Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 163
Nói rồi anh ta tự mình gọi điện cho quản lý cao cấp ở toà nhà an ninh do anh ta đã cài vào.
Anh ta cũng bật loa ngoài và đặt điện thoại trên bàn với vẻ mặt phách lối.
Lưu Đạt Thành và Cố Tử Hùng nhìn nhau với nụ cười xấu xa, cả ba đang chờ tin tức tốt đẹp từ micro truyền đến.
Sau khi hai tiếng bíp bíp vang lên, đối diện có tiếng gọi to: “Cậu, cậu Tranh!”
Tranh Khải Thái nắm chắc thắng lợi, cười nói: “Thế nào, mọi việc đã được giải quyết rốt ráo chưa?”
Lưu Đạt Thành không kiềm lòng được mà bồi thêm một câu: “Ả đàn bà đó đã phát điên ngay tại chỗ phải không? Ha ha ha!”
Cố Tử Hùng cũng phải thốt lên: “Này, mấy anh có quay video trực tiếp tại hiện trường không, tôi rất tò mò phản ứng của đám đàn bà đó như thế nào, ha ha!”
Kết quả là người trong micrô lại vội vàng nói một câu.
“Cậu… cậu Tranh, chúng tôi đã bị cách chức hết rồi!”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, cả hiện trường lập tức im lặng.
Đám Cố Tử Hùng, Lưu Đạt Thành suýt nữa không thể cầm ly rượu trên tay.
Tranh Khải Thái không khỏi sửng sốt, sau đó giọng điệu dần dần tràn đầy tức giận: “Cách chức? Ai dám cách chức các anh?”
“Cậu Tranh, chúng tôi bị trưởng phòng Dương mới bổ nhiệm cách chức!”
“Còn… còn nữa, tập đoàn Nhã Trân mà anh yêu cầu chúng tôi điều tra trước đây cũng đã bị phó trưởng phòng huỷ bỏ.”
“Bây giờ, bây giờ, nhóm của họ đã trở lại hoạt động bình thường…”
Tranh Khải Thái không khỏi bàng hoàng, tức giận ném ly rượu đi!
Cố Tử Hùng và Tranh Khải Thái cũng đầy bất ngờ!
Tại sao lại như vậy?
Cậu Tranh, lại bị cách chức ư?
“Cậu Tranh, chuyện này là sao?”
“Tên trưởng phòng Dương này có lai lịch gì mà dám ra tay với cậu Tranh hả?”
Ngay khi những lời này vừa nói ra, giọng điệu của Tranh Khải Thái vô cùng lạnh lẽo: “Tôi không cần biết lai lịch của anh ta là gì!”
“Dám khiêu khích Tranh Thị chúng ta, xem ra anh ta thật sự không biết Tranh Thị nghĩa là gì rồi!”
“Tranh Thị chúng ta, ngay cả tham mưu trưởng Mã của Đông Hải cũng phải nể mặt nữa là.”
Nghe vậy, Cố Tử Hùng và Lưu Đạt Thành đều hít một hơi thật sâu!
Tranh Thị ở Đông Hải, quả thật có năng lực này!
Xem ra Tranh Thị đang chuẩn bị hành động thực sự!
Trưởng phòng Dương này thật không biết Tranh Thị đáng sợ như thế nào!
“Giờ anh ta là ai không quan trọng nữa, quan trọng là đã đắc tội với Tranh Thị chúng ta, cho dù là ông trời cũng tiêu đời.”
Sau khi nói một cách lạnh lùng, Tranh Khải Thái chuyển sự chú ý sang Lưu Đạt Thành.
“Anh, tiếp tục phụ trách kế hoạch ban đầu, ngắm bắn tập đoàn Nhã Trân, hiện tại tôi không muốn ba tháng là xong nữa!”
Anh ta giơ một ngón tay ra.
“Một tháng! Trong vòng một tháng phải khiến cho họ phá sản!”
Sau đó, anh ta nhìn qua Cố Tử Hùng.
“Anh, phụ trách thăm dò Trưởng phòng Dương này là ai, tôi sẽ sắp xếp người hỗ trợ anh.”
Nghe Tranh Khải Thái nói vậy, Lưu Đạt Thành và Cố Tử Hùng gật đầu ngay lập tức: “Cứ giao cho chúng tôi!”
Sau khi dặn dò xong, Tranh Khải Thái chạm vào điện thoại, đôi mắt anh ta nheo lại thành một khe hở!
“Vốn dĩ tôi không muốn kinh động đến người nhà.”
“Nhưng bây giờ, là do mấy người tự tìm đường chết!”
Anh ta lặng lẽ mở danh bạ điện thoại và gõ vào số của anh trai mình.
Lưu Đạt Thành, Cố Tử Hùng rùng mình khi nhìn thấy cái tên đó.
Tranh Vân Phong!
Con trai cả của Tranh Thị thế gia! Đệ nhất thiếu gia của Đông Hải! Chủ tịch phòng thương mại Long Minh! Tranh Vân Phong… anh trai của Tranh Khải Thái!
Một thanh niên tuổi trẻ tài cao, hai mươi lăm tuổi đã tiếp quản hơn 60% cổ phần của tập đoàn Tranh Thị, một nhân vật đáng sợ, một tay che trời ở Đông Hải!
Không ngờ, rốt cuộc Tranh Khải Thái vẫn liên lạc với anh trai mình!
Nếu thật sự Tranh Vân Phong đích thân ra tay.
Toàn bộ Đông Hải sẽ nghênh đón một cơn mưa đẫm máu.
…
Sau khi vụ niêm phong được giải quyết, tập đoàn Nhã Trân đã hoạt động trở lại.
Dương Tiêu nằm trên giường, nhìn Lương Nhã Trân vừa mới tắm xong, ngâm nga một giai điệu rồi choàng khăn lên mái tóc ướt thì biết ngay công ty của bọn họ đã vượt qua khó khăn.
Người phụ nữ này giống y như cha của cô, ruột để ngoài da, không bao giờ biết che giấu cảm xúc của mình.
Tuy nhiên, đây cũng chính là nét dễ thương của cô.
Bên kia, Dương Hinh Nhi đã chính thức nhập học trường mẫu giáo Hart, bây giờ cô bé đang đuổi theo Đại Uông chơi trong đại sảnh, thoạt nhìn tâm tình cũng rất tốt.
Sau khi xác nhận rằng cô bé rất thích thú, tâm trạng không bị ảnh hưởng bởi việc chuyển trường, Dương Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn hai người đẹp một lớn một nhỏ, một người được chuyển đến công ty mới và một người được chuyển đến ngôi trường mới, nhưng cuối cùng họ vẫn vững vàng vượt qua mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Dương Tiêu bỗng cảm thấy vui vẻ yên tâm hơn.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh vang lên.
Dương Tiêu cầm lên và thấy là Trần Hạnh đã khỏi bệnh gọi đến.
Anh biết ngay là chuyện gì.
Anh đi ra ngoài khu nhà cao cấp nghe điện thoại, quả nhiên, chính là chuyện lần trước đã đề cập đến.
Trong vụ ngộ độc của Dương Hinh Nhi lần trước, Trần Hạnh và anh đã nhắc đến ông nội của Tô Tiểu Hạnh là lão Trâu đang mắc một căn bệnh không phải bình thường.
Tình hình không được khả quan cho lắm, cần phải tìm được vài loại dược liệu cực kỳ quý hiếm được ghi chép trong sách cổ.
Dương Tiêu vẫn nhớ rõ, đang định hoàn thành cuộc tìm kiếm thì Trần Hạnh đã gọi điện tới.
“Anh bạn nhỏ, tôi đã liệt kê thông tin về một số dược liệu mà tôi cần rồi.”
Dương Tiêu nghe vậy, lập tức nói: “Gửi vào điện thoại di động của tôi, tôi sẽ lập tức cho người đi tìm.”
“Vậy nhờ cậu rồi.”
Những dược liệu này cực kỳ quý hiếm, không thể thay thế bằng những dược liệu khác.
Tuy nhiên, Trần Hạnh biết rằng thủ đoạn của Dương Tiêu rất thông thiên, có lẽ anh sẽ tìm được thì sao?
Không cần nói nhiều lời, ông ấy lập tức gửi qua cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn thấy tổng cộng có bảy loại, lập tức gửi thông tin cho Trương Nghịch Luân, yêu cầu ông ấy lập tức sắp xếp người điều tra tìm kiếm.
Trương Nghịch Luân là bạo chúa ngầm lớn nhất Đông Hải, có mối liên hệ trong mọi tầng lớp xã hội, vì vậy ông ấy là ứng cử viên thích hợp nhất.
Vừa mới gửi xong, kết quả sau lưng bất chợt vang lên một câu.
“Oa ui!”
Dương Tiêu cất điện thoại đi, nhìn lại thì thấy Trương Gia Giai đang thoải mái cười hì hì: “Bị doạ cho sợ à?”
Sau đó lại nhìn điện thoại của Dương Tiêu.
“Á à, một mình lẳng lặng trốn ra đây, gọi điện cho ai đó?”
Trương Gia Giai nở một nụ cười xấu xa và nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu với ý xấu.
“Lẽ nào lại gọi cho mấy cô gái xinh đẹp? Hừ hừ, có phải đã có người phụ nữ nào ở bên ngoài sau lưng Trần Trân của chúng tôi không? Nói thật đi!”
Dương Tiêu không trả lời: “Đã mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ, làm gì vậy?”
Trương Gia Giai hít một hơi thật lớn, đưa tay ra đặt ở sau đầu nói: “Tôi ngắm cảnh rồi ngủ thiếp đi mất.”
Nhìn ra toàn cảnh thành phố Đông Hải tráng lệ dưới chân núi, cô ấy lại lặng lẽ nhìn trộm Dương Tiêu.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng đã thay Nhã Trân kiểm tra Dương Tiêu, đi dụ dỗ anh.
Kết quả là lúc đó Dương Tiêu đã không hề lung lay.
Vì vậy, chẳng lẽ anh đã có người phụ nữ khác sau lưng Nhã Trân rồi chăng?
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng cũng quá đột ngột rồi.
Nhanh như chớp, Trương Gia Giai đã để xõa mái tóc gợn sóng bồng bềnh được búi cao qua vai trông quyến rũ lạ thường.
Sau đó, cô ấy kéo viền cổ áo của bộ đồ ngủ rộng thùng thình trên người mình xuống.
Với gió đêm và ánh trăng sáng, cả người cô ấy trông trắng trẻo, dễ thương và ngọt ngào, sắc vóc thơm ngon.
“Này, anh Dương Tiêu.”
Dương Tiêu quay lại và hơi sững sờ.
Cô gái này, định làm gì vậy?
Vừa rồi anh không để ý đến cô ấy, nhưng khi nhìn thấy, anh biết ngay cô ấy định làm gì.