Chiến Long Vô Song - Trần Ninh (Truyện Full) - Chương 668
Nhảy Hố truyện: Chiến long vô song – Trần Ninh (truyện full)
– Tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
-Thể loại: hào môn chiến thần,Đô thị, sảng văn
Chương 668: Bị Lừa
Mấy người phụ nữ Mã Hiểu Lệ nhìn Tống Sính Đình nghe điện thoại xong thì sắc mặt đều không ổn.
Bọn họ vội hỏi xảy ra chuyện gì vậy?
Tống Sính Đình lo lắng ra mặt nói: “Nhân viên của công ty chúng ta, hình như gặp mâu thuẫn với dân địa phương ở đây, tình hình nguy cấp, con phải tới đó ngay!”
Tần Phượng Hoàng lập tức nói: “Tôi đi cùng thiếu phu nhân!”
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vội vàng ra ngoài.
Đồng Kha thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Ninh, báo với Trần Ninh chuyện này.
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng nhanh chóng đi tới suối nước nóng lớn nhất ở Thế Ngoại Đào Nguyên, suối nước nóng Dao Trì.
Chỉ thấy, bên cạnh suối nước nóng có một nhóm người rất đông, khoảng hai, ba trăm người.
Người cầm đầu là một tên cường tráng như một con trâu, mặt mày dữ tợn.
Mã Hán và mấy nhân viên của tập đoàn Ninh Đại mặt mũi đầy máu, đang thê thảm quỳ trên mặt đất.
Tống Sính Đình thấy vậy, vừa giận dữ lại vừa sợ hãi: “Các người là ai, tại sao lại đánh người của công ty chúng tôi bị thương?”
Người đàn ông cường tráng như trâu, vẻ mặt dữ tợn kia nhìn thấy
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng đến thì ánh mắt sáng lên, âm thầm nuốt nước bọt.
Người này chính là Ngưu Thiên Sơn, vua thổ phỉ tai tiếng ở Bắc Cảnh.
Ngưu Thiên Sơn cố ý gây sự với người của tập đoàn Ninh Đại, để kiếm cớ động thủ với Trần Ninh.
Nhưng ông ta không ngờ Trần Ninh còn chưa xuất hiện thì lại có hai người đẹp thành phố như hoa như ngọc tới.
Đặc biệt là Tống Sính Đình, mặt mũi
như tranh, dáng người thon thả, yểu điệu thục nữ, kết hợp với khí chất trẽn người cô, trông giống như một con thiên nga trắng cao quý.
Ngưu Thiên Sơn nhìn thấy Tống Sính Đình, ánh mắt liếc qua hai lần, cười híp mắt nói: “Hai người đàn bà thật xinh đẹp!”
Tần Phượng Hoàng tức giận nói: “Ông ăn nói sạch sẽ một chút!”
Ngưu Thiên Sơn nhếch miệng: “Khà khà, miệng của tôi rất sạch, hai người đẹp có muốn nếm thử không?”
Tần Phượng Hoàng đùng đùng nổi giận!
Tống Sính Đình lo lắng mọi chuyện ngày càng xấu hơn, liền ngăn Tần Phượng Hoàng lại, sau đó cô lạnh lùng nhìn đám người Ngưu Thiên Sơn, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc các người là ai, người của công ty tôi đắc tội gì với các người, mà các người biến bọn họ thành thế này?”
Ngưu Thiên Sơn ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười: “Người của công ty cô sao, cô là lãnh đao của bon ho?”
Tống Sính Đình: “Tôi là chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, bọn họ đều là nhân viên của công ty tôi.”
Tần Phượng Hoàng nhìn đám hung thần đằng đằng sát khí Ngưu Thiên Sơn, nhỏ giọng nói với Tống Sính Đình: “Thiếu phu nhân, tôi cảm thấy những gi Mã Hàn nói là sự thật.”
“Những người này nhìn có vẻ không phải người dân bình thường, trông
rất vô lại, tôi nghi ngờ chúng ta mắc bẫy ròi.”
Tống Sính Đình cũng cảm thấy đám người Ngưu Thiên Sơn đằng đằng sát khí, không giống người dân bình thường.
Hơn nữa mấy người Mã Hàn đều là nhân viên có chức vụ cao ở tập đoàn Ninh Đại, đạo đức đều rất tốt, không đến mức đi nhìn trộm người khác.
Tống Sính Đình quay đầu lại nhìn Ngưu Thiên Sơn, khéo léo nói: “Ngưu tiên sinh, tôi thấy chuyện này là có hiểu nhầm…”
Ngưu Thiên Sơn cười gằn: “Nói láo, cô đang nói tôi đổ oan cho mấy người này sao?”
Tống Sính Đình nói: “Tôi không có ý đó…”
Ngưu Thiên Sơn hừ lạnh: “Đừng có giở trò với tôi, bây giờ tôi sẽ làm mấy người bọn họ phải thừa nhận, rốt cuộc có phải bọn họ nhìn trộm vợ của người ta tắm hay không?”
Nói xong, ông ta liếc mắt ra hiệu với mấy thuộc hạ ở xung quanh.
cỏ mấy người đàn ông lập tức bước lên, thẳng tay đẩy ngã Mã Hàn, mấy người khác giữ tay chân Mã Hàn lại.
Một người đàn ông hung dữ cầm một con dao tới, cười gằn hỏi: “Anh Ngưu của bọn tao hỏi, mày có nhìn trộm vợ của anh Ngưu tắm không?”
Mã Hàn sự hãi nói: “Tôi không…”
Mã Hàn còn chưa nói hết, người đàn ông hung dữ kia cầm con dao kia đã nhanh như chớp đâm một dao vào đũng quần của Mã Hàn.
Con dao sắc bén đâm xuyên qua quần của Mã Hàn, chỉ cách chỗ đó của Mã Hàn chưa tới hai xăng-ti-mét.
Thậm chí Mã Hàn còn có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ con dao dưới đũng quần!
Anh ta sợ đến nỗi run cầm cập, sắp sợ tới nỗi tè ra quần rồi.
Người đàn ông hung dữ kia cười gằn nói: “Anh Ngưu của bọn tao hỏi lần cuối cùng, mày trả lời cho cẩn thận, nếu không lần sau dao của tao sẽ
không đâm lệch đâu.
“Rốt cuộc, mày có nhìn trộm vợ của anh Ngưu tắm không?”
Mã Hàn sợ đến nỗi hàm răng run cả lên, run lẩy bẩy nói: “Có có có, tôi nhìn, tôi nhìn lén, hu hu…”
Mã Hàn nói xong, khóc òa lên.
Vừa vì sợ, vừa là bị oan.
Đám người Ngưu Thiên Sơn thấy vậy thì vẻ mặt rất đắc ý, nhìn nhau mà mỉm cười.
Người đàn ông hung dữ kia lại cầm dao ép hỏi mấy nhân viên khác của tập đoàn Ninh Đại. Mấy người khác cũng gần giống như Mã Hàn vậy, dưới sự uy hiếp của người đàn ông hung dữ kia, bị ép phải thừa nhận mình nhìn trộm.
Ngưu Thiên Sơn híp mắt mỉm cười nhìn Tống Sính Đình: “Người đẹp chủ tịch, cô xem, thuộc hạ của cô đã thừa nhận cả rồi, cô nói, món nợ này nên tính thế nào đây?”
Tổng Sính Đình lạnh mặt, cô biết mình gặp phải thổ phỉ rồi.
Nếu đám thổ phỉ này của Ngưu Thiên Sơn đã cố tình giảng bẫy, thì có nói đạo lý với bọn họ cũng không có tác dụng.
Vì vậy, cô định nhân nhượng cho qua chuyện, dùng tiền để giải quyết.
Cô cố nén giận, lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc các người muốn thế nào?”
Ngưu Thiên Sơn cười híp mắt nói: “Người dân Bắc Cảnh chúng tôi dũng mãnh, từ trước tới nay có ân báo ân có thù báo thù, hơn nữa thích nhất là
gậy ông đập lưng ông.
“Mấy tên thuộc hạ của cô nhìn lẻn vợ của tôi tắm, phải bị trừng phạt. Chúng tôi muốn lột sạch đồ của vợ của bọn họ, cho người ta nhìn để trả thù..”
Sắc mặt Tống Sính Đình hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Yêu cầu này thật quá đáng, không thể chấp nhận được.”
Ngưu Thiên Sơn cười gằn: “Tôi biết là không được, vì các người đều từ nơi khác đến, nên vợ của mấy người này không ở đây.”
Ngưu Thiên Sơn nói tới đây, ánh mắt đảo qua trên người Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng.
Ông ta xấu xa mỉm cười: “Ha ha, nhưng cũng chẳng sao cả, chúng tôi chịu thiệt một chút, hai người đẹp đây thay vợ của bọn họ, cởi sạch đồ xuống cho chúng tôi thưởng thức, thì món nợ này coi như xong.”
Dứt lời, mấy trăm tên thuộc hạ sau lưng Ngưu Thiên Sơn cũng không nhịn được mà ha ha bật cười.
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng giận dữ ra mặt!
Tống Sính Đình cố nén lửa giận: “Các người đừng có quá đáng, chúng tôi sẽ không đồng ý với kiểu yêu cầu vô lễ này của các người đâu.”
“Hơn nữa, các người bày nhiều thủ đoạn như vậy, chẳng phải là vì tiền sao, nói đi, rốt cuộc các người muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu giảng hòa?”
Ngưu Thiên Sơn nghe vậy thì cười
gằn: “Tiền? Cũng được!
“10 tỷ, coi như phí bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi, như vậy chuyện này coi như chưa xảy ra.”
Tống Sính Đình khiếp sợ mở lớn hai mắt!
10 tỷ!
Chuyện này không còn là lừa đảo nữa, mà là cướp giật rồi.
Ngưu Thiên Sơn cười gằn nhìn Tống Sính Đình, uy hiếp: “Tôi cho cô chút thời gian suy nghĩ. Hoặc là hay bây
giờ hai người lột đồ xuống, hoặc là bồi thường 10 tỷ cho chúng tôi.”
“Nếu không, tôi sẽ thiến mấy tên thuộc hạ của các người trước, rồi chơi với hai cô.”
Ngay lúc Tống Sính Đình vừa tức giận vừa sợ hãi!
Đột nhiên có giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông từ phía sau truyền tới: “Tôi cũng cho ông chút thời gian suy nghĩ, nếu bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, tôi có thể cho ông toàn thây.”
Đám người Ngưu Thiên Sơn nghe vậy thì giật cả mình!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói kia truyền tới, nhìn thấy Trần Ninh dẫn theo Điển Chử, Bát Hổ Vệ tới.
Đọc truyện Chiến Long Vô Song full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!