Chàng Rể Mạnh Nhất (full) - Chương 85
Có người muốn mạng của Thẩm Hao? ở tai đia bàn của mình.
Hắn lo lắng nhấc điện thoại di động lên, gọi trực tiếp cho bộ phận an ninh.
Trong phòng riêng lúc này, Lưu Văn Hiền nhìn Thẩm Hạo đang đứng yên: “Sao vẫn còn thất thần làm gi … Nếu như, không muốn uống … tôi sẽ cho người giúp cậu…”.”
Một vài nhân viên bảo vệ chuẩn bị tiến lên.
“Chờ đã!” Đội trưởng an ninh từ cửa bước vào.
“Có chuyện gì vậy? Dương đội trưởng?” Lưu Văn Hiền hỏi với vẻ khó
hiểu.
“Cuộc gọi của Phú tổng … anh ấy nói hãy để chúng ta đợi anh ấy …”
“Phú tổng đến rồi? Làm sao anh ấy biết chúng ta ở đây?” Lưu Văn Hiền hưng phấn hỏi.
Đội trưởng an ninh lắc đầu, cũng không hiểu chuyện gì, Phú Đại Long vừa gọi điện thoại, cái gì cũng không nói, bảo anh ta cùng mọi người đợi ở lối vào đại sảnh Paris.
Không chờ anh ta hỏi thêm … Phú Đại Long đã cúp máy.
Lưu Văn Hiền nghe thấy điều này từ
đội trưởng an ninh, chỉ vào Thẩm Hạo nói: “Cậu chết chắc … hahaha … cậu có biết ai ở đây không? Phú tổng của chúng ta … đang đến!”
Thẩm Hạo nhìn tên trước mặt, nghĩ thầm, sớm thôi anh ta sẽ cười không nổi.
Phú Đại Long nhanh chóng đến, mặc áo ngủ, thần thái vội vàng chạy tới
Nhân viên bảo vệ, nháy mặt đã nhường ra một con đường …
Thấy Phú Đại Long đang đi tới, Lưu Văn Hiền chạy lon ton chạy tó’i, nghênh đón sau đó lập tức tranh công: “Phú tổng … anh đến rồi… Tôi
đã đem đôi cẩu nam nữ lại đây cho anh … Anh nói đi, muốn trừng trị bọn họ như thế nào? Con nha đầu kia đã bị tôi chuốc say rồi. Muốn chơi, bất cứ lúc nào cũng có thể, cam đoan sẽ không phản kháng!”
Khi Phú Đại Long nghe những lời của Lưu Văn Hiền, hai mắt trợn ngược.
Đột nhiên một cái tát vào mặt của Lưu Văn Hiền, gần như gầm lên:
“Con mẹ nó, … Mắt chó của mày mù à! Chơi con mẹ mày!”
Lưu Văn Hiền che mặt, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.”Phú tổng … Tôi… Đây không phải là giúp anh báo thù sao? Anh yên tâm … tên nhà quê không liên quan gì đến Hứa gia, ngay cả khi có liên quan, cũng sẽ không liên lụy đến anh.”
“Mẹ kiếp, anh ta là chủ nhân của tôi! Mắt chó của mày làm sao vậy, dám động đến chủ nhân cùng nữ nhân của
anh ấy!” Phú Đại Long trực tiếp nhấc chân, nặng nề đá Lưu Văn Hiền ngã xuống đất.
Lưu Văn Hiền nhìn Thẩm Hạo với vẻ mặt khó tin, sau đó nhìn Phú Đại Long.
Chủ nhân? Đồ nhà quê trước mặt này chính là chủ nhân của Phú Đại Long?
Sau khi xác nhận không phải nói đùa, anh ta ngồi phịch xuống đất, hoàn toàn sợ hãi.
Khi nhìn thấy điều này, một số thương nhân cũng đã nghĩ đến việc lẻn ra ngoài.
Nhưng đều bị đội trưởng an ninh chặn lại.
“Phú tổng… chúng tôi… chúng tôi cũng chỉ nghe theo lời của Giám đốc Lưu… không hề có liên quan gì đến chúng tôi… anh thả chúng tôi đi.” Thấy thế, một số thương nahân nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Phú Đại Long.
Phú Đại Long cũng không để ý đến bọn họ, nơm nớp lo sự nói với Thẩm Hạo: “Tiểu thần tiên, nếu không thì anh đưa vợ đi nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây lo liệu.”
Thẩm Hạo nhìn Giang Hâm ngủ đặc biệt ngọt ngào trong vòng tay, thỉnh
thoảng lại dụi đầu vào ngực anh, ôm Giang Hâm ngồi sang một bên, thấp giọng nói: “Không cần… Tôi ngồi ở đây xem anh xử lý.”
Phú Đại Long gật đầu, đá vào mặt Lưu Văn Hiền quát lớn: “Ai kêu mày làm chuyện này? Mày có làm gì phu nhân chưa?”
Lưu Văn Hiền kêu lên một tiếng thảm thiết, máu mũi túa ra, ôm lấy sống mũi vừa bị đá, vừa nói vừa khóc.
“Phú tổng … Tôi sai rồi … Là … là Phương Tuấn bảo tôi làm …” Lưu Văn Hiền tường thuật lại chính xác cách Phương Tuấn dạy anh ta làm bẽ mặt Giang Hâm.
Nói xong không ngừng quỳ lạy Thẩm Hạo, vừa khóc vừa xin tha thứ:
“Thẩm tiên sinh, làm ơn, tha cho tôi .. là tôi có mắt không tròng … có mắt mà không thấy Thái Sơn … Xin anh .. tha thứ cho tôi, nếu biết thân phận của anh và phu nhân, có giết chết tôi, cũng không dám bất kính …”
Thẩm Hạo lạnh lùng nhìn anh ta:
“Anh cho rằng xin lỗi có ích lợi gì không? Hơn nữa, tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng anh không muốn.”
Lưu Văn Hiền không ngừng run rẩy, anh ta vội vàng dập đầu xuống đất, trên trán đã sưng lên: “Thẩm tiên sinh… nhà tôi trên còn cha già, dưới còn con thơ…Xin hãy tha thứ cho
tôi… hãy cho tôi một cơ hội… tôi không thể chết được …”
Phú Đại Long nhướng mày nhìn Thẩm Hạo, như thể không muốn can thiệp vào.