NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Chương 391

  1. Home
  2. Chân Long Chí Tôn Đô Thị
  3. Chương 391
Prev
Next

Lúc này, khách tới tham dự bữa tiệc đều đi hết, chỉ còn lại có nhà Lý Thiên Dương và nhà Vương Nhất.

Một giây tiếp theo, hiện trường phát ra một tiếng kêu thảm thiết tới xé tim xé phổi.

“Ba!”

Lý Mộng Đình bất chấp tất cả, chạy đến bên cạnh Lý Thiên Dương, nước mắt tràn ra khỏi mi.

“Có tay súng bắn tỉa!”

Trong nháy mắt, trên mặt Vương Nhất lóe lên sát ý, chạy đến cửa sổ của khách sạn và kéo tất cả rèm cửa sổ lại.

Vèo vèo!

Lại có hai phát súng xuyên qua cửa kính, bắn cho rèm cửa sổ rách thành từng mảnh.

Sau đó, không có một tiếng động nào nữa.

Vương Nhất đỡ Lý Khinh Hồng dậy, ân cần hỏi han: “Em không sao chứ?”

“Em không sao! Ba có chuyện rồi!”

Mắt Lý Khinh Hồng cũng đỏ hoe, dáng vẻ như mất hồn mất vía vậy.

Trên mặt cô đầy vẻ hổ thẹn. Cô nhìn như vậy làm sao có thể không biết Lý Thiên Dương vì bảo vệ cô mới bị trúng đạn.

Lúc này, Lý Thiên Dương khẽ cử động, hơi nâng tay lên, muốn chạm vào gương mặt của Lý Khinh Hồng: “Khinh Hồng… con không sao chứ?”

“Con không sao, con không sao! Ba, ba cũng đừng có chuyện đấy!”

Trong mắt Lý Khinh Hồng cũng đầy nước mắt.

Trên tay Lý Thiên Dương đầy máu, nhưng Lý Khinh Hồng vẫn cầm tay ông ta, chủ động áp mặt qua.

Lý Thiên Dương cảm nhận nhiệt độ trên mặt Lý Khinh Hồng truyền đến, cong môi cười: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”

Trong mắt của ông ta lộ ra vẻ ôn hòa hiền hậu, lại giống như đang nhìn con gái của mình.

“Ba, ba đừng nói chuyện nữa, bọn con sẽ lập tức đưa ba tới bệnh viện!”

Vương Nhất bất chợt quay đầu, nói với Lý Mộng Đình: “Mau gọi xe cấp cứu đi!”

Anh nói xong, lập tức móc ra kim châm cứu bằng bạc đâm vào trên mấy chỗ huyệt vị của Lý Thiên Dương, giúp ông ta phong tỏa khí trong cơ thể.

Nhưng anh chỉ có thể làm những điều này, sau đó vẫn phải đến bệnh viện cấp cứu.

Lý Thiên Dương lại nhìn về phía Vương Nhất, cố mở mắt ra, dặn dò: “Tiểu Nhất, ba giao Khinh Hồng lại cho con, nhớ chăm sóc tốt cho con bé…”

“Xe cấp cứu tới rồi!”

Lúc này, Lý Mộng Đình chạy vào.

Vương Nhất không nói một lời, chỉ bế Lý Thiên Dương chạy xuống dưới tầng.

Lý Khinh Hồng cũng bế Vương Tử Lam, đi cùng Lý Mộng Đình xuống theo.

Hội trường lớn như vậy, chỉ còn lại có Châu Mỹ Ngọc.

Sau khi bà ta nhìn thật lâu, vẫn chưa hoàn hồn, trong miệng thì thào: “Thành công… Tôi thành công rồi!”

Trong phút chốc, bà ta bắt đầu cười lớn giống như phát điên, vẻ mặt đột nhiên trở nên oán độc: “Lý Thiên Dương, tôi sẽ không để cho ông và con gái ông nhận nhau. Không chỉ ông chết, cô ta cũng phải chết, như vậy tất cả tài sản đều là của tôi, ha ha ha ha…”

…

Sau khi đến bệnh viện, Lý Khinh Hồng lập tức tìm tới bác sĩ: “Bác sĩ, ba tôi bị trúng đạn, tôi cầu xin anh hãy cứu ông ấy, bất kể bao nhiêu tiền cũng không sao!”

Bác sĩ cũng phải giật mình khi nhìn thấy cả người Lý Thiên Dương đầy máu, không hề do dự đã đưa luôn vào phòng cấp cứu.

Trên mặt Lý Mộng Đình, Lý Khinh Hồng đầy nước mắt, ngồi ở bên ngoài căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Ba, ông ngoại thế nào?”

Nhìn gương mặt đầy vẻ tự trách của Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam không nhịn được ôm lấy Vương Nhất, khẽ hỏi.

“Ông ngoại bị ốm.”

Vương Nhất cố gượng cười, hôn một cái lên mặt Vương Tử Lam: “Con ngoan, con qua ôm mẹ đi.”

Vương Tử Lam nghe lời gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Lý Khinh Hồng và Lý Mộng Đình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mẹ, dì nhỏ, hai người đừng khóc nữa. Ông ngoại chắc chắn sẽ khỏe hơn thôi.”

Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Vương Tử Lam.

Vẻ mặt Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, trong mắt mơ hồ dâng lên sự tức giận.

Anh gọi vào một số điện thoại: “Điều tra cho tôi, xem tên sát thủ mai phục ở gần khách sạn Nhật Nguyệt vào mười lăm phút trước là ai, kẻ đứng phía sau là ai!”

“Vâng!”

Đầu điện thoại bên kia, trong lòng Lương Nhật Tân cũng đang run rẩy. Bên anh ta đã nhận được tin tức, Lý Thiên Dương ba của Vương Nhất bị đạn bắn trúng người, có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.

Chỉ mười phút, bên ngoài bệnh viện đã truyền đến từng tiếng còi cảnh sát gấp gáp. Số lượng lớn xe cảnh sát được điều động, không bỏ qua bất kỳ một manh mối nào.

Châu Mỹ Ngọc hấp ta hấp tấp chạy tới bệnh viện, câu đầu tiên là hỏi: “Thiên Dương thế nào?”

“Bác sĩ nói ba bị chảy máu quá nhiều, tình trạng không được lạc quan lắm, còn đang được cấp cứu.”

Lý Mộng Đình khóc nói.

Ầm!

Lời này vừa nói ra, hai mắt Châu Mỹ Ngọc tối sầm, cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế bên ngoài.

Vào giây tiếp theo, bà ta nhìn về phía Lý Khinh Hồng, hét lên và nhào tới.

“Đều tại đứa con gái khắc ba như cô hại Thiên Dương biến thành tình trạng như bây giờ, tôi phải liều mạng với cô!”

Bà ta nói xong, lại muốn nắm lấy tóc của Lý Khinh Hồng.

“Dừng tay!”

Lý Mộng Đình ngăn cản Châu Mỹ Ngọc, căm tức nhìn bà ta: “Chuyện này đâu liên quan gì đến chị Lý. Ba đúng là bị thương vì chị Lý, nhưng nếu không phải ba kịp thời phát hiện, người xảy ra chuyện chính là chị Lý!”

Châu Mỹ Ngọc bị Lý Mộng Đình ngăn cản, nhưng vẫn nhìn về phía Lý Khinh Hồng hét lên chói tai.

“Cô còn có mặt mũi bước vào nhà họ Lý à? Con khốn này, tôi cho cô biết, nếu Thiên Dương thật sự xảy ra chuyện gì, cả nhà cô sẽ chết không được tử tế!”

“Đủ rồi!”

Lời Châu Mỹ Ngọc nói làm gương mặt Lý Khinh Hồng tái nhợt.

Vương Nhất lập tức hét lớn một tiếng, bảo vệ Lý Khinh Hồng ở phía sau: “Nếu bà còn dám mắng thêm một câu nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”

Châu Mỹ Ngọc nói gì, anh đều có thể cười cho qua chuyện, nhưng không có cách nào tha thứ chuyện bà ta mắng Lý Khinh Hồng độc ác như vậy.

Cô cũng là người bị hại. Nếu không phải Lý Thiên Dương cứu cô, người bị thương nặng chính là Lý Khinh Hồng.

Vương Nhất nghĩ đến đây, sự tàn bạo trong lòng không ngừng dâng lên.

“Anh mau dẫn chị Lý về đi, nếu có tình huống gì, em sẽ thông báo với anh.”

Lý Mộng Đình cố gắng ngăn cản Châu Mỹ Ngọc, nói với Vương Nhất.

“Được!”

Vương Nhất gật đầu nói cảm ơn, dẫn theo Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam rời đi.

“Còn có kẻ xui xẻo là cậu cũng chết không được tử tế đâu. Cậu quả thật là trời sinh một đôi với đứa con gái khắc ba kia!”

Châu Mỹ Ngọc đầy vẻ oán độc. Bà ta chỉ thuận miệng bịa ra đứa con gái khắc ba, không ngờ còn nói tới nghiện, la to ở bệnh viện.

Vương Nhất lái xe trở về, Lý Khinh Hồng vẫn ngồi ở trên ghế phụ chưa hoàn hồn, trong đầu đều là tiếng chửi rủa của Châu Mỹ Ngọc.

Thật lâu sau, mắt cô đỏ hoe nhìn về phía Vương Nhất: “Có phải em thật sự liên lụy cả nhà bọn họ không?”

Đối phương rõ ràng là nhằm vào cô, nhưng kết quả là cô không sao, cả nhà Lý Thiên Dương lại sụp đổ.

Trong lòng cô vô cùng hổ thẹn. Đây cũng là nguyên nhân mặc kệ Châu Mỹ Ngọc mắng cô thế nào, cô đều không phản bác một câu nào.

Vương Nhất cũng vô cùng đau lòng, vội nói: “Chuyện này không liên quan đến em. Ba chắc chắn sẽ không sao đâu, em đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Lý Khinh Hồng trầm ngâm, không nói gì.

Sau khi đến nhà, Vương Nhất đang muốn an ủi Lý Khinh Hồng vài câu thì điện thoại lại đổ chuông.

“Tất cả con riêng của nhà họ Đồng đã mưu phản!”

Trong điện thoại, giọng điệu của Đồng Yên Nhiên vô cùng nghiêm túc, Vương Nhất nghe xong cũng biến sắc.

“Tại sao lại đúng vào lúc này…”

Đồng Yên Nhiên cũng nghe ra được khó xử trong trong lời nói của Vương Nhất, không nhịn được hỏi: “Sao vậy, bên chỗ anh xảy ra chuyện gì sao?”

Vương Nhất gượng cười: “Vợ tôi bị tập kích bằng súng trong bữa tiệc, ba tôi cứu được cô ấy, nhưng bản thân lại bị trúng đạn.”

“Nghiêm trọng không?”

Đồng Yên Nhiên không nhịn được hỏi han.

Vương Nhất lắc đầu: “Bây giờ vẫn đang cấp cứu, không biết tình huống ra sao.”

Đồng Yên Nhiên im lặng một lát, bỗng nhiên nói ra: “Nếu đã như vậy, trước tiên anh cứ yên tâm chăm sóc người nhà, bên này tôi còn có thể chống đỡ thêm chút.”

“Đợi đã…”

Vương Nhất còn chưa nói hết lời, điện thoại đã bị cúp rồi.

Vương Nhất vội vàng gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy.

“Sao vậy?”

Lý Khinh Hồng vừa tắm xong, quấn khăn tắm đi đến hỏi.

“Không sao.”

Vương Nhất mỉm cười, sau đó dịu dàng nhìn Lý Khinh Hồng: “Muộn lắm rồi, em mau ngủ đi.”

“Vậy còn anh?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 391"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com