Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 162
Ánh mắt dữ tợn của Tranh Khải Thái lóe lên ánh sáng, nhếch miệng cười.
“Đây chính là kết cục của việc đắc tội với Tranh thị tôi!”
Sau khi Dương Tiêu biết chuyện này, anh lập tức lái xe đến đón Lương Nhã Trân.
Anh cũng không muốn qua, nhưng lại còn xảy ra chuyện thế này nữa.
Chủ yếu là đơn vị đã niêm phong công ty của cô chính là văn phòng an ninh Đông Hải mà anh đang quản lý.
Chỉ thấy Lương Nhã Trân tức giận lên xe.
“Sao chuyện đó lại xảy ra chứ, thật là!”
“Trước kia vì xử lý mấy cái thủ tục này mà phải chạy khắp Đông Hải, khó khăn lắm mới làm ổn thỏa, cuối cùng lại đột nhiên bị niêm phong!”
“Thật là tức chết tôi rồi!”
Vừa lên xe, người đẹp Lương liền không nhịn được mà kể khổ, tức giận đến mức ngực cũng phập phồng một lúc.
“Nghe nói văn phòng an ninh mới đổi trưởng phòng mới! Ai thế, tôi nhất định phải khiếu nại anh ta! Thật là!”
Dương Tiêu im lặng lái xe, tâm trạng khó nói.
Cô không biết trưởng phòng mà cô đang mắng… chính là anh.
Nhưng nhánh rất lớn, công ty cô bị niêm phong là do những người bên dưới sắp xếp.
Có vẻ như nhánh này cần tiến hành tổ chức lại một lần mới được, phải xử lý sạch sẽ một số con rệp mà mấy gia tộc có tiền có thế ở Đông Hải nhét vào.
“Yên tâm đi, chuyện này có thể dễ dàng giải quyết mà.”
Dương Tiêu an ủi cô một câu.
Lương Nhã Trân nhẹ nhàng thở dài: “Không dễ thế đâu, nếu đối phương cố ý tìm lỗi thì có khi còn bị kẹt lại mấy ngày nữa.”
“Không bới lỗi gì nữa đâu, bọn họ rất hợp tình hợp lý.”
Vừa dứt lời, Lương Nhã Trân tức giận liếc anh.
Tự tin từ đâu thế?
Hợp tình hợp lý? Nếu dễ dàng như vậy thì hay rồi.
Cô bỗng cảm thấy người đàn ông này quá lý tưởng hóa mọi chuyện, thậm chí còn không hiểu nhiều mấy cái đạo lí đối nhân xử thế nữa.
Trước kia Dương Tiêu để lại cho cô ấn tượng rằng không gì không thể làm được, có lẽ cũng chỉ là trùng hợp thôi, sao vẫn chìm trong mơ màng thế?
Xe dừng lại ở tòa nhà văn phòng an ninh Đông Hải.
“Nhớ nha, đợi tí để tôi vào nói chuyện với bọn họ trước một lát.”
Lương Nhã Trân bỗng lo lắng sợ Dương Tiêu nói lung tung.
Dương Tiêu cười một tiếng: “Yên tâm, đừng căng thẳng thế, việc này giải quyết rất dễ dàng.”
“Xin anh đấy, loại trường hợp như này không dễ mà đàm phán đâu.”
Lương Nhã Trân thở dài một hơi.
Mặc dù Dương Tiêu nói rất dễ dàng nhưng đến giờ anh luôn cho cô ấn tượng chẳng có gì ngoại trừ đánh nhau giỏi.
Còn về chuyện trước đó anh đã giúp cô giải quyết mấy vấn đề bao nhiêu lần đều là khi cô không có mặt ở đó, bây giờ có vẻ đó đúng là trùng hợp thôi!
Cô thật sự lo lắng Dương Tiêu sẽ làm loạn ở đây.
Sau khi vào trong, cô lập tức đến quầy lễ tân khiếu nại điều đó.
“Hôm nay chỉ có phó trưởng ban ở đây thôi, hai người vào đi.”
Hai người nhanh chóng đi vào một căn phòng lớn, bên trong có mấy người trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên rất có khí chất.
Ngay lúc người đàn ông trung niên nhìn thấy Dương Tiêu, cả người ông ta run lên, định đứng dậy, kết quả Dương Tiêu lắc đầu rất nhẹ, nháy mắt ra hiệu cho ông ta.
Chức vị này của Dương Tiêu chính là nhảy dù, cả ngành cũng không có mấy người biết mặt anh, ở đây chỉ có phó trưởng ban biết.
Tiếp đó, Lương Nhã Trân lập tức nghiêm túc tận tình nói một tràng dài với phó trưởng ban.
Trong lúc nói chuyện, Dương Tiêu để ý tới phản ứng của tất cả mọi người.
Những người ở đây cơ bản đều là cấp cao trong văn phòng an ninh, chỉ thấy trong mắt một số người không giấu được vẻ giễu cợt.
Cứ như đang cười nhạo những gì Lương Nhã Trân làm đều là vô ích vậy.
Ngay khi Lương Nhã Trân mãi mới nói xong.
Dương Tiêu thuận tiện nói thêm một câu: “Nếu là hiểu lầm thì mọi người nhanh chóng bỏ niêm phong đi, hơn nữa sau này cũng đừng tái phạm nữa!”
Nói xong, anh trợn mắt liếc qua phó trưởng ban.
Vừa nói dứt lời!
“Dương Tiêu!”
Lương Nhã Trân nhìn anh.
Trời ơi, tại sao anh lại nói thêm một câu đấy vào làm gì hả?
Cái thái độ kia sẽ làm mọi thứ rối tung lên mất.
Cho dù không nói thêm câu đó thì cô cũng không thấy mấy lời mình vừa nói sẽ có tác dụng, bây giờ lại càng thêm vô vọng!
Mấy người khác có mặt cũng không nhịn được cười.
Cái tên ngốc này!
Không ít người hả hê trong lòng, chờ xem kịch vui.
Kết quả ngay lúc này.
“Xin lỗi mọi người, lần này đúng là sai sót của chúng tôi, là lỗi của chúng tôi.”
“Chúng tôi sẽ hủy bỏ niêm phong ngay lập tức và đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố như thế này nữa.”
Nói xong, phó trưởng ban cúi người xin lỗi Lương Nhã Trân.
“Hả?”
Lương Nhã Trân bối rối.
Những người khác đều chết lặng.
Chuyện này… Cũng quá khác so với tưởng tượng của bọn họ rồi?
Vấn đề đã giải quyết xong, hai người rời khỏi tòa nhà văn phòng an ninh.
Dương Tiêu cười nói: “Tôi đã bảo rồi, bọn họ rất hợp tình hợp lý mà, đúng không?”
Lương Nhã Trân liếc anh một cái
Được rồi, bây giờ cô hoàn toàn không hiểu nổi cái người này nữa, rốt cuộc là mơ mộng hay thật sự giỏi đây…
Trong tòa nhà, mấy cấp cao của văn phòng an ninh vẫn chưa tin được những chuyện vừa diễn ra.
Mấy người bọn họ đều là người của cậu Tranh, việc này là cậu Tranh đã sắp xếp cho bọn họ.
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao phó trưởng ban lại thỏa hiệp như thế.
Không rõ có chuyện gì đã lập tức bỏ niêm phong, thậm chí còn xin lỗi nữa?
Chuyện này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!
Bọn họ còn muốn đặt câu hỏi về hành động của phó trưởng ban, nhưng lại không có can đảm làm việc đó.
Kết quả bọn họ còn chưa kịp bình tĩnh lại thì lập tức lần lượt nhận được thông báo cách chức của trưởng phòng mới qua máy tính!
Cách chức á?
Bọn họ bị cách chức rồi sao?
Trong nháy mắt, sắc mặt mấy người đó trắng bệch, khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Trong câu lạc bộ Tranh thị Đông Hải, Tranh Khải Thái đang uống rượu với Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành, còn cả các thành viên của thương hội Long Minh.
“Cậu Tranh, tôi đoán bây giờ có lẽ mấy tên lang thang ở Giang Thành vẫn còn đang phát điên nhỉ?”
Lưu Đạt Thành khẽ nhấp một ngụm, không nhịn được cười nói.
Hai người kia cũng cười, thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh Lương Nhã Trân dẫn đầu mấy người, vì công ty đột nhiên bị niêm phong mà phải vất vả chạy khắp nơi.
“Một người phụ nữ nhỏ mà cũng dám đối nghịch với chúng ta, đây chính là hậu quả!”
Cố Tử Hùng uống một ly, cười to, nói: “Chúng ta có thể uống rượu trong câu lạc bộ, bọn họ lại phải sống chết chạy khắp nơi, chắc cũng không bỏ được lệnh niêm phong đâu nhỉ?”
Tranh Khải Thái khẽ nhếch miệng: “Còn phải nói à?”
“Đó là do Tranh Khải Thái tôi tự mình ra mặt bảo văn phòng an ninh Đông Hải đi niêm phong đấy!”
“Thử hỏi mấy người đó có thể dễ dàng hủy bỏ như thế sao, ha ha.”
“Còn cả cái công ty nát kia nữa, tôi cũng muốn xem xem đóng cửa mấy ngày thì bọn họ định kinh doanh kiểu gì!”
Nói xong, Tranh Khải Thái uống một hơi cạn sạch.
Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu tâng bốc: “Không hổ là cậu Tranh, trâu bò!”
“Đợi đến khi công ty bọn họ đóng cửa thì chúng ta mời mấy người mẫu trẻ đến ăn mừng đi!”
Tranh Khải Thái mỉm cười đầy kiêu ngạo: “Tại sao phải đợi đến ngày đó? Tôi nghĩ chúng ta nên ăn mừng ngay hôm nay!”
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, mở miệng cười nói: “Sắp tới giờ rồi, tôi sẽ xác nhận lại, mọi người lại đây nghe tin tức này.”