Chiến Long Vô Song - Trần Ninh (Truyện Full) - Chương 669
Nhảy Hố truyện: Chiến long vô song – Trần Ninh (truyện full)
– Tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
-Thể loại: hào môn chiến thần,Đô thị, sảng văn
Chương 669: Người Phái ông Tới, Không Nói Cho ông Biết Thân Phận Của Tôi Là Gì Sao?
“Chồng, anh đến rồi!”
Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, không nhịn được mà kích động ra mặt.
Tần Phượng Hoàng nhìn thấy Trần Ninh cũng không nhịn được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả mấy người Mã Hàn nhìn thấy Trần Ninh cũng như thể nhìn thấv nhánh cỏ cứu mana vâv.
Mặc dù bọn họ không biết thân phận thật của Trần Ninh, nhưng là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn Ninh Đại, bọn họ chứng kiến Trần Ninh trừng trị không ít mấy kẻ ác ôn, nên nhìn thấy Trần Ninh dù sao cũng yên tâm hơn.
Trần Ninh khẽ gật đầu với Tống Sính Đình, ra hiệu cho cô không cần lo lắng, chỗ này cứ giao cho anh giải quyết.
Đám người Ngưu Thiên Sơn cũng híp mắt nhìn chòng chọc Trần Ninh.
Lần này bọn họ gây sự với nhân viên của tập đoàn Ninh Đại, thật ra là có dụng ý khác, mục tiêu thật sự là Trần Ninh.
Ngưu Thiên Sơn nhìn thấy Trần Ninh xuất hiện, liền âm thầm liếc mắt ra hiệu với bọn thuộc hạ của mình, ra hiệu cho bọn họ sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Ông ta cố ý hét vào mặt Trần Ninh: “Thằng ranh, mày là ai?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là chồng của cô ấy, ông dọa tới vợ của tôi rồi
đấy.
“Bây giờ tỏi yêu cầu ông quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, sau đó bồi thường một 100 tỷ phí tổn thất tinh thần.”
“Nếu ông làm theo, tôi có thể suy nghĩ tới việc cho ông được toàn thây.”
Cái gì?
Đám người Ngưu Thiên Sơn kinh ngạc tới mức ngây người!
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng, cả mấy người Mã Hàn cũng
hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mọi người cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trần Ninh đang dùng gậy ông đập lưng ông, vừa rồi không phải Ngưu Thiên Sơn giăng bẫy, đòi 10 tỷ phí tổn thất tinh thần sao?
Không ngờ Trần Ninh còn ác hơn, thẳng thắn đòi 100 tỷ phí tổn thất tinh thần.
Con dao của người đàn ông hung dữ cầm dao kia chỉ còn cách ngực Trần Ninh mấy xăng-ti-mét, nhưng vẫn
không thể tới gần thêm chút nào nữa.
“Mày!”
Người đàn ông hung dữ kia vừa tức giận vừa sợ hãi, anh ta cảm thấy dường như tay của mình bị một cái kìm giữ lại, cho dù anh ta dùng toàn bộ sức lực của mình giãy dụa cũng không thể nhúc nhích được chút nào.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng!
Tay trái anh hơi dùng sức, rắc một tiếng, cứ thế bẻ gãy tay của người đàn ông hung dữ kia.
A!
Người đàn ỏng hung dữ kia đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng Trần Ninh đã đoạt lấy con dao, trở tay quay dao lại, con dao liền đâm từ mặt bên trái của anh ta, xuyên tới mặt bên phải.
Cứ thế biến thành một tên thổ dân châu Phi.
Trần Ninh lại giơ chân đá một cước, cứ thế đá bay anh ta ra.
Những tên tội phạm còn lại đều không cơ hội xông tới gần Trần Ninh, bị Bát Hổ Vệ nhanh như chớp ra tay, cứ thế bị đánh bại.
Ngưu Thiên Sơn không ngờ thuộc hạ của Trần Ninh lại lợi hại như vậy, những thuộc hạ này của ông ta vốn không sánh được với bọn họ.
ông ta quả quyết thấp giọng ra lệnh: “Bọn họ quá khó giải quyết, lấy súng ra!
Bên cạnh ông ta liền có mười mấy
tên thuộc hạ ào ào lấy súng ra.
Nhưng Điển Chử nhanh mắt thính tai, hành động còn nhanh hơn.
Điển Chử giống như được thần súng bảo vệ, nháy mắt rút súng ra, còn không ngắm bắn, tốc độ nổ súng còn nhanh hơn bọn họ, ào ào bắn ra.
Một loạt tiếng súng vang lên!
Mười mấy xạ thủ của Ngưu Thiên Sơn đều trúng đạn giữa mi tâm, rồi chết đi.
Ngưu Thiên Sơn há hốc miệng!
Thuộc hạ của Trần Ninh không chỉ biết đánh nhau, hơn nữa còn có tay súng thần.
Ông ta đùng đùng nổi giận, bắt đầu nghi ngờ: Trần Ninh thật sự chỉ là thương nhân bình thường thôi sao?
Thường ngày bọn thổ phỉ bắt nạt người dân bình thường đã rất hung hãn, nhưng khi gặp phải người lợi lạ, bọn họ còn sợ hơn người bình thường.
Đám người này giống như chó
hoang, nhìn thấy thỏ thì nhào tới, nhưng gặp phải một đàn sư tử thì sẽ không chút do dự mà nhanh chân bỏ trốn.
Sau khi Điển Chử và Bát Hổ Vệ thể hiện thực lực đáng sợ của minh ra, bọn thuộc hạ của Ngưu Thiên Sơn lập tức chạy trốn tứ phía.
Sắc mặt Ngưu Thiên Sơn vô cùng khó coi, ông ta cũng muốn bỏ trốn.
Nhưng lúc này ông ta đã bị Điển Chử lạnh lùng nhìn chằm chằm, vốn không có cơ hội bỏ trốn.
ông ta hốt hoảng nhìn Trần Ninh, dùng giọng giang hồ nói chuyện với Trần Ninh: “Người anh em, núi sông có giao điểm, làm người thì nên để lại cho nhau một con đường, sau này có thể còn gặp lại, cậu đừng tự chặn đường lui của mình.”
Ông ta vừa dứt lời thì chóng cả mặt. Trần Ninh vốn đứng cách ông ta mười mét, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt ông ta.
Ông ta còn chưa hoàn hồn thì Trần Ninh đã giơ tay lên tát một cái.
Chát!
Ngưu Thiên Sơn bị Trần Ninh đánh phun ra một ngụm máu tươi rồi bay ra ngoài, ngã rầm xuống mặt đất, không chỉ có nửa bên má sưng phù mà hàm răng cũng bị Trần Ninh đánh rụng mấy cái.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Người anh em sao, ông là cái thá gì mà dám xưng anh em với tôi?”
Đúng vậy!
Bình thường người có tư cách xưng
huynh gọi đệ với Trần Ninh đúng là không nhiều, chỉ có thống soái Giang Nam – Lưu Chấn Bình, thống soái Tây Cảnh – Triệu Như Long, thống soái Đông Hải – Ngụy Lâm Đẳng Lưu, là thường ngày dám xưng anh em với Trần Ninh mà thôi.
Chỉ là một tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ mà cũng dám to gan xưng huynh gọi đệ, làm gì có ý đó.
Thật ra thực lực của Ngưu Thiên Sơn không tệ, nhưng ông ta không ngờ đến một cái tát của Trần Ninh mà mình cũng không chịu nổi.
ông ta sợ hãi ra mặt, nhìn Trần Ninh: “Cậu cậu cậu, rốt cuộc cậu là ai?”
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Ngưu Thiên Sơn: “Có phải cỏ người phái ông tới tìm tôi, đối phó với tôi, nhưng không nói cho ông biết thân phận của tôi không?”
Sắc mặt Ngưu Thiên Sơn thay đổi, ánh mắt không khỏi nghi hoặc, như thể đã nhận ra mình bị lợi dụng.
Trần Ninh đang muốn thăm dò xem Ngưu Thiên Sơn do ai phái tới sao?
Đột nhiên ông ta cảm thấy sau lưng có chuyện không ổn!
Quanh năm chinh chiến sa trường, thường xuyên đứng bên bờ vực của cái chết, chuông báo động trong lòng kêu vang, báo động có nguy hiểm.
Trần Ninh vốn đang đứng yên, đột nhiên hơi né sang một chút.
Gần như là cùng lúc đó!
Từ phía xa vang lên một tiếng sủng nổ, một viên đạn sượt qua bên cạnh Trần Ninh.
Viên đạn đó vốn nhắm vào Trần Ninh, nhưng Trần Ninh đột nhiên di chuyển nên nó không bắn trúng Trần Ninh mà bắn trúng Ngưu Thiên Sơn, cứ thế bắn vỡ đầu Ngưu Thiên Sơn.
Xa xa, tên xạ thủ trốn trong bóng tối không dám tin mà thốt lên: “Cái gì, tại sao đột nhiên anh ta lại di chuyển, rõ ràng mình đã ngắm chặt anh ta rồi mà, gặp quỷ sao.”
Xạ thủ vừa nguyền rủa vừa chuẩn bị ngắm bắn Trần Ninh một lần nữa.
Nhưng!
Anh ta còn chưa kịp nhắm Trần Ninh thì từ xa, Điển Chử đã nổ súng.
Thì ra, khoảnh khắc Trần Ninh bị người khác đánh lén, anh đã phản ứng lại rồi.
Anh trở tay rút một khẩu sủng ra, nhắm về phía ống ngắm súng phản quang ở phía xa xa mà bắn một phát.
Đoàng!
Viên đạn phóng tới, đoàng một cái
bắn nổ súng ngắm.
Đồng thời, nó không dừng lại mà tiếp tục lao về phía trước, cứ thế bắn nổ đầu của xạ thủ.
Điển Chử trầm giọng mà nói: “Trong bóng tối có sát thủ, Tứ Hổ đầu phối hợp với tôi tiêu diệt xạ thủ trong bóng tối, Tứ Hổ sau bảo vệ tốt cho Thiếu soái.”
Tứ Hổ đầu chính là bốn người phía trước trong Bát Hổ Vệ, am hiểu về tấn công.
Tứ Hổ sau, chính là bốn người phía
sau trong Bát Hổ Vệ, am hiểu về bảo vệ.
***
Đọc truyện Chiến Long Vô Song full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!