Chàng Rể Mạnh Nhất (full) - Chương 86
Hắn trực tiếp lấy ra một con dao sáng loáng từ trong tay, đi tới chỗ Lưu Văn Hiền nói: “Lần sau đầu thai, nhớ mở to mắt! Người nhà của mày, tao sẽ phụ trách.”
Dưới thân Lưu Văn Hiền, có dòng nước vàng chảy ra …
“Đừng … Thẩm tiên sinh, Phú tổng … Tôi nhất thời bị mờ mắt… Tôi không muốn chết… Phú tổng, anh biết
mà … Tôi sống có ích hơn là sống chết…”
“Cho dù mày có năng lực, mà không cỏ mắt quan sát, cũng vô dụng!” Phú Đại Long trực tiếp giơ dao lên, chuẩn bị đâm vào ngực anh ta.
“Cho anh ta uống hết năm chai rượu trắng này. Nếu còn sống, hãy để chuyện này đi trôi qua.” Thấy thế, Thẩm Hạo nhẹ giọng ngắt lời.
Phú Đại Long cũng dừng lại, Lưu Văn Hiền như một bãi bùn nhão ngã trên mặt đất, nước mũi, nước mắt và máu chảy lẫn lộn, vô cùng chật vật..
“Không muốn cơ hội này?” Thẩm Hạo
nhẹ giọng nói, nhìn thấy Lưu Văn Hiền không có phản ứng.
Lưu Văn Hiền lắc đầu nói: “Tôi muốn… Tôi muốn…”
Nói xong, Lưu Văn Hiền từ dưới đất bò dậ, cầm một bình rượu lên uống cạn.
“Gọi xe cấp cứu, anh có thể ở đây chờ anh ta uống xong, về phần còn lại, ai đụng đến Giang Hâm, chặt tay.”
Phú Đại Long gật đầu, đối với Thẩm Hạo tâm ngoan thủ lạt, lại hiểu rõ thêm một phần.
Thẩm Hạo ôm Giang Hâm đi ra ngoài.
Phú Đại Long đã sắp xếp cho một đội trưởng an ninh mở một căn phòng cho Thẩm Hạo …
Thẩm Hạo cũng không từ chối.
Trên đường đến phòng, Giang Hâm không hề báo trước đã nôn vào người Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo không còn cách nào khác, đành nhờ nhân viên bảo vệ tìm một người phụ nữ, lau người cho Giang Hâm, rồi thay quần áo cho anh ta.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Giang Hâm, Thẩm Hạo nhẹ nhàng đặt tay lên trán Giang Hâm, điều khiển cổ lực, đồng thời điều động Đồng Mệnh
cổ sống trong cơ thể cô bắt đầu hấp thụ chất cồn trong cơ thể.
Sau một lúc, sắc mặt Giang Hâm thoải mái hơn, giấc ngủ cũng ngọt ngào hơn một chút.
Sau đó tôi mới nhận ra cả người toàn là uế phẩm của Giang Hâm, vừa đứng dậy muốn rửa sạch.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Thẩm Hạo bước tới cửa, nghĩ rằng Phú Đại Long sẽ không đến sớm như vậy.
Qua mắt mèo nhìn thoáng qua, không phải là một Phú Đại Long.
Mà là một cô gái.
Cô gái này là cô gái ở bệnh viện 345, được anh sửa xe giúp.
Vẻ mặt cô gái có chút bối rối, đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại ấn chuông cửa mấy lần
Thấy cửa không mở, cô gái vừa muốn bỏ đi …
Thẩm Hạo mở cửa.
Thấy vậy, không nói một lời, thậm chí còn không nhìn mặt Thẩm Hạo, liền chui vào, sốt ruột đóng cửa lại.
“Tại sao lại là anh?” Cô gái chú ý đến Thẩm Hạo đang có chút chật vật, vì những dấu vết mà Giang Hâm để lại.
“Tôi cũng muốn hỏi cô …” Thẩm Hạo vẻ mặt kinh ngạc nói.
Cô gái nở nụ cười tà mị nói: “Giang hò cứu nguy, giúp tôi… Có kẻ xấu muốn bắt tôi… anh để cho tôi trốn một lát…”
Ngay khi giọng nói của cô gái vừa
dứt, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông.
Cô gái kéo Thẩm Hạo ra hiệu anh đừng mở cửa.
Thẩm Hạo bước tới thông qua mắt mèo, ngoài cửa có bốn người đàn ông mặc âu phục giày da.
Sau gần ba mươi giây chờ đợi, vài người đàn ông mặc vest đưa tai áp vào cửa lắng nghe một lúc, xác nhận rằng bên trong không có âm thanh gì, rồi mới rời đi.
“Được rồi, họ đi rồi… Đừng sợ, tại sao họ lại muốn bắt cô.” Thẩm Hạo hỏi cô gái sau khi nhìn thấy những
người đó bước đi.
Cô gái đảo cặp mắt, buột miệng nói: “Bọn họ là bọn buôn người! Đúng vậy … là bọn buôn người… Nhìn thấy cô nương này xinh đẹp tuyệt trần, liền muốn bán ta lên núi.”
Những lời này tuy rằng vô nghĩa, nhưng Thẩm Hạo cũng không phải là người hay lo chuyện bao đồng.
“Vậy được rồi, hiện tại cô có thể đi…”
Cô gái tiếp tục lắc đầu và nói: “Đại ca, đã tốt thì tốt cho trót, tiễn Phật tiễn tới Tây thiên … Tôi không thể đi … Bọn họ tìm không thấy tôi. Khẳng định là sẽ canh chừng thang máy và lối vào
cầu thang, nếu tôi đi ngay bây giờ, không khác gì tự chui đầu vào lưới?”
“Vậy cô cũng không thể ở đây.” Thẩm Hạo cười khổ một tiếng.
Sau đó cô gái mới chú ý tới Giang Hâm đã ngủ say sau khi thay áo choàng trên giường, sau đó nhìn Thẩm Hạo, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác: “Anh … anh sẽ không là kẻ biến thái chuyên đi. nhặt xác ở lối vào khách sạn …”
Thẩm Hạo thực sự khâm phục trí tưởng tượng của cô …
“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi …” Thẩm Hạo vừa muốn giải thích,
nhưng sau khi nghĩ lại, cũng không cần giải thích với cô.
“Vợ chưa cưới? Tôi không tin…”
“Được… Tin hay không là chuyện của cô… Đây là phòng của tôi, cô nên rời đi.” Thẩm Hạo nói thầm.
“Không được… Tôi phải bảo vệ cô ấy … Cô ấy hiện tại uống say như vậy … Anh muốn nói thế nào chẳng được … Khi cô ấy tỉnh lại, nếu cô ấy thừa nhận … Vậy thi tôi sẽ đi.”
Thẩm Hạo nhìn bộ dạng hi sinh vì chính nghĩa của cô ta, có chút dở khóc dở cười: “Tùy cô vậy.”
Sau đó, tự mình tắm rửa sạch sẽ, thay áo choàng tắm rồi đi ra, cô gái ngồi bên cạnh Giang Hâm.
Thấy Thẩm Hạo nhìn cô, cô ta cảnh giác nói: “Đừng tới đây, tôi biết võ dó…”
Trong khi Thầm Hạo đang tắm, Giang Hâm nói mớ trong lúc ngủ, thì thầm đừng chuốc say cô.
Cô gái nghe xong lại càng tin rằng Thẩm Hạo không phải người tốt!
Thẩm Hạo không giải thích, cô gái nhìn cũng không phải người xấu, muốn bảo vệ Giang Hâm, nên coi như bảo vệ miễn phí.
Anh không giải thích, mang theo một vài túi đựng côn trùng độc, bước đến phòng ngủ nhỏ ở bên cạnh.
Khóa cửa, lấy côn trùng độc ra khỏi hộp, đặt vào lòng bàn tay.
Trong lòng vừa niệm, một con sâu sáng như pha lê từ trong lòng bàn tay chui ra, trực tiếp nuốt chửng con sâu độc.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, Đồng Mệnh cổ đã nuốt chửng cả chục con côn trùng độc mà anh mua được.
Thẩm Hạo cẩn thận cảm nhận được, Đồng Mệnh cổ thật sự đã khôi phục rất nhiều …
Như vậy, không cần quá năm ngày, Đồng Mệnh cổ có thể được phục hồi về trạng thái cao nhất.
Sau khi Đồng Mệnh cổ tiêu hóa hết chất độc của lũ côn trùng độc đó, trời đã hửng sáng …
Anh đứng dậy, duỗi eo, tuần hoàn lại cổ lực do Đồng Mệnh cổ tạo ra, khiến anh rất thoải mái.
Mở cửa phòng ngủ, cô gái đang ngủ say bên cạnh Giang Hâm, giật minhd trực tiếp lấy gối để bảo vệ trước người.
Hành động của cô, cũng khiến Giang Hâm thức tỉnh.
Sau khi Giang Hâm tỉnh dậy, đầu tiên là nhìn thấy cô gái bên cạnh mình.
“Cô là…”
“Tôi đang bảo vệ cô … tên biến thái này, anh ta nói là vị hôn phu của cô!” Cô gái nhanh chóng giải thích.
Giang Hâm đi theo hướng cô gái đang chỉ và nhìn thấy Thẩm Hạo.
“Đừng sợ… nếu không biết anh ta, tôi sẽ gọi cảnh sát cho cô!” Cô gái kéo tay Giang Hâm dặn dò,
“Hắn quả thực là của vị hôn phu của tôi …” Giang Hâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổi, ký ức cuối cùng lưu
lại là gọi điện thoại cho Thẩm Hạo.
???