Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Chương 275
“Khi nãy mọi người nghe thấy không, Tập đoàn Đông Vương bị thiếu hụt nguồn vốn, chắc chắn là vì giành mảnh đất với nhà họ Tống nên mới như thế. Nói không chừng nhà họ Tống cố ý nhường mảnh đất kia cho Tập đoàn Đông Vương. Bắt đầu từ khi đó, nhà họ Tống đã tính toán đến mọi thứ rồi.”
“Nhà họ Tống đúng là lợi hại! Sau này tốt nhất không nên đối địch với nhà họ Tống!”
Mọi người bàn tán xôn xao, rất nhiều người đều nhìn Vương Đỗ Lan như đang nhìn bệnh dịch. Mấy người khi nãy còn bàn chuyện làm ăn với Vương Đỗ Lan đã tránh đi xa, chỉ sợ nhà họ Tống sẽ hiểu lầm.
Trong nháy mắt, xung quanh Vương Đỗ Lan hình thành một vùng chân không. Dường như tất cả mọi người đều muốn phủi sạch quan hệ với bà ta, sợ bị nhà họ Tống hiểu lầm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao.
Mấy đổng sự của Tập đoàn Đông Vương đi vào, đứng ở sau lưng Nghiêm Đạo Minh.
Nghiêm Đạo Minh nhìn Tống Hoa An, cúi người nói: “Chủ tịch Tống, chúng ta đã đến bước đường cùng, không biết Chủ tịch Tống có thể thu nhận không?”
Tống Hoa An đứng lên, cười nhiệt tình: “Các vị, Tống Hoa An vô cùng hoan nghênh!”
Lâm Ngọc tức giận nhìn Nghiêm Đạo Minh: “Tiểu nhân hèn hạ! Dù các ông muốn rút cổ phần thì phải rút lui sớm đi chứ. Vì sao phải đợi tới khi Tập đoàn Đông Vương bị thiếu hụt nguồn vốn mới rút, đây rõ ràng là các người muốn châm dầu vào lửa!”
“Lúc trước Chủ tịch tốt với các người như thế, cho các người ưu đãi tốt nhất, ngay cả cổ phòng cũng không có ràng buộc. Dù các người phục tùng nhà họ Tống cũng chưa chắc thoải mái được như lúc ở Tập đoàn Đông Vương!”
Trong mấy cổ đông, có hai người đang đỏ bừng cả mặt, rõ ràng bọn họ thấy có lỗi với Tập đoàn Đông Vương.
Nhưng Nghiêm Đạo Minh đã giải thích lợi và hại cho bọn họ, nói rõ nhà họ Tống quyết tâm tiêu diệt Tập đoàn Đông Vương, một khi Tập đoàn Đông Vương phá sản, vốn ban đầu của bọn họ sẽ mất sạch.
Bây giờ phục tùng nhà họ Tống, chẳng những có thể giữ được tài sản còn có được sự ủng hộ của nhà họ Tống, ngu sao mà không làm?
Người kinh doanh, dù gì cũng đều theo đuổi lợi ích.
Trong đám người vang lên tiếng bàn tán.
“Lần này xem ra Tập đoàn Đông Vương khó thoát khỏi kiếp nạn, nội bộ cũng rối loạn rồi.”
“Những đổng sự này cũng độc ác thật đấy, làm thế này có khác nào rắc muối lên vết thương của Vương Đỗ Lan đâu!”
“Thật ra Tập đoàn Đông Vương phá sản cũng là chuyện sớm muộn. Ai bảo bọn họ phát triển nhanh quá làm gì? Hơn nữa bọn họ còn dám động đến bá chủ là nhà họ Tống, chẳng trách nhà họ Tống sẽ ra tay với bọn họ!”
Cả quá trình Trình Kiêu đều im lặng quan sát, quả nhiên giống như đúc ghi chép kiếp trước.
Nhưng sau đó mẹ cũng sẽ không bị đánh đổ, có lẽ là nhờ Tập đoàn Trường Hà.
Nhưng từ đó về sau Tập đoàn Đông Vương vẫn không thể trở lại như trước kia.
Dù biết sau đó mẹ sẽ hoá giải nguy cơ, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng chán nản của mẹ, Trình Kiêu vẫn thấy rất khó chịu.
Cậu Lý đắc ý cười khẩy: “Tên nhóc, nhìn thấy không? Tập đoàn Đông Vương của các người đã bắt đầu lục đục rồi. Cách phá sản còn xa sao? Đến lúc đó, cậu sẽ mấy đi chỗ dựa là Lâm Ngọc, nể tình cậu khá có bản lĩnh, nếu dập đầu cầu xin tôi, tôi có thể suy xét đến chuyện thu nhận cậu.”
Tâm trạng Trình Kiêu đang khó chịu, cậu Lý còn không biết sống chết đụng vào họng súng, Trình Kiêu nhìn về phía cậu Lý, lạnh lùng nói một chữ: “Cút!”
Cậu Lý lập tức như bị sét đánh!
Ánh mắt kia, quá đáng sợ!
Tựa như một con dã thú viễn cổ có thể nuốt mất người khác chỉ với một hớp vậy!
Chỉ trong nháy mắt, trên người cậu Lý lập tức bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Vương Đỗ Lan nhìn các đổng sự của Tập đoàn Đông Vương, mặt xám như tro tàn: “Xong rồi, Tập đoàn Đông Vương xong thật rồi!”
Lâm Ngọc đỡ Vương Đỗ Lan, dịu dàng an ủi: “Chủ tịch, bà nhất định phải mạnh mẽ lên, dù tất cả đổng sự đều rút lui thì chúng ta vẫn có thể kêu gọi đầu tư! Chỉ cần có đủ vốn, chúng ta sẽ có thể vượt qua nguy cơ lần này!”
Vương Đỗ Lan phấn chấn trở lại, nói với Lâm Ngọc: “Đúng, cô nói đúng, chúng ta có thể kêu gọi đầu tư, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Vương Đỗ Lan nhìn đám người Nghiêm Đạo Minh bằng nét mặt nặng nề, cất lời: “Các vị cổ đông, nhớ lại lúc đó chúng ta cùng cố gắng vì Tập đoàn Đông Vương, khó khăn lắm mới có được thành tựu như bây giờ, nhưng các người lại vì một vài lợi ích nhỏ mà vứt bỏ Tập đoàn Đông Vương đã vất vả gầy dựng sao?”
Có mấy đổng sự tỏ vẻ hồi tưởng, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Vương Đỗ Lan nói tiếp: “Bây giờ, nếu ai chịu quay lại, tôi có thể không nhắc chuyện cũ. Đây là cơ hội cuối cùng của mọi người!”
Quay lại ư?
Dù có vài đổng sự không nỡ rời khỏi Tập đoàn Đông Vương, nhưng nếu bọn họ đã bước ra một bước này thì cũng không định quay lại nữa.
Nghiêm Đạo Minh cười khẩy: “Vương Đỗ Lan, bà đừng nằm mơ nữa, Tập đoàn Đông Vương sắp phá sản rồi, kẻ ngốc mới có thể đi chôn theo Tập đoàn Đông Vương với bà!”
Vương Đỗ Lan cười châm chọc: “Phá sản? Chưa chắc đâu! Dù các ông rút cổ phần, chỉ cần tôi có thể kêu gọi đầu tư, chắc chắn sẽ có thể lấp được phần vốn bị hao hụt!”
Nói xong, Vương Đỗ Lan tìm kiếm xung quanh.
Nghiêm Đạo Minh nở nụ cười thần bí: “Vương Đỗ Lan, bà đang tìm Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà Lĩnh Bắc à?”
Vương Đỗ Lan nghiêm túc nói: “Không sai, Tổng Giám đốc Lý đã thoả thuận với tôi rồi, ông ấy sẵn lòng đầu tư vào Tập đoàn Đông Vương. Với thực lực của Tập đoàn Trường Hà, chắc chắn có thể giúp Tập đoàn Đông Vương vượt qua nguy cơ lần nữa!”
Mọi người lại tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tập đoàn Trường Hà của Lĩnh Bắc có thực lực không thua kém gì nhà họ Tống đâu! Nếu Tập đoàn Đông Vương thật sự có thể nhờ Tập đoàn Trường Hà giúp đỡ thì lần này nhà họ Tống gặp phải đối thủ rồi!”
“Đúng thế, thật không ngờ rằng Vương Đỗ Lan lại có thể thuyết phục Tổng Giám đốc Lý của Trường Hà, đúng là lợi hại! Chẳng trách một mình bà ta có thể gồng gánh cả Tập đoàn Đông Vương!”
Nghiêm Đạo Minh cười nói: “Vương Đỗ Lan, bà tính toán hay lắm. Nếu Tập đoàn Trường Hà đồng ý giúp đỡ bà, Tập đoàn Đông Vương thật sự có thể vượt qua nguy cơ lần này.”
“Nhưng bà có thể nghĩ tới, chẳng lẽ Chủ tịch Tống thì không sao?”
Mọi người thoáng sửng sốt!
“Có ý gì? Chẳng lẽ Tập đoàn Trường Hà bị Tống Hoa An làm khó dễ rồi?”
“Nếu như thế thì Tập đoàn Đông Vương chết chắc!”
Sắc mặt Vương Đỗ Lan thay đổi, bà ta hô to: “Không thể nào! Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà không phải kiểu tiểu nhân không giữ chữ tín như thế! Ông ấy đã nói thì nhất định sẽ làm!”
Tống Hoa An cười khẩy: “Vương Đỗ Lan, bà nhìn xem đây là ai?”
Dứt lời, ông ta vỗ tay về phía sân khấu.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc vest đen đi ra.
Vương Đỗ Lan lập tức tỏ vẻ khiếp sợ: “Tổng Giám đốc Lý! Thì ra ông đã đến rồi!”
“Ông ta chính là Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà, năm ngoái tôi từng gặp ông ta một lần, vẫn khí phách như trước đây!” Lưu Hoà Dân trên bàn số một cất lời.
“Quả nhiên là Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà, xem ra Tống Hoa An đã nhúng tay vào chuyện này từ trước rồi.” Trong đám người, Mã Tài nhìn Tổng Giám đốc Lý bên cạnh Tống Hoa An, nét mặt không chút cảm xúc.
Dù ông ta rất đồng tình với Vương Đỗ Lan, nhưng số phận của Tập đoàn Đông Vương không liên quan đến ông ta.
Trình Kiêu cũng tò mò nhìn về phía Tổng Giám đốc Lý: “Chuyện gì thế này? Kiếp trước mẹ nhờ có Tập đoàn Trường Hà mới có thể giải quyết nguy cơ lần này.”
“Nhưng bây giờ Tổng Giám đốc Lý của Tập đoàn Trường Hà lại đứng về phía nhà họ Tống! Lịch sử thay đổi rồi, là vì mình sao?”
“Nếu cứ như thế thì mẹ sẽ gặp nguy.”
Tống Hoa An đứng lên, thân thiết bắt tay với Tổng Giám đốc Lý, cười nói: “Anh Lý, vẫn luôn hy vọng có cơ hội hợp tác với anh, hôm nay cuối cùng cũng có thể đạt được nguyện vọng rồi!”
Tổng Giám đốc cười nói: “Nhờ có Chủ tịch Tống nhắc nhở, nếu không tôi suýt bị vào tròng rồi!”
Vương Đỗ Lan thầm thấy kinh ngạc, bà ta nhìn Tổng Giám đốc Lý bằng thái độ khó tin: “Tổng Giám đốc Lý, hợp tác giữa chúng ta có còn không?”
Tổng Giám đốc Lý hừ lạnh: “Chủ tịch Vương, rõ ràng Tập đoàn Đông Vương của các người đã như thế rồi, bà cũng không nói rõ, đây rõ ràng là đang gài bẫy tôi!”
“Bà khiến tôi quá thất vọng, sau này Tập đoàn Trường Hà tôi sẽ không hợp tác gì với bà cả!”
Người Vương Đỗ Lan mềm nhũn, suýt ngã xuống.
“Chủ tịch!” Lâm Ngọc hô to một tiếng, vội vàng tiến lên đỡ.
Nhưng lại bị Vương Đỗ Lan giơ tay ngăn cản.
“Không cần phải lo, tôi chịu đựng được!”
Nét mặt Vương Đỗ Lan vô cùng nghiêm túc, dù lúc này Tập đoàn Đông Vương đang đối mặt với nguy cơ trước giờ chưa từng có, nhưng Vương Đỗ Lan lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Thời khắc mấu chốt, sự quyết đoán và cơ trí của một người phụ nữ mạnh mẽ bắt đầu phát huy tác dụng.
Vương Đỗ Lan lạnh lùng nhìn Tống Hoa An, nói với giọng điệu nặng nề: “Nhà họ Tống đúng là đa mưu túc trí, bắt đầu lên kế hoạch từ mảnh đất kia, khiến Tập đoàn Đông Vương rơi vào tình thế thiếu hụt nguồn vốn. Ngân hàng đột nhiên ngừng cho vay, có lẽ cũng là do nhà họ Tống giở trò đúng không!”