Chị Gái Nhảy Sông 44, Tôi Dứt Khoát Đứng Ngoài Mặc Kệ - Chương 4
Nội dung tin nhắn tục tĩu đến mức Cố Cảnh Thần thiếu chút nữa lên cơn đau tim.
“Cô… cô… con đ..ĩ!”
“Vậy mà dám chê tôi không làm cô thỏa mãn, đi làm chuyện bẩn thỉu này với thằng khác!”
Trong tin nhắn, chị gái tôi than thở rằng tuy có bạn trai giàu có, nhưng anh ta quá kém cỏi, hoàn toàn không thể khiến cô ta cảm nhận được niềm vui của phụ nữ.
“Tất cả đều là do cô ta tự nguyện, mọi người đừng có báo cảnh sát nhé, tôi đi ngay đây!”
Nói xong, người đàn ông da đen kéo quần lên, vội vàng chạy khỏi phòng.
Cố Cảnh Thần tức đến chec đi sống lại, túm tóc chị gái tôi đánh cho một trận.
Sau khi xả giận xong, anh ta lập tức nói lời chia tay, bỏ mặc chị gái tôi nằm đó khóc lóc thảm thiết.
Một thời gian sau, chủ đề “cô gái nhảy sông” vốn đã hạ nhiệt trên mạng lại một lần nữa leo lên top tìm kiếm.
Lần này, toàn bộ thông tin của chị gái tôi bị phơi bày. Ảnh chụp khuôn mặt rõ nét lúc chị ta nhảy sông cũng bị nhiều tài khoản marketing đăng tải lại rầm rộ.
“Hot girl bơi lội mùa đông quan hệ lăng nhăng, bị bạn trai bắt quả tang tại trận.”
“Trước đó, nghi ngờ màn nhảy sông 44 chỉ là diễn trò!”
Không cần nghĩ cũng biết, đây chắc chắn là màn trả thù của Cố Cảnh Thần. Internet tuy không có trí nhớ, nhưng những chuyện cũ vẫn có thể bị đào lại để tính sổ.
Chẳng mấy chốc, những lời chửi rủa lại tràn ngập khắp nơi.
“Sao lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ, vậy mà dám giả vờ 44 để diễn trò, may mà không liên lụy đến người vô tội.”
“Loại người này đáng lẽ ra phải chec đuối dưới sông từ lâu rồi!”
“Bạn ở trên đừng nói vậy, bạn không sợ virus trên người cô ta làm ô nhiễm nguồn nước sao?”
…
Sau nhiều cú sốc liên tiếp, tinh thần chị gái tôi đã gần như suy sụp.
Vài ngày sau, trên người chị ta nổi lên chi chít những chấm đỏ, sốt cao liên miên, cơ thể suy nhược.
Đến bệnh viện kiểm tra mới biết, chị ta đã nhiễm HIV.
Không nằm ngoài dự đoán, chắc chắn là bị lây từ người đàn ông da đen kia.
13.
Trong bệnh viện, chị gái tôi nằm trên giường bệnh, sắc mặt tiều tụy, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không nói một lời.
Tôi và mẹ đến thăm, vừa đặt đồ ăn lên bàn đã bị chị ta đập phá điên cuồng.
“Chi Lan, con mấy ngày rồi không ăn gì, cứ tiếp tục thế này thì cơ thể sao chịu nổi được.”
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt, nhưng không dám đến gần.
Dù sao chị gái tôi cũng là bệnh nhân AIDS, bà cũng sợ bị lây nhiễm.
“Cút! Cút hết đi! Nếu không phải mẹ ép con gả vào hào môn, thì con sẽ ra nông nỗi này sao?”
“Cuộc đời con bị mẹ hủy hoại rồi!”
Chị ta nói không sai.
Từ nhỏ, mẹ tôi đã coi chị ta như một công cụ để đổi đời. Các khóa học nghi thức chiếm gần như toàn bộ tuổi thơ của chị ta.
Chị gái tôi luôn phải giữ dáng, nổi mụn cũng là một thảm họa khủng khiếp đối với chị ta.
Dưới áp lực cao độ trong thời gian dài, tính cách chị gái tôi ngày càng trở nên méo mó.
Khi mục tiêu duy nhất trong đời biến mất, niềm tin của chị ta cũng sụp đổ.
“Từ nhỏ đến lớn, mẹ dồn hết tâm huyết vào con, con cái gì cũng giỏi, đàn, cờ, thư, họa, rồi ballet, bơi lội, cưỡi ngựa, cái nào mà không tốn tiền?”
“Gả vào hào môn hưởng phúc chẳng phải là con sao, sao con lại trách mẹ ép con quá đáng?”
Mẹ tôi cũng nổi nóng, nói rồi bỏ đi.
“Mẹ cũng không muốn quản con nữa, sau này tự lo liệu cho bản thân đi!”
Thấy mẹ tôi sắp đi, chị gái tôi mới bình tĩnh lại đôi chút, khóc lóc kêu gào:
“Bây giờ con chẳng còn gì cả, nếu mẹ cũng bỏ con, thì con sống còn ý nghĩa gì nữa?”
Chị ta xuống giường, quỳ xuống chân mẹ liên tục nhận lỗi. Mẹ tôi mềm lòng, không còn trách móc nữa, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve trán chị ta.
“Không gả vào hào môn cũng không sao, cùng lắm thì mẹ nuôi con cả đời.”
Hai người ôm nhau khóc. Cảnh tượng ấm áp này khiến tôi buồn nôn.
14.
Nhưng ngay giây tiếp theo, chị gái tôi đột nhiên rút từ trong người ra một cái thước tam giác.
Có vẻ như nó đã được mài giũa nhiều lần, trông vô cùng sắc bén.
Chị ta trừng mắt, nhắm thẳng vào cổ mẹ tôi rồi đâm mạnh.
“Con bị AIDS rồi, cuộc đời con coi như chec rồi.”
“Mẹ cũng phải chec theo con!”
Máu tươi từ cổ mẹ tôi phun ra xối xả.
Bà ấy ôm vết thương co giật trên sàn nhà vài cái rồi tắt thở.
Nhưng dường như chị gái tôi vẫn chưa hả giận, tiếp tục dùng thước kẻ đâm tới tấp.
“Chec đi! Chec đi! Tất cả là do mẹ hủy hoại cuộc đời của con!”
Sau khi giec mẹ, chị ta nhanh chóng chuyển sự chú ý sang tôi.
“Còn mày nữa, tao không tin tao ra nông nỗi này mà không có con khốn mày giở trò sau lưng!”
“Mày cũng phải chec!”
Kiếp trước, tôi phải chịu biết bao oan ức và sỉ nhục, cuối cùng bị gia đình nạn nhân sát hại.
Ngay cả khi chec đi cũng không được yên nghỉ. Mộ bia bị người ta đổ phân, còn bị xịt sơn đỏ chữ “kẻ sát nhân”. Tất cả đều là do đôi mẹ con trước mắt này ban tặng.
Năm đó, chị ta diễn trò 44 hại chec một mạng người vô tội. Tôi hỏi chị ta có thấy cắn rứt lương tâm không, chị ta lại thản nhiên nói:
“Tao có cầu xin nó cứu tao đâu, tự nó lắm chuyện, chec cũng không trách được tao.”
Từ khoảnh khắc đó, tôi đã nhận ra bộ mặt độc ác của người phụ nữ này. Ngay cả khi chec đi, nỗi oán hận trong lòng cũng không thể nào tan biến.
Đối mặt với chị gái tôi đang mất hết lý trí, tôi không hề sợ hãi, bình tĩnh tiến lên vài bước, kể lại toàn bộ kế hoạch của mình.
Những người đàn ông đến bắt chuyện ở quán bar hôm đó đều là do tôi sắp xếp.
Lý do khiến chị gái tôi mất hết lý trí lên giường với người da đen đêm đó không phải do thuốc, mà là do tôi đã bỏ thêm chất gây ảo giác vào rượu.
Tin nhắn là do tôi dùng điện thoại của chị ta lén gửi, còn người đàn ông da đen kia cũng là do tôi mạo danh chị ta hẹn trước.
“Trương Chi Lan, chị đừng tưởng tôi cũng sợ chec như chị.”
“Chị muốn giec thì cứ giec, lắm lời làm gì?”
Tôi trừng mắt nhìn chị ta, tiếp tục tiến lại gần.
“Ban đầu tôi chỉ mong chị sống không bằng chec, nhưng bây giờ… thấy chị sống khổ sở như vậy, hình như còn tệ hơn cả chec, hahaha!”
Đồng tử chị gái tôi co giật dữ dội, hoàn toàn mất hết lý trí.
Chị ta vứt cái thước kẻ dính máu trên tay, hét lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
15.
Sau khi tôi gọi báo cảnh sát, họ nhanh chóng đến hiện trường và phong tỏa khu vực.
Sau khi điều tra, họ nhanh chóng xác định được vị trí của chị gái tôi.
Chị ta chạy trốn, cuối cùng lại chạy đến cây cầu cao mà chị ta đã từng nhảy xuống.
Chị ta đứng trên lan can, chân trần, ánh mắt vô hồn.
Người đi đường nhanh chóng nhận ra chị ta, cười cợt:
“Ồ, đây chẳng phải là hot girl nhảy sông sao, lại đến biểu diễn bơi lội mùa đông à?”
“Lần này có phải thay bộ đồ lót mới để khoe với chúng tôi không?”
Không lâu sau, trên cầu và bờ sông đã tụ tập rất đông người. Thậm chí có người nghe tin, còn lái xe đến để tận mắt chứng kiến.
“Hôm nay hot girl nhảy sông cosplay bệnh nhân tâm thần à, phải nói là tạo hình cũng khá giống thật đấy.”
“Hahaha, chắc là thấy hot nên muốn ké fame thêm lần nữa.”
Giữa những tiếng cười nhạo, chị gái tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhảy xuống khỏi cầu.
Vài giây sau, bọt nước bắn tung tóe, những gợn sóng lan rộng.
Trên cầu, tiếng vỗ tay vang lên khắp bờ sông. Mọi người hò reo, không tiếc lời khen ngợi màn nhảy xuất sắc này.
Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người nhận ra trên mặt nước không thấy bóng dáng chị gái tôi đâu.
Chị ta cứ thế chìm xuống đáy sông, không một tiếng động.
16.
Vài ngày sau, thi thể sưng phồng của chị gái tôi được vớt lên.
Sau khi nhận được thông báo, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa đến nhà tang lễ nhận xác, rồi nhanh chóng lo liệu hậu sự cho hai người họ.
Về đến nhà, tôi đóng gói tất cả đồ đạc của họ rồi đốt sạch. Bây giờ chắc họ đã đoàn tụ dưới địa ngục rồi nhỉ?
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một tia nắng xuyên qua mây chiếu xuống mặt tôi, khiến ngày đông lạnh giá cũng có chút ấm áp.
Cuối cùng tôi cũng chờ được ngày trời quang mây tạnh rồi.