Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 156
“Đúng là hết cách rồi, sự chênh lệch giữa người với người là quá lớn, người như hai chúng ta, chỉ có thể ở biệt thự đứng đầu của khu biệt thự cao cấp Vân Sơn này mới thấy thoải mái thôi!”
Dương Tiêu lắc đầu cười: “Rõ ràng chỉ là căn nhà hạng hai, tại sao cứ phải một hai tự lừa gạt bản thân đó là biệt thự cao cấp nhất, đúng là nực cười thật.”
“A, cậu vẫn còn mạnh miệng à?”
“Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, vậy cậu có dám cùng tôi lên giữa sườn núi xem thử thế nào gọi là biệt thự cao cấp hàng đầu không?”
Hà Tranh đương nhiên sẽ không chịu thua.
Thằng nhóc này, liên tục mở miệng ra là nói biệt thự cao cấp hàng đầu mà ông ta dùng vàng thật bạc trắng mua về không phải biệt thự cao cấp hàng đầu!
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng ông ta, đám Lương Nhã Trân Lâm Minh Tâm cùng liếc nhìn nhau vài lần, có hơi bối rối.
“Dương Tiêu, anh có thật sự hiểu biết về biệt thự cao cấp hàng đầu không?”
Lương Nhã Trân lặng lẽ hỏi một câu.
Lâm Minh Tâm cũng nói thêm: “Chúng ta có mất mặt cũng không sao, nhưng chúng ta không thể liên lụy khiến dì Đổng mất mặt theo chúng ta được.”
Dương Tiêu cười cười, anh không nói chuyện, chỉ cười nói với Hà Tranh: “Vậy thì đi thôi.”
“Đi!”
Hà Tranh hăng hái đi trước dẫn đường, nhìn dáng vẻ như thể nắm chắc phần thắng trong tay, còn vui vẻ ôm người phụ nữ ham giàu có thân hình như rắn nước kia nữa.
“Em yêu, phải cho đám nhóc quê mùa này mở rộng tầm mắt thôi!”
Bên phía Dương Tiêu, mặc dù mấy người các cô cũng không hiểu quá nhiều về biệt thự, nhưng giờ phút này họ cũng chỉ có thể chọn cách tin tưởng Dương Tiêu. Truyện Lịch Sử
Suốt dọc đường đi, Hà Tranh còn cố tình nói chuyện to tiếng.
“Trước đó, thời điểm đặt mua căn biệt thự cao cấp tại Vân Sơn, anh đã đặc biệt căn dặn người môi giới là căn nhà ở được hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải đắt nhất, và đạt tiêu chuẩn tối cao nhất!”
“He he, anh thật sự muốn xem thử, đến lúc đó đám quê mùa này còn dám nói gì nữa!”
Người phụ nữ ham giàu kia cũng tiếp lời với điệu bộ vô cùng hài lòng: “Quả không hổ là chồng em, anh thật lợi hại.”
Nghe giọng điệu ngập tràn sự tự tin kia, lại thêm dáng vẻ không hề giống nói dối đó của ông ta, tức khắc, trong lòng các cô bỗng có cảm giác căng thẳng bồn chồn.
Trương Gia Giai chu cái miệng nhỏ lên nói: “Anh Dương Tiêu, anh thật sự không tính sai đó chứ?”
Lương Nhã Trân cũng mở miệng: “Bây giờ không phải là lúc cậy mạnh đâu nha, chúng ta thật sự không cần phải chấp nhặt với bọn họ.”
Nhưng Dương Tiêu vẫn chỉ cười cười, không nói lời nào. 𝘛𝙧uyện cop 𝑡ừ 𝑡𝙧ang ⩵ 𝘛Ru M𝘛R𝗨𝒀𝘦𝖭.𝚟n ⩵
Rất nhanh sau đó, nhóm người bọn họ đã đi tới giữa sườn núi.
Sau khi nhìn thấy căn biệt thự cao cấp to lớn của Hà Tranh, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, đứng sững tại chỗ hít một ngụm khí lạnh!
Bởi vì, quy mô căn nhà này quả thực lớn hơn nhà của Đổng Yến Châu gấp ba bốn lần!
Chưa kể sau lưng là núi, trước mặt là biển, dường như là thu gọn toàn bộ cảnh đêm của thành phố Đông Hải vào trong tầm mắt!
Cách bố trí này quả thực hoàn toàn đủ tư cách để gọi là biệt thự cao cấp hàng đầu.
Hà Tranh đắc ý khoe khoang: “Sao hả, đã chịu phục chưa đồ quê mùa?”
Kết quả Dương Tiêu lại mở miệng đáp: “Chỉ như vậy thôi à?”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh, mọi người nghe xong ai nấy cũng phải sửng sốt!
“Chỉ như vậy sao? Cậu mà cũng có tư cách nói ra mấy từ chỉ như vậy à?”
Người phụ nữ ham giàu kia dùng ánh mắt khinh thường đến cực độ nhìn Dương Tiêu!
“Bị vả mặt, còn dám đứng đây mạnh miệng ư? Cậu làm vậy sẽ chỉ càng khiến người khác xem thường cậu hơn thôi!”
Hà Tranh nhếch miệng cười nói.
Đến cả nhóm Lương Nhã Trân cũng không tránh được, trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không biết phải làm thế nào.
Bởi vì, căn nhà này, đúng là thoạt nhìn trông không khác gì một căn biệt thự cao cấp nhất, xa hoa sang trọng nhất trong số toàn bộ biệt thự ở đây.
Thậm chí, lúc nhất thời, bọn cô còn cảm thấy căn bệnh thích khoác lác của Dương Tiêu lại tái phát, cái tính chết vì sĩ diện.
“Thôi bỏ đi, Dương Tiêu, chúng ta quay về đi…”
Khoảnh khắc này, Lâm Minh Tâm, Trương Gia Giai cảm thấy mất mặt thật sự.
“Tôi nghĩ, chắc là Dương Tiêu đã nhớ lầm rồi…”
Lương Nhã Trân cũng chỉ biết lẩm bẩm một câu với vẻ thất vọng.
Mấy ngày này, bọn họ đều cảm thấy Dương Tiêu có chút thay đổi nào đó, kết quả thì sao, họ thật không ngờ bệnh cũ của anh lại tái phát nhanh như vậy.
Dương Tiêu nhìn bốn phía chung quanh.
“Mặc dù căn biệt thự này quả thực không tồi, nhưng…”
“Nếu để đem ra so với biệt thự đứng đầu trong khu biệt thự cao cấp Vân Sơn này, thì vẫn kém xa.”
Thật không ngờ, Dương Tiêu có chết cũng không chịu thua!
Hà Tranh khoanh tay, nở nụ cười chế giễu: “Tôi thật sự muốn xem thử, cậu còn có thể giả bộ tới khi nào nữa.”
Dương Tiêu tự tin cười nói: “Có dám thử lên đỉnh núi cùng tôi không, để xem căn biệt thự cao cấp đứng đầu Vân Sơn thật sự là thế nào?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng anh, mọi người ai nấy cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Đỉnh núi?”
“Căn biệt thự cao cấp hàng đầu thật sự sao?”
Hà Tranh và người phụ nữ ham giàu kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi bật cười.
“Ha ha ha.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu muốn nói cái gì nữa chứ, đỉnh núi Vân Sơn này đã bị phong tỏa từ lâu rồi.”
“Ngay cả những người sở hữu biệt thự nơi này như chúng tôi cũng không thể vào được, cậu là cái thá gì mà đòi vào căn biệt thự cao cấp hàng đầu đó chứ?”
“Chẳng lẽ cậu định lẻn vào trong đó sao?”
Lời vừa mới nói xong, người phụ nữ ham giàu lập tức cười phá lên.
Mà lúc này, trên mặt mấy người Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm cũng lộ rõ vẻ xấu hổ.
Bọn họ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, sao Dương Tiêu lại biết trên đỉnh núi có biệt thự cao cấp hàng đầu gì đó chứ?
Thậm chí đây còn là lần đầu tiên anh tới Đông Hải?
“Dương Tiêu, đừng làm loạn nữa, chúng ta quay về đi.”
Lương Nhã Trân gần như không chịu nổi thêm nữa rồi.
Trương Gia Giai cũng lên tiếng: “Anh Dương Tiêu, bỏ đi.”
“Mặc dù chúng tôi biết anh cũng là vì nóng lòng muốn xả giận giúp dì Đổng mà thôi, nhưng thật sự không cần thiết phải như vậy đâu.”
Lâm Minh Tâm cũng gật đầu phụ họa theo: “Nếu thời điểm mua nhà bọn họ hỏi mua với mức giá cao nhất, vậy thì, căn biệt thự cao cấp này chính là căn biệt thự hàng đầu trong khu vực này rồi.”
Dương Tiêu không để ý tới bọn họ, ánh mắt chỉ tập trung vào Hà Tranh.
“Xem ra, ông thật sự không dám lên đỉnh núi nhìn thử một lần?”
Tiếng cười của Hà Tranh bỗng tắt lịm.
“Ha ha, đi chứ.”
“Xem ra, có một số người chưa mất hết thể diện mặt mũi sẽ không chịu từ bỏ!”
“Đi, coi như ông đây vận động sau khi ăn xong, lên đỉnh núi xem thử!”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Hà Tranh, nhóm Lương Nhã Trân chỉ biết nhíu mày.
Mặc dù Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng trước sau gì Dương Tiêu cũng là bạn trai của bạn thân bọn họ, nên bọn họ cũng không tiện mở miệng nói thẳng.
Đành phải để Lương Nhã Trân đích thân mở miệng.
Lương Nhã Trân tức giận đến nỗi muốn giậm chân.
“Dương Tiêu, đừng đi, anh còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?”
“Cái bệnh cũ chết vì sĩ diện của anh lại tái phát từ khi nào vậy hả?”
Tại hội nghị kinh doanh vừa rồi, Dương Tiêu đã khiến cô phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn về anh, nhưng kết quả chỉ chớp mắt một cái, anh lại trở về đúng dáng vẻ ban đầu.
Dương Tiêu quay đầu lại nhìn cô.
“Cô có đồng ý, tin tưởng tôi thêm một lần nữa không?”
Thật không ngờ Dương Tiêu lại nói như vậy!
Lương Nhã Trân cắn cắn đôi môi đỏ của mình.
Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể thở phì phì nói: “Rồi rồi rồi, vậy thì đi, tôi sẽ tin tưởng anh một lần này nữa!”
“Nếu anh dám làm tôi mất mặt, thì sau này tôi sẽ không tin anh nữa đâu đấy!”
Đôi bàn tay trắng như phấn của Lương Nhã Trân siết chặt thành nắm đấm, cô khẽ cắn môi mình, quay đầu nói với hai người bạn thân: “Đi, chúng ta cùng đi lên đó xem thử, có gì thì cùng mất mặt!”