Chiến dịch săn phù thủy - Chương 4
13.
Một tuần sau, Tề Kiều bị tạm giam.
Cô ta sẽ bị truy tố ra tòa và chịu trách nhiệm hình sự.
Do tổng giá trị thiệt hại của tôi khá lớn, tôi yêu cầu bồi thường dân sự đi kèm vụ kiện hình sự, chính thức đệ đơn đòi 20 vạn tệ tiền bồi thường tài sản và 10 vạn tệ tổn thất tinh thần.
Ngay khi ngày xét xử sắp đến gần, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ chồng của Tề Kiều—Chu Đầu Sơn.
Giọng nói khàn đục, đầy thô lỗ từ đầu dây bên kia vang lên:
“Cô muốn kiện cứ kiện, tôi không quan tâm. Nhưng muốn lấy tiền bồi thường thì đừng có mơ! Tôi với cô ta đã ly hôn rồi, tiền trong nhà đều là của tôi kiếm, cô ta chẳng có xu nào đâu!”
Tôi cười nhạt, giọng điệu bình thản nhưng đầy mỉa mai:
“Nhưng khi cô ta kích động cả mạng xã hội tấn công tôi, cô ta lại nói đó là tài sản chung của vợ chồng các người.”
Đúng là một cặp trời sinh, vô liêm sỉ như nhau.
Chu Đầu Sơn không chút xấu hổ, vẫn lớn tiếng quát:
“Đó là chuyện của cô ta! Dù sao thì cô đừng hòng lấy một xu từ tôi!”
Tôi không muốn phí lời với loại người này, lạnh nhạt đáp:
“Vậy thì cứ chờ tòa phán quyết đi.”
Sau đó, tôi thẳng tay dập máy.
Thật nực cười.
Tề Kiều từng điên cuồng săn lùng “tiểu tam” vì một gã đàn ông, còn không tiếc dùng đủ mọi thủ đoạn bôi nhọ danh dự người khác.
Thế nhưng, đến khi cô ta bước đến bờ vực ngồi tù, gã đàn ông mà cô ta ra sức bảo vệ lại dứt khoát ly hôn, không để lại cho cô ta một xu tài sản nào.
Dựa vào độ tuổi của các con họ, có thể suy đoán Chu Đầu Sơn đã phản bội cô ta ít nhất bốn năm.
Bốn năm—cô ta hoàn toàn có đủ thời gian để lên kế hoạch cho bản thân, nhưng thay vì nghĩ cách tự giải thoát khỏi cuộc hôn nhân mục nát, cô ta lại chọn sinh thêm một đứa con trai, hy vọng rằng có con trai rồi, chồng sẽ quay về.
Thật đáng buồn.
Khi một người chìm đắm quá lâu trong thân phận phụ thuộc, điều đáng sợ không phải là việc họ mất đi sự độc lập về tài chính, mà là họ dần quên mất rằng bản thân cũng là một cá thể độc lập, cũng có quyền tự bước đi trên con đường của chính mình.
Cứ như vậy, bao thế hệ phụ nữ đã bị nhồi nhét tư tưởng rằng công việc chỉ là tạm bợ, cuối cùng vẫn phải quay về với gia đình.
Và đó mới thực sự là điều đáng sợ nhất.
14.
Ngày phiên tòa diễn ra, suốt ba tiếng đồng hồ, Tề Kiều căm hận trừng mắt nhìn tôi, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay tại chỗ.
Nhưng tôi không bận tâm.
Bởi vì chẳng bao lâu nữa, cô ta sẽ chỉ có thể trừng mắt trong trại giam.
Tề Kiều bị kết án năm năm tù giam, đồng thời phải bồi thường tổng cộng 30 vạn tệ cho tôi.
Thực tế, cô ta và Chu Đầu Sơn chưa hoàn tất thủ tục phân chia tài sản, vậy nên tòa án sẽ trực tiếp trích tiền từ tài khoản gia đình để thanh toán khoản bồi thường này.
Khi tôi bước ra khỏi tòa án, tuyết nhỏ bắt đầu rơi.
Bên ngoài, đã có một nhóm lớn phóng viên chờ sẵn.
Vụ việc này từ đầu đã gây sốt trên mạng, lại thêm nhiều lần xoay chuyển tình thế, làm bùng nổ vô số tranh cãi.
Vậy nên, dù phải đứng giữa gió tuyết, các nhà báo vẫn kiên nhẫn đợi kết quả cuối cùng.
Một phóng viên từ tờ Báo buổi tối thành phố tiến lên phỏng vấn tôi:
“Cô Diêu, sau tất cả, khi từng bị vu oan là ‘tiểu tam’, cô có cảm nghĩ gì không?”
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, giọng điềm tĩnh và dứt khoát:
“Tôi hy vọng tất cả những người đã kết hôn có thể giữ trọn lòng chung thủy với hôn nhân của mình.”
“Nhưng hãy nhớ rằng, trong hôn nhân, trách nhiệm hợp đồng chỉ thuộc về hai vợ chồng. Giấy đăng ký kết hôn chỉ chứng minh rằng hai người đã kết hôn, nhưng nó không thể chứng minh bất kỳ cô gái nào khác là ‘tiểu tam’.”
“Vậy nên, nếu một ngày nào đó bạn phát hiện bạn đời của mình không chung thủy, điều bạn cần làm là đánh giá lại mối quan hệ này, chứ không phải đi khắp nơi ‘săn lùng tiểu tam’.”
Câu trả lời của tôi khiến phóng viên có chút bất ngờ.
Cô ấy tiếp tục hỏi:
“Vậy nghĩa là cô phản đối việc trừng phạt tiểu tam?”
Tôi gật đầu không do dự, thẳng thắn đáp:
“Tôi đã phải mất tận hai tháng để kiện một kẻ trộm cắp, kiệt sức và đầy rẫy khó khăn.
“Còn cô ta chỉ mất một câu nói để biến tôi thành ‘tiểu tam’.”
“Chính bọn họ đã góp phần phá hủy môi trường sống của phụ nữ.”
“Khi chúng tôi phải dốc hết sức mình để chống lại những cuộc săn phù thủy, chúng tôi không cầu mong sự đồng cảm của các người—chỉ mong rằng các người đừng đâm sau lưng!”
Nói xong những lời này, tôi cảm thấy lòng nhẹ bẫng.
Tôi không biết đoạn phỏng vấn này có bị cắt ghép hay không, cũng không biết sau khi được phát sóng, nó sẽ tạo ra những phản ứng gì.
Có thể sẽ có người gán nhãn tôi:
“Cô ta nói giúp tiểu tam thế này, chắc chắn là có tật giật mình!”
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.
15.
Sau khi tiền bồi thường của Tề Kiều được chuyển vào tài khoản, tôi dùng 20 vạn để bù vào khoản thiệt hại tài sản.
Còn lại 10 vạn, cộng thêm 20 vạn tiền bồi thường từ kênh truyền thông bịa đặt trước đó, tôi quyết định chia thành hai phần:
Một nửa quyên góp cho quỹ học bổng hỗ trợ nữ sinh.
Nửa còn lại, tôi lập một kênh video ngắn.
Chủ đề của kênh?
Phỏng vấn 100 cô gái—những người từng bị vu oan là “tiểu tam”.
Họ đều đã từng có những trải nghiệm giống tôi, những câu chuyện hoang đường nhưng lại xảy ra ngay giữa xã hội hiện đại.
Câu chuyện thứ nhất
Người đầu tiên tôi phỏng vấn là một nhân viên nhân sự tại một công ty.
Một buổi tối nọ, công ty tổ chức tiệc liên hoan, mọi người đều uống không ít rượu.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, sếp yêu cầu cô ấy xác nhận từng người đã về nhà an toàn hay chưa.
Vậy nên cô ấy nhắn cùng một tin nhắn cho tất cả đồng nghiệp:
“Về nhà chưa?”
Chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy, lại bị vợ của một đồng nghiệp nam hiểu lầm, thậm chí còn đưa lên mạng bêu rếu, buộc tội cô ấy có ý đồ với chồng mình.
Câu chuyện thứ hai
Người tiếp theo là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học.
Với kết quả phỏng vấn cao nhất, cô ấy được nhận vào làm tại một công ty công nghệ.
Vào tháng thứ ba, khi chỉ còn một bước nữa là chính thức trở thành nhân viên, vợ của một đồng nghiệp nam bất ngờ đến công ty đánh ghen.
Lý do?
Cô ta phát hiện ảnh của nữ đồng nghiệp này trong điện thoại chồng mình.
Nhưng sự thật là gì?
Bức ảnh đó là một bài đăng cũ trên mạng xã hội của cô gái kia, không hề liên quan đến người chồng.
Cô ấy còn quá trẻ, chưa từng trải qua chuyện như vậy, nên không biết cách phản ứng.
Cuối cùng, công ty chỉ vì muốn tránh rắc rối, đã khuyên cô ấy tự động nghỉ việc.
Điều mỉa mai nhất là—
Người đồng nghiệp nam kia cũng chẳng ở lại công ty được lâu, vì sau vụ việc, không ai muốn hợp tác với anh ta nữa.
Câu chuyện thứ ba
Người thứ ba là một cô gái đi du lịch, trong lúc tham quan một địa điểm nổi tiếng, cô ấy bất ngờ bị một nhóm phụ nữ lớn tuổi xông vào xé rách quần áo, đánh đập.
Lý do?
Họ cho rằng cô ấy trông giống “tiểu tam” mà họ từng nghe nói.
Không cần bằng chứng, không cần xác nhận, chỉ cần “cảm thấy giống” là đủ để bị đánh.
Sau vụ việc, cô ấy không dám bước chân ra khỏi nhà trong một thời gian dài, bị trầm cảm nặng, phải điều trị tâm lý suốt nhiều tháng trời.
Và đây chỉ là ba trong số vô số câu chuyện đã xảy ra.
Nhìn thấy câu chuyện của tôi—một người đã đứng lên đấu tranh và giành lại công bằng cho mình, nhiều cô gái mới dám bước ra trước ống kính, kể lại câu chuyện của chính họ.
Câu chuyện thứ tư
Cô gái này từng nhận được một cuộc gọi kỳ lạ nhất trong đời.
Một giọng nữ lạ lẫm vang lên, mở đầu bằng những câu chửi rủa thậm tệ, sau đó hỏi thẳng cô có quen chồng của mình hay không.
Cô ấy ngẩn người suy nghĩ—công ty có đến mấy trăm nhân viên, hình như có một người tên như vậy, từng mượn cô một phiếu đỗ xe, nên hai người có trao đổi điện thoại đúng một lần.
Nhưng cô không hề có bất kỳ liên hệ nào khác.
Hóa ra, người vợ kia đã lục hết lịch sử cuộc gọi của chồng, và gọi điện cho từng số lạ mà chồng mình từng liên lạc.
Chỉ cần là giọng nữ nghe máy—thì lập tức bị chửi là “tiểu tam”.
Cô ấy cố gắng giải thích rằng mình không quen biết gì người đàn ông đó, hai người chỉ nói chuyện đúng một lần.
Cuối cùng, đối phương vẫn gằn giọng buông một câu trước khi cúp máy:
“Con đàn bà đê tiện, tốt nhất mày đừng có phải là tiểu tam!”
Cô gái ấy dở khóc dở cười, nhưng cũng không dám phản ứng quá mạnh, chỉ vì cô biết rằng dù có giải thích thế nào, đối phương cũng đã tự kết tội cô trong đầu từ trước.
Những câu chuyện nghe có vẻ vô lý đến hoang đường, nhưng lại đều là sự thật.
Và không chỉ một hay hai lần, mà xảy ra hết lần này đến lần khác.
Khi “săn phù thủy” trở thành thói quen, thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều có thể trở thành “phù thủy” trong mắt đám đông.
Họ sẽ bị cuốn vào vòng xoáy đạo đức, bị ép phải thanh minh, chứng minh sự vô tội của mình.
Nhưng…
Có kẻ muốn chiếm đoạt tài sản của bạn.
Có kẻ thèm khát cơ thể bạn.
Một khi bạn đã bị dán nhãn “có tội”, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội rửa sạch vết nhơ ấy nữa.
“Một xã hội văn minh không thể tồn tại những cáo buộc vô căn cứ và những hình phạt phi lý.”
“Vậy nên, tôi không còn sợ hãi khi phải đấu tranh, cũng không sợ bị lên tiếng chỉ trích.”
“Thà bị gán cái mác ‘đàn bà lăng loàn’, thà bị dẫm đạp để sinh tồn, còn hơn là quỳ gối khóc lóc dưới tấm bia trinh tiết.”
[ TOÀN VĂN HOÀN]