Chỉ Có Thể Là Em - Chương 2
Lạc Nhan thét lên, gạt tàn thuốc đập trúng trán cô ta, Trần Hành Giản vội vàng ôm lấy cô ta chạy ra ngoài.
Cửa lớn chưa kịp đóng.
Tôi nghe thấy tiếng cô gái nhỏ thút thít.
Cũng nghe thấy Trần Hành Giản mắng tôi là đồ điên.
Đáng thương, đáng hận, đáng buồn.
Họ đi rồi.
Tuế Tuế và Niên Niên mới rụt rè từ phòng ngủ bước ra, hai chị em nắm tay nhau, cẩn thận đi tới trước mặt tôi.
Tôi ngồi xổm xuống.
Tuế Tuế và Niên Niên dang tay ra, muốn ôm lấy tôi.
“Mẹ ơi, đừng khóc, Tuế Tuế và em trai sẽ luôn bên mẹ.”
Tuế Tuế mười tuổi, hiểu chuyện và trầm ổn, dù trên mặt còn in dấu vết bị véo, vẫn cố gắng nén đau để an ủi tôi.
Niên Niên thì giơ tay, lau nước mắt ở khóe mắt tôi.
“Niên Niên cũng sẽ mãi mãi bảo vệ mẹ và chị, cả đời luôn bên mẹ!”
Niên Niên bảy tuổi, trên bàn tay có một vết cắt do kính cứa trúng, máu còn rỉ ra, nhưng cũng không hé răng kêu đau, chỉ cùng chị gái dịu dàng vỗ về tôi trước.
“Cái người đó thật sự rất đáng ghét, ăn cắp chìa khóa nhà mình, rồi tới đây vênh váo!”
Tuế Tuế ôm lấy cổ tôi, còn hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Hôm nay, dù là cuối tuần, nhưng tôi có việc đột xuất, phải giao hai đứa trẻ cho cô giúp việc trong nhà trông nom.
Tôi không ngờ— Lạc Nhan lại lợi dụng lúc này để lén đến nhà.
Cô giúp việc đang bận rửa trái cây trong bếp.
Hai đứa trẻ đang chơi xích đu ở sân sau, Lạc Nhan lặng lẽ đi tới, yêu cầu Tuế Tuế gọi mình là mẹ.
Tuế Tuế từ nhỏ đã hiểu chuyện.
Quan hệ giữa tôi và Lạc Nhan, con bé mơ hồ biết đôi phần, thế nên nó lạnh lùng bảo cô ta cút đi.
Lạc Nhan tức giận, nói với Tuế Tuế:
“Bố con không còn yêu mẹ con nữa đâu. Nếu bây giờ con không nhanh chân lấy lòng cô, sau này chờ bố cưới cô vào nhà, cô sẽ tống con vào nơi thâm sơn cùng cốc, để con nếm trải cái khổ cô từng chịu đấy!”
Lạc Nhan xuất thân từ vùng núi nghèo.
Năm tôi và Trần Hành Giản kết hôn, theo truyền thống nhà họ Trần, chúng tôi chuẩn bị tài trợ cho một nhóm trẻ em nghèo khao khát được đi học.
Bất kể trai gái.
Năm ấy, Lạc Nhan mới chín tuổi, gầy nhom chỉ còn da bọc xương, nhưng đôi mắt lại sáng rực.
Cô bé chủ động kéo tay áo tôi.
Nói:
“Chị ơi, em muốn đi học. Cầu xin chị tài trợ cho em, sau này em sẽ báo đáp chị.”
Nhưng tôi không ngờ, cái gọi là báo đáp— Chính là quấn lấy chồng tôi.
Thiếu nữ mười chín tuổi, căng tràn sức sống.
Miệng thì nói báo ân, hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mặt Trần Hành Giản, bướng bỉnh mà mới mẻ.
Cuối cùng, vì ngây thơ, bị người khác tính kế bỏ thuốc.
Trần Hành Giản tình cờ đi ngang qua.
Thuốc phát tác, cô gái nhỏ mềm mại đeo bám, vừa khóc vừa làm nũng, đáng thương lại đáng yêu, khiến anh ta không đành lòng.
Sau đó là đống quần áo xộc xệch vương vãi dưới đất.
Là Trần Hành Giản, tự tay kết thúc mười một năm hôn nhân trọn vẹn của chúng tôi.
Mà Lạc Nhan— Tham vọng của cô ta không dừng lại ở đó.
Nên cô ta mới tìm đến tận nhà tôi.
Nên mới thốt ra những lời độc địa đó với con gái tôi.
Tuế Tuế giận dữ, hét lên bảo cô ta cút đi.
Lạc Nhan cũng tức giận.
3
Cô ta giơ tay, mạnh bạo véo chặt má Tuế Tuế.
Da của con bé mềm mịn, bị bóp mạnh, lập tức để lại một vệt bầm tím.
Niên Niên thấy chị bị bắt nạt, liền lao lên.
Cậu bé bảy tuổi, rốt cuộc vẫn không thể chống lại được cô gái hai mươi tuổi như Lạc Nhan, bị cô ta đẩy mạnh, đập vào bàn, làm chiếc ly thủy tinh trên bàn rơi xuống đất.
Niên Niên cũng ngã nhào.
Lúc chống tay xuống đất, bàn tay nhỏ bé của thằng bé đâm trúng mảnh thủy tinh vỡ.
Lòng bàn tay, lập tức nhuộm đỏ máu tươi.
Đúng lúc ấy, tôi vừa hay vì quên mang tài liệu nên quay về nhà, bắt gặp cảnh tượng đó.
Không có người mẹ nào có thể chịu đựng việc con mình bị bắt nạt.
Cho nên ngay giây phút ấy, cơn giận dâng trào, tôi cởi giày cao gót lao thẳng tới, túm lấy đầu Lạc Nhan, đập mạnh vào tường.
Một lần, lại một lần, thật sự rất hả giận.
Chỉ tiếc rằng, còn chưa kịp lấy kính trả lại cho cô ta nỗi đau thể xác ấy.
Thì Trần Hành Giản đã trở về.
Anh ta thấy tôi như hóa điên, lại nhìn thấy cô gái mình cưng chiều bị tôi hành hạ, chẳng buồn đoái hoài đến hai đứa con đang gào khóc thảm thiết bên cạnh, lập tức chộp lấy con d ao trên quầy, lao thẳng về phía tôi…
Tóm lại, mọi chuyện đã chẳng còn nhận ra hình dạng ban đầu.
“Trước kia không cho phép con quen Trần Hành Giản, con cứ tưởng ta chê bai con. Giờ thì chắc con cũng hiểu rồi chứ?”
Không biết từ khi nào, mẹ Trần Hành Giản đã bước vào.
Những năm gần đây, cha Trần Hành Giản ngày càng hành xử điên loạn, còn Trần Hành Giản tuy luôn miệng nói thấy có lỗi với mẹ, nhưng đối với người cha ruột thịt ấy, ngoài sự khinh bỉ ra, rốt cuộc cũng chẳng giúp được gì.
Mẹ Trần vì thế mà hao tổn tâm sức, những năm này càng thêm tiều tụy.
Đôi lúc, tôi cũng không hiểu bà đang cố chấp vì điều gì. Tôi từng hỏi.
Bà bảo: không cam lòng.
Không cam lòng nhường lại vị trí Trần phu nhân cho người đàn bà khác.
Không cam lòng một mình đau khổ, nên nhất định phải kéo theo cả Trần cha cùng chịu khổ.
Nhưng— Người đàn ông ấy, vốn không có trái tim.
Ông ta đâu có biết đau?
Đau khổ, từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi mình bà.
Vậy thì, cần gì phải cố chấp?
Tôi không kìm được thở dài, rồi nắm tay hai đứa trẻ, dắt chúng tới bên cạnh bà.
Mẹ Trần đưa tay xoa đầu Tuế Tuế, nở nụ cười hiền hậu.
Nhưng lại không nhìn Niên Niên lấy một lần.
Tôi hiểu.
Bà đã sợ.
Sợ dòng máu nhà họ Trần, rồi sẽ nuôi dạy ra thêm một kẻ bạc tình.
“Nhưng cũng may,” bà dịu dàng nói, “con đã có một đôi con trai con gái này, cũng từng có tình cảm với Trần Hành Giản hơn mười năm. Sau này chỉ cần đừng nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu nữa, chỉ cần chăm sóc con cái mà sống, thì cuộc đời cũng vẫn ổn thôi.”
Nói xong, bà khẽ thở dài.
“Đừng chấp nhất, cũng đừng nghĩ đến chuyện quay đầu, đều vô ích cả.”
Nghe vậy, tôi chỉ lắc đầu.
“Mẹ, con không định khuyên Trần Hành Giản.”
Mẹ Trần mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì—”
“Con định… ly hôn với anh ta.”
Tôi ngắt lời bà.
Hai đứa trẻ cũng chỉ nắm chặt tay tôi, không ai lên tiếng.
“Bị điên rồi sao?”
Mẹ Trần sững sờ, cúi đầu nhìn Tuế Tuế và Niên Niên.
“Con cái đã lớn thế này rồi, nhắm mắt cho qua, thì ngày tháng cũng trôi. Sau này gia sản chẳng phải cũng là của bọn trẻ đó sao, cần gì phải náo loạn?”
“Không giống đâu, mẹ.”
Tôi lắc đầu.
“Con sẽ lấy về phần tài sản thuộc về con và các con, rồi ly hôn. Nhưng nếu bắt con vì cả gia sản, mà tiếp tục nhẫn nhục mấy chục năm nữa, con làm không nổi.”
“Mẹ à, mẹ cũng từng như vậy suốt những năm qua rồi. Mẹ thật sự hạnh phúc sao?”
Cả đời chịu đựng, chỉ mong đợi một ngày Trần cha già yếu, để con mình có thể thừa kế cơ nghiệp.
Để đừng để những đứa con riêng ngoài kia hưởng phần.
Nhưng— Khi nhìn thấy đứa con yêu thương ấy lớn lên, rồi lại hóa thành kẻ bội bạc chẳng khác gì chồng mình.
Có phải, trong thâm tâm, mẹ đã tuyệt vọng rồi không?
“Con không muốn con trai mình lớn lên, trở thành người giống hệt cha nó.”
“Con cũng không muốn vì đứa trẻ, mà tự hủy đi mấy chục năm đời mình.”
“Cho nên,” tôi kiên quyết, “con nhất định phải ly hôn.”
Tôi nắm lấy tay mẹ Trần, nghiêm túc nói:
“Không chỉ vậy.”
“Con còn hy vọng mẹ cũng có thể thật lòng suy nghĩ một lần.”
“Đừng vì bất kỳ ai mà nhẫn nhục hay hy sinh nữa.”
“Chỉ vì bản thân mình.”
“Để được sống vui vẻ hơn một chút.”
“Cho nên—mẹ ơi, mẹ cũng ly hôn đi.”
4
Mẹ Trần không đồng ý với đề nghị của tôi, nhưng cũng không hẳn là từ chối.
Chỉ là khi rời đi— Vẻ mặt trầm ngâm, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mà tôi cũng không vội.
Dù là tiếp tục giằng co, dằn vặt trong cuộc hôn nhân đã mục ruỗng này, hay là đau đớn mà cắt bỏ phần thịt thối rữa trong lòng để đón nhận một tương lai khác biệt, tất cả đều là lựa chọn của bà.
Chỉ là tôi không ngờ— Lựa chọn ấy, lại đến nhanh như vậy.
Từ lúc đề xuất ly hôn với Trần Hành Giản, đã tròn một tuần.
Anh ta vẫn chưa về nhà lấy một lần.
Đôi lúc, Tuế Tuế và Niên Niên cũng nhắc đến ba.
Nhưng không nhiều.
Dù sao, cảnh tượng hôm đó hỗn loạn đến mức, hai đứa trẻ vừa khóc vừa gọi ba, nhưng đổi lại chỉ thấy ba chạy về phía một cô gái xa lạ. Dù còn nhỏ, tổn thương ấy, cũng đã khắc sâu vào lòng.
Lần gặp lại Trần Hành Giản— Là ở căn nhà cũ, một tuần sau.
Khi đó, mẹ Trần và cha Trần sống trong nhà cũ, đã cãi vã tới mức động tay động chân, thậm chí còn đổ máu.
Tôi và Trần Hành Giản nghe tin, mỗi người tự chạy tới.
Vừa đến nơi, đã thấy cha Trần và mẹ Trần ngồi ở hai đầu sofa, để bác sĩ gia đình lần lượt băng bó vết thương.
Không xa lắm, có một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đứng.
Trông hơi quen mắt.
Chỉ trong nháy mắt, quảng cáo trên tivi phát tới, hình ảnh nữ minh tinh trên màn hình trùng khớp với cô gái đứng trước mặt.
Sắc mặt mẹ Trần càng tối lại.
Bà cầm điều khiển ném thẳng vào màn hình.
Tiếng quảng cáo im bặt.
Cô gái kia run rẩy đứng bên cạnh, nhưng tham vọng trong mắt thì không giấu nổi.
“Ba, mẹ, hai người lại làm ầm cái gì nữa vậy?”
Những cuộc cãi vã kiểu này, những năm qua đã xảy ra vô số lần.
Chỉ là trước đây, chưa từng thấy máu.
Lúc đầu, Trần Hành Giản còn bênh vực mẹ.
Nhưng cãi vã nhiều quá.
Dần dần, trong mắt anh ta cũng hiện lên sự chán chường mà chính bản thân cũng không nhận ra.
“Mẹ hỏi ba con ấy, trong mắt ông ấy còn có mẹ hay không? Lại để cho một con tiện nhân vào tận cửa khiêu khích mẹ, còn mơ mộng chiếm phòng ngủ của mẹ, mặc quần áo của mẹ, nghĩ xem nó có xứng không?”
Mặt mẹ Trần tối sầm, tay chỉ vào cô gái trẻ, đầu ngón tay còn run rẩy.
Cô gái kia cũng không chịu thua.
Nhỏ giọng lầm bầm:
“Phu nhân Trần, trách sao được tổng giám đốc Trần không muốn về nhà? Với cái tính khí của bà, đàn ông nào mà chịu nổi? Tôi chỉ muốn cùng tổng giám đốc chơi chút trò tình thú thôi, ai ngờ bà về nhà nhanh vậy.”
Vừa nói, còn lườm nguýt một cái.
Tôi nghe dì giúp việc kể— Hôm nay mẹ Trần vốn định ra ngoài dưỡng sinh.
Không ngờ giữa đường lại quay về, bắt gặp cha Trần dẫn nữ minh tinh kia vào nhà, còn ngang nhiên làm chuyện đó trong phòng ngủ của mẹ.
Mặc, lại là bộ đồ ngủ của mẹ.
Từ trước đến nay, dù có loạn thế nào, ít ra cũng giữ thể diện ba phần ở bên ngoài.
Vậy mà lần này— Lại dám đưa về tận nhà.
Sao mẹ Trần có thể nuốt nổi nỗi nhục này?
Nên mới bùng nổ như vậy.
“Ba, đã lớn tuổi rồi, sao còn làm ra chuyện như thế?”
Trần Hành Giản cau mày, rốt cuộc vẫn có chút khó chịu với cha mình.
Nhưng cha Trần chỉ cười khẩy.
Ngẩng đầu nhìn đứa con trai giống mình như đúc, trong mắt thoáng qua một tia khinh miệt.
“Nếu là trước kia, nghe mày nói vậy tao còn biết ngượng. Nhưng giờ, hành Giản à, mày cũng đang cặp kè một cô gái nhỏ, mấy hôm trước còn gây ầm ĩ đến nhà cơ mà? Sao, mày được chơi bời, còn bố mày thì không?”
Chính mình còn không làm gương— Thì lấy gì đi yêu cầu người khác?