CHIẾC VÁY CƯỚI TRONG MƯA - Chương 7
Tôi cần một khởi đầu hoàn toàn mới.
Ba tháng sau, Tô Thiển thua kiện.
Tòa án yêu cầu cô ta bồi thường cho tôi năm trăm triệu đồng thiệt hại kinh tế, và đăng bài xin lỗi công khai trên các phương tiện truyền thông lớn.
Công ty của Giang Thừa Huyền cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng do tuyển dụng sai người.
Nghe nói cổ phiếu tụt dốc, một vài dự án hợp tác bị đình trệ.
Còn tôi – quay trở lại tập trung vào sự nghiệp.
Studio chuyển sang một địa điểm lớn hơn, số nhân viên tăng từ ba lên mười người.
Bộ sưu tập thời trang của tôi gây tiếng vang lớn tại Fashion Week, đơn hàng đổ về không ngớt.
Và quan trọng nhất, tôi đã gặp được một người mới.
Anh ấy tên là Lâm Mặc – một nhiếp ảnh gia.
Chúng tôi quen nhau trong một buổi chụp hình thời trang.
Anh ấy sống kín đáo, tài năng, và điều quan trọng nhất – là sự chung thủy.
Khác hoàn toàn với kiểu đàn ông đa tình như Giang Thừa Huyền, Lâm Mặc cực kỳ nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Chúng tôi đã bên nhau được nửa năm, và suốt thời gian đó, anh chưa bao giờ để tôi phải nghi ngờ bất cứ điều gì.
Hôm đó, tôi đang ngồi trong studio thiết kế bộ sưu tập mới thì Lâm Mặc đột ngột xuất hiện.
“Bất ngờ đây!” – Anh cầm một bó hoa hồng lớn, cười tươi.
“Tặng gì mà long trọng vậy?” – Tôi vừa cười vừa nhận lấy bó hoa.
“Đoán xem, hôm nay là ngày gì?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Hôm nay là tròn sáu tháng từ lúc chúng ta yêu nhau?”
“Chính xác!” – Anh hôn nhẹ lên má tôi – “Nên anh muốn dẫn em đến một nơi đặc biệt.”
“Là nơi nào vậy?”
“Đi rồi em sẽ biết.”
Anh cười bí ẩn, kéo tôi rời khỏi studio, lái xe ra vùng ngoại ô.
Chiếc xe dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi, từ đây có thể nhìn bao quát cả thành phố bên dưới.
“Đẹp quá…” – Tôi trầm trồ.
“Còn chưa phải là đẹp nhất đâu.” – Lâm Mặc liếc nhìn đồng hồ – “Đợi một chút.”
Vài phút sau, mặt trời bắt đầu lặn, cả thành phố như được nhuộm trong sắc vàng rực rỡ của hoàng hôn.
“Chính là bây giờ.” – Lâm Mặc đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp nhẫn.
Tôi sững người nhìn anh.
“Lâm Uyển Tinh,” – Anh nhìn thẳng vào mắt tôi – “Tuy chúng ta mới bên nhau nửa năm, nhưng anh chắc chắn… em chính là người anh tìm kiếm bấy lâu nay. Em đồng ý lấy anh chứ?”
Nước mắt tôi không kìm được, lăn dài trên má.
Khoảnh khắc này khiến tôi nhớ lại màn cầu hôn của Giang Thừa Huyền ba tháng trước.
Cũng là một chiếc nhẫn, cũng là một lời hứa… nhưng cảm xúc hoàn toàn khác nhau.
Lời cầu hôn của Giang Thừa Huyền khiến tôi thấy như đang hoàn thành một nghĩa vụ.
Còn lời cầu hôn của Lâm Mặc lại khiến tôi cảm nhận rõ ràng – đây là khởi đầu của một cuộc sống mới.
“Vâng.” – Tôi đưa tay ra, nghẹn ngào – “Em đồng ý.”
Lâm Mặc xúc động đeo nhẫn cho tôi rồi ôm tôi thật chặt.
Hoàng hôn buông xuống, chúng tôi ôm nhau trên đỉnh đồi, trong khung cảnh lặng yên mà ấm áp.
Giây phút đó, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Tất cả những đau khổ, phản bội trong quá khứ… đều tan biến.
Tôi cuối cùng cũng gặp được đúng người, vào đúng thời điểm.
Giống như câu tôi từng nói với Giang Thừa Huyền: “Có những lỡ là để gặp được điều tốt đẹp hơn.”
Tin tức đính hôn nhanh chóng lan rộng.
Bạn bè liên tục gửi lời chúc mừng, An Nhiên thì hào hứng đến mức lao thẳng đến nhà tôi.
“Tôi đã nói rồi mà! Giang Thừa Huyền kiểu người đó làm sao xứng với cậu!” – Cô ấy nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi, hưng phấn – “Lâm Mặc tốt gấp trăm lần!”
“Người với người… đúng là khác biệt thật.” – Tôi bật cười.
“À mà,” – An Nhiên ghé sát, ánh mắt đầy tò mò – “Cậu có biết bây giờ Giang Thừa Huyền sống ra sao không?”
“Không biết, cũng chẳng muốn biết.”
“Để tôi kể cho nghe!” – An Nhiên hớn hở – “Hắn chia tay với Tô Thiển rồi!”
Tôi hơi bất ngờ:
“Chia tay rồi?”
“Ừ! Nghe nói sau khi thua kiện, Giang Thừa Huyền cảm thấy Tô Thiển khiến sự nghiệp của hắn tổn thất nặng nề nên chủ động chia tay. Tô Thiển không chấp nhận, còn đến công ty hắn làm loạn. Cuối cùng Giang Thừa Huyền gọi cảnh sát. Cô ta bị tạm giữ ba ngày.”
Nghe xong, lòng tôi có chút phức tạp.
Tôi không ưa Tô Thiển, nhưng biết cô ta rơi vào tình cảnh đó… vẫn thấy có phần tiếc nuối.
“Giang Thừa Huyền đúng là loại đàn ông cặn bã.” – An Nhiên lắc đầu – “Lúc cần thì nói yêu, lúc không cần nữa liền phủi tay.”
“Đó là bản chất của anh ta.” – Tôi bình thản nói – “May mà tôi nhận ra sớm.”
“Chuẩn! Cậu thông minh, biết dứt khoát kịp thời.”
Chúng tôi còn đang trò chuyện thì điện thoại tôi đổ chuông.
Là một số lạ.
Tôi do dự vài giây, rồi vẫn bắt máy.
“Alo?”
“Uyển Tinh, là anh.”
Giọng Giang Thừa Huyền vang lên.
Tôi cau mày: “Làm sao anh có được số tôi?”
“Anh… nghe nói em sắp đính hôn. Có thật không?”
“Đúng.” – Tôi trả lời ngắn gọn.
Đầu dây bên kia im lặng khá lâu.
“Uyển Tinh… anh muốn gặp em một lần.”
“Chúng ta không còn gì để gặp nhau nữa.”
“Chỉ một lần thôi. Là lần cuối. Anh xin em.” – Giọng anh ta mang theo một chút cầu xin – “Anh có chuyện muốn nói với em…”
Tôi liếc nhìn An Nhiên, cô ấy ra hiệu: Cúp máy đi.
“Giang Thừa Huyền, giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Kết thúc hoàn toàn.”
“Anh biết… anh biết chúng ta không thể quay lại được nữa. Nhưng anh chỉ muốn xin lỗi em – một lời xin lỗi nghiêm túc cho tất cả những gì anh đã làm.”