Cha Tôi Là Chiến Thần - Vô Sương - Chương 166
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt!
Tất cả họ đều biết rằng năm đó Tạ Uy Long đã đuổi theo Lương Nhã Trân một cách điên cuồng.
Dù sao thì Lương Nhã Trân đã được công nhận là hoa khôi khi cô còn đang ngồi trên ghế nhà trường.
Đáng tiếc là hai người đã không có một kết quả tốt đẹp.
Sau khi tốt nghiệp, Tạ Uy Long đã thành công trong việc khởi nghiệp với sự giúp đỡ của gia đình, địa vị của anh ta cũng tăng vọt.
Ngay khi anh ta chuẩn bị quay lại và theo đuổi Lương Nhã Trân một lần nữa, anh ta nhận được tin xấu rằng cô đã kết hôn.
Bây giờ, đôi mắt của Tạ Uy Long sáng lên khi nghe những lời của Tiết Uyển Bình!
Những người khác cũng nhìn thấy, không khỏi nói: “Oa, cậu chủ Tạ đa tình thật đấy, lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa quên cô ấy!”
“Ông trời sắp xếp cho hai người sau nhiều năm xa cách gặp lại nhau, đây là duyên phận đấy, cậu chủ Tạ, cố lên!”
Thậm chí, có người còn la ó: “Sao không để lát nữa tỏ tình luôn đi?”
“Đúng, tỏ tình, tỏ tình!”
“Đây là duyên số tới trễ đấy, thật lãng mạn mà!”
Nghe thấy đủ kiểu la ó cả trai lẫn gái, Tạ Uy Long chỉ có thể nhếch khóe miệng nở một nụ cười tự tin.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Yeah!” Tạ Uy Long đồng ý khiến mọi người lập tức hoan hô.
Thấy họ vui vẻ như vậy, Tiết Uyển Bình cũng rất vui, nhưng cô ấy lại nói: “Thật lòng mà nói, tôi không định tạt gáo nước lạnh vào các người đâu.”
“Nghe nói hiện tại bên cạnh cô ấy có một người đàn ông, tên là Dương Tiêu, lát nữa cũng sẽ tới.”
Những lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức im bặt, tiếng hoan hô vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiết Uyển Bình.
Vì vậy, Tiết Uyển Bình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kể lại tất cả những điều đã xảy ra với Lương Nhã Trân trong những năm này.
Bao gồm sơ suất y tế, bị nhà họ Lương đuổi ra khỏi gia tộc, lập gia đình riêng, Dương Tiêu là cha ruột của đứa trẻ và những sự kiện gần đây, v.v.
Sau khi nghe điều này, nhiều người ngay lập tức cau mày.
Có người nói: “Tên Dương gì đó có thân phận gì thế?”
Tiết Uyển Bình xòe tay ra: “Theo những gì Nhã Trân đã nói, anh ta chỉ là một người bình thường thôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tạ Uy Long cười thầm: “Nói cách khác, người đàn ông này dựa vào việc anh ta là cha của đứa trẻ nên đu bám theo Lương mỹ nữ của chúng ta sao?”
“Có vẻ như là thế.”
“Đây là ai thế, tên ăn bám à?”
“Cậu chủ Tạ, về sau cậu nhất định phải giải thoát cho Nhã Trân, vứt tên Dương Tiêu kia sang một bên nhé!”
Sở dĩ Tiết Uyển Bình nói những điều này là vì nghĩ Tạ Uy Long có thể làm cho Dương Tiêu rời xa Lương Nhã Trân, giúp Lương Nhã Trân được giải thoát.
Theo ý kiến của cô ấy, sở dĩ công ty của Lương Nhã Trân bị Tranh thị tấn công là vì cô ở cùng với Dương Tiêu này và không chịu nhận lòng tốt của cậu chủ nhà họ Tranh!
Vì vậy, Dương Tiêu này là một tên ôn dịch, một tai họa và là một ngôi sao chổi!
Rất nhanh, chiếc xe Maserati của Lương Nhã Trân cũng dừng trước cửa.
Khi cửa xe mở ra, Lương Nhã Trân bước xuống xe một cách duyên dáng, mọi người lập tức tiến lên chào đón cô một cách nồng nhiệt.
Nhưng khi cửa bên kia mở ra và Dương Tiêu bước xuống xe, trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều lộ ra vẻ chán ghét.
Ngay cả khi họ đã che đậy điều đó rất tốt.
Đặc biệt là nhìn thấy Dương Tiêu không có xe riêng và phải đi xe của Lương Nhã Trân, đột nhiên, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt của họ cũng biến mất.
Lương Nhã Trân thấy mọi người đột nhiên ngừng nói chuyện, cảm thấy có chút kỳ lạ, vì vậy cô chủ động kéo Dương Tiêu lại và mỉm cười nói.
“Anh ấy là Dương Tiêu, Uyển Bình, đêm đó tôi đã nói với cậu rồi đấy.”
Những lời này vừa nói ra, Tiết Uyển Bình gật đầu cười với Dương Tiêu một cách tượng trưng.
Những người khác chỉ nói ‘ồ’ một tiếng, thậm chí còn không cười.
Theo quan điểm của họ, Dương Tiêu đã là một kẻ nhu nhược thích ăn bám, đặc biệt là cách ăn mặc của anh.
So với việc họ đều mặc đồ của các thương hiệu nổi tiếng, bộ quần áo khó nhận ra của Dương Tiêu thực sự rất khó coi.
“Nhã Trân, chúng ta đi vào đi, đừng đứng ở cửa nữa!”
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.cом
“Ừ, đi vào đi vào đi.”
Không ai chú ý đến Dương Tiêu, mọi người bắt đầu bước vào KTV.
Đương nhiên, Dương Tiêu chẳng buồn quan tâm, anh cũng ung dung bước vào.
Lương Nhã Trân cau mày, tại sao cảm thấy bầu không khí không đúng lắm nhỉ?
Đây không phải là những gì cô mong đợi.
Tạ Uy Long đặt trước một phòng tổng thống, sau khi mọi người bước vào, tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy sự lộng lẫy của nó.
“Không hổ là KTV lớn nhất thành phố Đông Hải!”
“Nghe nói phòng tổng thống ở đây một đêm giá 300.000 tệ, người bình thường thật sự không tiêu nổi đâu!”
“Không hổ là cậu chủ Tạ, cậu thật hào phóng mà!”
Tạ Uy Long được tâng bốc lên tận trời xanh, vui như mở cờ trong bụng: “Đừng tâng bốc tôi, chút tiền này cũng chỉ là một bữa ăn sáng của mọi người thôi mà.”
“Đương nhiên, ngoại trừ một người nào đó.”
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người vô tình hay cố ý lập tức hướng ánh mắt về phía Dương Tiêu.
Thậm chí có người còn cười phá lên.
Dương Tiêu chỉ coi như không nghe thấy tiếng chó sủa, tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống ngay sau khi bước vào.
Hôm nay anh đến cùng với Lương Nhã Trân, anh không quan tâm đến những người khác.
Ngược lại là Lương Nhã Trân nghe thấy, cô lập tức cau mày, cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi mọi người ngồi xuống, họ gọi một chút rượu, những người bạn học cũ bắt đầu vui vẻ trò chuyện.
Dương Tiêu ngồi sang một bên, im lặng uống rượu giải sầu.
Ngay khi cuộc trò chuyện đang rất vui vẻ, Tiết Uyển Bình đột nhiên chuyển sự chú ý sang Dương Tiêu.
“Này, Dương cái gì đó, nghe nói anh còn chưa tìm được việc làm hả?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức phóng ánh mắt khinh thường nhìn sang.
Chậc chậc, còn không có việc làm, đúng là đồ vô dụng!
Lương Nhã Trân cau mày và kéo Tiết Uyển Bình.
Sở dĩ cô nói với Tiết Uyển Bình rằng Dương Tiêu không có việc làm là vì lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của Từ Dung, Trương Nguyệt nói Dương Tiêu là tài xế, kết quả mọi người đều cười nhạo anh.
Lần này cô hoàn toàn không nói gì, nhưng không ngờ vẫn trốn không thoát.
Lúc này, một người tên là Trác Hạo Cầu trêu chọc nhìn Dương Tiêu.
“Không tìm được việc cũng không sao, nghe nói gần đây công ty của cậu chủ Tạ đang tuyển người chuyển hàng, nào, uống một chén để cảm tạ cậu chủ Tạ sắp xếp việc cho anh đi!”
Những lời này vừa nói ra, rất nhiều người lập tức phá lên cười.
Trác Hạo Cầu rót đầy một ly rượu đưa cho Dương Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Mọi người trêu chọc nhìn Dương Tiêu, trong mắt họ thì anh chính là kẻ vô dụng.
Dương Tiêu đưa tay ra.
Khóe miệng bọn họ nhếch lên.
Khi họ nghĩ Dương Tiêu sẽ cầm ly rượu thì lại phát hiện Dương Tiêu đã trực tiếp phớt lờ Trác Hạo Cầu, mà với lấy ly rượu trên bàn và tự mình uống cạn.
Ly rượu của Trác Hạo Cầu vẫn treo lơ lửng trên không trung, có chút cứng ngắc.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại, không ngờ tên khốn kiếp này lại dám coi thường anh ta!
Nhưng khi Dương Tiêu lấy rượu, có một tiếng “cạch” vang lên.
Một thứ gì đó đã rơi xuống đất.
Trác Hạo Cầu lập tức cầm lên xem, lập tức cười toe toét: “Uầy, đây là bằng tốt nghiệp.”
Sau khi mở ra, Trác Hạo Cầu bật cười lớn hơn!
“Mẹ kiếp, học vấn cao thế, lại còn trường nghề cơ!”
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức vang lên tiếng cười như sấm!
“Ôi chúa ơi?”
“Trường nghề sao? Ha ha ha!”
“Trong chúng ta chắc là không có ai thấp hơn thạc sĩ nhỉ?”
Mọi người cười đến mức cong cả lưng!
Tất cả đều hướng sự chú ý đến Dương Tiêu đang uống rượu một mình.
Làm sao một con chó từ trường nghề lại có thể ăn bám hoa khôi họ Lương của bọn họ thế?
Đúng là đồ mặt dày!
Dương Tiêu đã nhìn thấy nó, nhưng anh không ngờ rằng mình đã vô tình nhét bằng tốt nghiệp của lão Vinh vào túi của mình.
Lúc này, Tạ Uy Long lập tức đứng lên, cười khẩy nói: “Một con chó học nghề ư? Xem ra, ngay cả tư cách đến công ty chúng tôi chuyển hàng cũng không có đâu.”