Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 165
“Nhưng, chúng ta không có lựa chọn nào khác, hay chúng ta báo cảnh sát đi?”
Lương Nhã Trân bĩu môi.
Lão Vinh dường như nghe thấy những gì họ đang nói, ông ta mở miệng cười nói: “Báo cảnh sát sao?”
“Nói cho các người biết, có báo cảnh sát thì chúng tôi cũng không sợ đâu!”
“Cậu Lưu có rất nhiều mối quan hệ, cô có gan thì báo thử xem, để xem ai xui hơn!”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và độc đoán này, bọn họ vừa tức giận vừa không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.
Nhóm công nhân cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cái này, thật đúng là coi trời bằng vung mà.”
Nhà họ Trương Giai cũng bất lực thở dài: “Quả nhiên, kẻ ác sẽ không bị kẻ ác hành hạ…”
Đúng vậy.
Ngay lập tức bọn họ đều có chút ủ rũ, nhớ lại những lời trước đó của Dương Tiêu, họ đều cảm thấy rằng Dương Tiêu quá lạc quan.
Ngay khi họ chuẩn bị thỏa hiệp, Lương Nhã Trân chuẩn bị đưa tiền để tạm thời giải quyết vấn đề.
Đột nhiên, kíttt!
Một chiếc xe tải màu đen khác đã đến hiện trường!
Lão Vinh ngay lập tức nhìn lại và nhận ra biển số xe này!
Trần, Trần Diệu Dương, thực sự là xe của Trần Diệu Dương!
Tại sao anh ta lại ở đây?
Lương Nhã Trân và những người khác cũng sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng đột ngột này.
Dương Tiêu nhanh chóng soạn một tin nhắn cho Trần Diệu Dương: bịa ra một lý do, chỉnh đốn lão Vinh và băng nhóm của ông ta.
Khi cửa xe mở ra, cũng không có nhiều người xuống xe, cũng chỉ có năm người.
Khi lão Vinh nhìn thấy đối phương, ông ta sững người tại chỗ… Đó thực sự là Trần Diệu Dương!
Có người ở công trường cũng nhận ra người xuống xe, run giọng nói: “Hết rồi, xong đời rồi.”
“Đó là Trần Diệu Dương… Anh ta nổi tiếng ác bá ức hiếp người khác ở nơi này, địa vị trên giang hồ cao hơn lão Vinh nhiều!”
“Chắc bọn họ không phải là cùng một nhóm đấy chứ?” Ngay lập tức có tiếng kêu rên.
Trần Diệu Dương là một nhân vật khá có tiếng ở khu này, mọi người trên giang hồ đều biết anh ta!
Và mọi người đều biết rằng gần đây anh ta đã được Trương Nghịch Luân, cha đỡ đầu của Đông Hải, đặc biệt đánh giá cao.
Vì vậy, nhiều người đều có ba phần kiêng kỵ đối với anh ta!
Nghe được lời nói của các công nhân, trong lòng Lương Nhã Trân và những người khác trầm xuống, sắc mặt lập tức thay đổi!
Trời ơi, không thể nào, một tên lão Vinh còn chưa giải quyết xong, kết quả lại có một Trần Diệu Dương khác đến sao?
Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập mà!
“Không được, nhất định phải báo cảnh sát, kẻ ác không bị kẻ ác hành hạ, kẻ ác chỉ có thể bị trời phạt!”
Lương Nhã Trân nghiến răng lấy điện thoại ra, nhưng một tiếng “bốp” đã thu hút sự chú ý của cô.
Cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Trần Diệu Dương xuống xe, đi thẳng đến trước mặt trên lão Vinh đó, thậm chí còn tát ông ta một cái mà không nói một lời nào khiến lão Vinh choáng váng.
Lương Nhã Trân và những người khác cũng chết lặng!
Đám công nhân cũng sững sờ nhìn nhau!
Đàn em của lão Vinh chỉ dám ngoan ngoãn đứng nhìn, không tên nào dám đi lên.
Bởi vì họ biết rằng Trần Diệu Dương không phải là người mà họ có thể đắc tội được!
Lão Vinh che mặt, ngạc nhiên nói: “Diệu, anh Diệu Dương, tại sao anh lại đánh em?”
Trần Diệu Dương sốt ruột nói: “Mày mang nhiều người đến đây làm gì?”
“Không biết tao quản lý khu này sao?”
Lời này vừa nói ra, lão Vinh trợn tròn mắt, ông ta thật sự chưa từng nghe khu vực này cũng là của Trần Diệu Dương?
“Anh Diệu Dương, em…”
Ông ta chưa kịp nói xong, Trần Diệu Dương đã giơ tay tát ông ta lần nữa, tức giận chửi bới: “Mày mày cái gì, còn không mau đưa người cút đi?”
Lão Vinh bị tát đến mức đầu óc ong ong, không dám cãi lại, nhanh chóng cùng đàn em rời khỏi hiện trường ngay lập tức.
Cảnh tượng này khiến ba người đẹp sững sờ, giương mắt không nói được lời nào.
Dương Tiêu thực sự nói đúng… Người xấu, thực sự có người xấu trị!
Đột nhiên, ba người bọn họ nhìn về phía Dương Tiêu với ánh mắt không thể tin được.
“Làm thế quái nào anh biết được thế?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Nhã Trân tràn đầy sự tò mò.
Dương Tiêu sờ sờ mũi, cười nói: “Nói bừa thôi.”
Những lời này vừa nói ra, tất cả đều ngây người nhìn Dương Tiêu, bây giờ, họ không tin rằng Dương Tiêu chỉ đang nói bừa.
Tại sao lần nào nói bừa cũng trùng hợp như vậy chứ?
Dương Tiêu ho khụ khụ hai tiếng: “Tôi đọc tin tức sáng nay, nói rằng có một cuộc xung đột giữa các thế lực ngầm, vì vậy tôi đã đoán mò.”
Sau khi nghe điều này, tất cả bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh chàng này thật may mắn, đoán gì cũng trúng hết!
Mọi chuyện cuối cùng cũng thuận lợi trôi qua, ba người Lương Nhã Trân đều cảm thấy nhẹ nhõm, vô cùng vui vẻ.
Vào buổi tối, Lương Nhã Trân trả lời điện thoại từ bạn học cũ Tiết Uyển Bình.
Tiết Uyển Bình trước đây cũng học ở Giang Thành, đến Đông Hải để phát triển sau khi tốt nghiệp.
Nghe tin Tập đoàn Nhã Trân mở chi nhánh ở Đông Hải, cô ấy vội gọi điện xác nhận thì mới biết Lương Nhã Trân thật sự đã đến Đông Hải!
Cô ấy rất vui và nói rằng phải tổ chức một cuộc hội ngộ bạn cũ ngay lập tức.
Lương Nhã Trân cũng rất mong được đoàn tụ với những người bạn học cũ đã lâu không gặp nên đã đồng ý.
Bạn học cũ đã lâu không nói chuyện điện thoại, hai cô gái rất hào hứng và nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Đặc biệt là khi biết Lương Nhã Trân đã ly hôn, Tiết Uyển Bình đã rất ngạc nhiên.
Sau đó, Lương Nhã Trân cũng nói với cô ấy về vụ tai nạn y tế, cô bị trục xuất khỏi nhà họ Lương, tự thành lập gia đình của riêng mình… Truyện Tổng Tài
Bao gồm cả việc Dương Tiêu là cha của đứa trẻ và sống với Dương Tiêu, tất cả những điều gần đây đều được đề cập trong cuộc trò chuyện này.
Tiết Uyển Bình vô cùng kinh hãi!
Hai người trò chuyện cả mấy tiếng cũng không nỡ cúp máy.
Trước khi cúp điện thoại, Tiết Uyển Bình đã nhiều lần nhấn mạnh rằng phải đưa Dương Tiêu đến dự tiệc!
Lương Nhã Trân cũng vui vẻ sẵn sàng đồng ý.
Tất cả mọi người đều là bạn học cũ, mối quan hệ năm đó cũng rất tốt, quả thật cũng đã đến lúc giới thiệu Dương Tiêu với họ.
Trở lại phòng, Lương Nhã Trân có tâm trạng không tồi đi tới bên giường liếc mắt nhìn Dương Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Anh ngủ rồi à?”
Dương Tiêu mở mắt liếc cô một cái: “Làm sao vậy?”
Sau đó, cô nói với Dương Tiêu về buổi họp lớp và mời Dương Tiêu đi cùng cô.
Dương Tiêu không quan tâm lắm nên đã đồng ý.
Sáng sớm hai ngày sau, hai người chính thức lên đường.
Nhưng trước khi khởi hành, Dương Tiêu nhận được một gói hàng.
Khi mở ra, bên trong ngổn ngang đủ thứ, nào là tiền mặt, vàng bạc nữ trang, đồng hồ nổi tiếng.
Thậm chí có tất cả các loại tài liệu.
Cùng lúc đó, anh nhận được một tin nhắn, mở ra thì là của Trần Diệu Dương.
Hóa ra Trần Diệu Dương cũng đã vơ vét tất cả những thứ của lão Vinh, nói rằng gửi cho Dương Tiêu để đền bù cho việc đánh người ngày hôm đó.
Trần Diệu Dương này cũng biết suy nghĩ đấy.
Ngay cả chứng minh thư của người ta, thậm chí cả sổ hộ khẩu, bằng cấp học vấn đều đã được gửi qua, thực sự là…
Đồ đạc vừa thu dọn xong, Dương Tiêu liền ra ngoài, đi đến chiếc xe Maserati của Lương Nhã Trân để lên đường đi họp lớp.
…
Tại KTV Đông Hải Long Cung.
Đây là KTV cao cấp tiêu chuẩn cao nhất tại thành phố Đông Hải.
Đây là nơi tụ họp của bọn họ, Tiết Uyển Bình và những người khác đã đến.
Có một vài chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cổng, trong đó chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn là bắt mắt nhất!
“Oa, Tạ Uy Long, xe mới không tệ đấy!”
“Thằng nhóc này, gần đây phát tài à?”
Các bạn học cũ đã hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn của Tạ Uy Long, đủ kiểu khen ngợi!
Tạ Uy Long đắm chìm trong những lời khen ngợi của mọi người, càng ngông cuồng kiêu ngạo không ai bì nổi.
Lúc này, Tiết Uyển Bình cũng cười nói: “Cậu chủ Tạ, hiện tại Nhã Trân lại độc thân đấy, thế nào, cậu còn nhớ thương cậu ấy không?”