Chiến Long Vô Song - Trần Ninh (Truyện Full) - Chương 670
Nhảy Hố truyện: Chiến long vô song – Trần Ninh (truyện full)
– Tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
-Thể loại: hào môn chiến thần,Đô thị, sảng văn
Chương 670: Lạt Mềm Buộc Chặt
Đoàng đoàng đoàng…
Lại mấy tiếng súng nổ, viên đạn đều nhắm về phía Trần Ninh.
Nhưng Trần Ninh đã sớm đề phòng, cho nên viên đại không bắn trúng Trần Ninh, toàn bộ thất bại.
Điển Chử đem theo Tứ Hổ đầu, đằng đằng sát khí đánh phía về bọn sát thủ đang nấp trong bóng tối.
Trong bóng tối, loáng thoáng có tiếng súng vang lên, còn có tiếng người
gào hét…
Không lâu sau, Tứ Hổ đầu quay về.
Bọn họ đã giải quyết xong mấy tên sát thủ rồi!
Trần Ninh không nhìn thấy Điển Chử thì trầm giọng hỏi: “Điển Chử đâu?”
A Tứ trong Tứ Hổ đầu nói: “Báo cáo, đội trưởng phát hiện một kẻ khả nghi, hình như là kẻ cầm đầu đám sát thủ này, nên tự mình đuổi theo ròi.”
Trần Ninh khẽ cau mày!
Tống Sính Đình đi tới, sắc mặt trắng bệch mà hỏi: “Trần Ninh, phải làm gì bây giờ?”
Mấy người Mã Hàn cũng sợ hãi và lo lắng nhìn Trần Ninh.
Bọn họ không ngờ, chỉ là khách du lịch tới tắm suối nước nóng mà thôi, vậy mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, còn làm không ít người chết.
Trần Ninh an ủi Tống Sính Đình: “Không sao đâu, mọi người tới chỗ cha mẹ đi, làng du lịch này không thể ở lại nữa, tìm khách sạn trong thành
phố ở đi, chỗ này để anh giải quyết.
Tống Sính Đình biết Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, cô biết Trần Ninh cỏ thể xử lý tốt chuyện này, liền gật đầu: “Được!”
Trần Ninh dặn dò Tứ Hổ sau: “Các cậu, bảo vệ tốt cho thiếu phu nhân.
Tứ Hổ sau và Tần Phượng Hoàng hộ tống nhóm người Tống Sính Đình đi trước.
Trần Ninh gọi điện thoại cho Bàng Hổ, người phụ trách quân khu thành phố Bắc Lương, bảo Bànq Hổ dẫn
người tới tiếp quản hiện trường, thu dọn mớ hỗn loạn này.
Trần Ninh gọi điện thoại xong, không tới nửa tiếng đồng hồ, Bàng Hổ liền dẫn một tiểu đoàn tới.
Bàng Hổ tiếp nhận hiện trường, chỉ tuyên cha với người dân địa phương là đang tiêu diệt bọn cướp.
Dân địa phương biết tên vua thổ phỉ tai tiếng của Bắc Cảnh đã bị tiêu diệt, ai nấy đều hoan hô.
Đồng thời, Điển Chử cũng đã quay
X
vê.
Điển Chử lái một chiếc Maybach quay về, còn tóm một người xuống xe.
Mặc dù người này đã bị đánh tới sưng mặt sưng mũi, vô cùng chật vật, nhưng Trần Ninh cũng chỉ liếc một cái đã nhận ra, người này chính là một trong những cố vấn của Bắc Cảnh vương – Tiêu Lương.
Điển Chử cả người bụi bặm, trên người còn có mấy dấu vết rách do đánh nhau, anh trầm giọng nói với Trần Ninh: “Báo cáo, thuộc hạ đuổi
theo mười cây số, giết năm tên vệ sĩ cao thủ, cuối cùng bắt được tên này đem về.”
Trần Ninh vỗ vai Điển Chử: “Khá lắm, nhưng lần sau gặp phải tình huống thế này thì không cần phải mạo hiểm đuổi theo đâu.”
Điển Chử đáp: “Vâng, Thiếu soái!”
Trần Ninh nhìn Tiêu Lương, anh vừa nhìn thấy Tiêu Lương đã biết đây là chuyện gì rồi.
Anh cười mà như không cười nói: “Tiêu tiên sinh, ông có gi muốn nói
không?
Sắc mặt Tiêu Lương xám như tro, chuyện này do Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh bày ra, để đảm bảo không có sơ hở nào, ông ta còn tự mình dẫn mấy xạ thủ tới đây âm thầm hỗ trợ Ngưu Thiên Sơn.
Lại không ngờ, không chỉ không giết được Trần Ninh, mà còn làm chính ông ta bị bắt lại.
Tất nhiên Tiêu Lương không thể khai ra Bắc Cảnh vương, ông ta cắn răng, quyết tâm định ôm hết chuyện này vào nqười.
ông ta lớn tiếng nói: “Tôi không có gì để nói cả, đám người Ngưu Thiên Sơn do tôi phái tới, xạ thủ cũng do tôi sắp đặt, Thiếu soái muốn giết muốn chém thế nào cũng được.”
Trần Ninh mỉm cười: “Ha ha, Tiêu tiên sinh với tôi không thù không oán, vậy mà ông lại muốn giết tôi như thế, chắc chắn là có người sai khiến ông.”
Tiêu Lương cương quyết phủ nhận: “Không có, tôi và Hoắc Thiên Đô là bạn tốt, Thiếu soái giết bạn của tôi, tôi chỉ đang báo thù cho Hoắc Thiên
Đô mà thôi.
Điển Chử mắng: “Tiêu Lương, ông là cái thá gì hả?”
“Ông định giúp Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh ôm tội danh này vào người, nhưng tội ám sát Thiếu soái rất nặng, ông không gánh nổi đâu.”
Tiêu Lương vênh mặt lên: “Không hề liên quan đến Vương gia, các người muốn giết thi cứ giết đi.”
Trần Ninh mỉm cười: “Dần ông ta lên xe, đi!”
Điển Chử: “Vâng!
Rất nhanh, Trần Ninh cùng Điển Chử, Bát Hổ Vệ và Tiêu Lương lên hai chiếc xe Jeep.
Tiêu Lương tự nhủ chắc chắn phải chết rồi, ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải hy sinh bản thân. Chết vì tri kỷ, ông ta cảm thấy chết thay cho Bắc Cảnh vương, rất đáng.
Chỉ có điều, nhớ tới người nhà, ông ta lại cảm thấy không đành lòng.
Ông ta nhắm mắt lại, hai dòng nước
mắt yên lặng chảy xuống.
Xưa nay trung hiếu không thể cùng tồn tại mà!
Trần Ninh thấy thái độ của Tiêu Lương như vậy thì khóe miệng hơi cong lên.
Không biết xe chạy bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Xe vừa dừng lại, cả người Tiêu Lương liền khẽ run lên, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ, cái chết đến gần ai cũng sẽ sợ mà thôi.
ông ta chậm rãi mở mắt ra: “Đến pháp trường rồi sao?”
Trần Ninh cũng ngồi ở ghế sau, khẽ mỉm cười nói: “Tiêu tiên sinh, ông nhìn ra ngoài cửa xe đi.”
Tiêu Lương nghe vậy thì sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa xe.
Bên ngoài không phải nơi hoang vu hẻo lánh gì, càng không phải là pháp trường, mà là trước cửa nhà ông ta.
Ban đầu ông ta giật mình, sau đó lại tức giận nhìn Trần Ninh: “Thiếu soái,
Thiếu soái cỏ ý gì vậy, tôi đắc tội với Thiếu soái, cam lòng nhận chết, Thiếu soái dẫn tôi tới trước cửa nhà tôi, là muốn ám chỉ nếu tôi không phối hợp, Thiếu soái sẽ động tới người nhà tôi sao?”
Trần Ninh mỉm cười: “Ha ha, Tiêu Lương, Trần Ninh tôi trong mắt ông chính là người như vậy sao?”
Tiêu Lương sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải Thiếu soái muốn dùng tính mạng của người nhà tôi để uy hiếp tôi sao?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “ông đừng
coi tôi là Lô Chiếu Anh, Trần Ninh tôi bình thường chưa bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy.”
Tiêu Lương nhớ tới thân phận của Trần Ninh, rồi lại nhớ tới phong cách làm việc của Trần Ninh.
Cuối cùng ông ta cũng tin rằng Trần Ninh không định dùng tính mạng của người nhà ông ta để uy hiếp, hơi yên tâm một chút.
Nhưng ông ta vẫn thắc mắc hỏi: “Vậy Thiếu soái đưa tôi tới đây…”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Chỉ đưa
ông về nhà thôi, bây giờ ông xuống xe được rồi.”
Tiêu Lương hoảng sợ: “Cái gì?”
Đúng là ám sát Thiếu soái là tội chết, hơn nữa tất cả ba đời người trong gia tộc đều bị ảnh hưởng, trong hồ sơ chính trị, ba đời sau của gia tộc bọn họ đừng nghĩ tới chuyện làm công chức nữa, chứ đừng nói đến việc giữ chức vụ quan trọng.
Tội lớn như vậy mà Trần Ninh lại không truy cứu, cứ thế thả ông ta đi sao?
Trần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Chẳng qua ông chỉ là một quân cờ mà thôi, giết ông cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Tất nhiên là, tôi không giết ông, cũng có tư lợi.”
“Mong rằng một lúc nào đó ông có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, cung cấp cho tôi một ít chứng cứ, chỉ ra một số tội danh của Lô Chiếu Anh, giúp tôi tiêu diệt ông ta.”
Tiêu Lương nghe vậy thì trầm mặc!
Trần Ninh buông tha cho ông ta, quả
thực ông ta rất cảm kích.N hảyỊhố truyện online
Nhưng muốn ông ta bán đứng chủ nhân của mình, Lô Chiếu Anh, ông ta không làm được.
Trần Ninh thấy Tiêu Lương không tỏ thái độ gì thì xua tay: “Xuống xe rồi về nhà đi, như tôi đã nói, tôi sẽ ở Bắc Lương vài ngày, bao giờ ông muốn tới tìm tôi, cửa nhà tôi luôn mở rộng bất cứ lúc nào.
Tiêu Lương không nói hai lời, xuống xe.
Điển Chử và Hổ Vệ cũng không ngăn
cản.
Trần Ninh còn hạ cửa xe xuống, vẫy tay với Tiêu Lương, mỉm cười nói: “Cảm ơn Tiêu tiên sinh.”
Cảm ơn?
Tiêu Lương sửng sốt, thầm nghĩ: “Cậu ta cảm ơn ông chuyện gì cơ?”
Trần Ninh và mấy người Điển Chử nhanh chóng lái xe đi.
Tiêu Lương còn chưa vào nhà, hai chiếc Mercedes màu đen đã phóng tới, mấy người mặc áo đen bước
xuống, nửa mặt bên trái của kẻ cầm đầu có một vết bớt màu đen trông vô cùng hung dữ.
Người này chính là đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh Bắc Cảnh vương, biệt danh là Hắc Diện Thần, tên là Trương Vệ Bình.
Tiêu Lương ngạc nhiên: “Trương Vệ Binh, sao các người lại đến đây?”Đọc truyện miễn phí nhanh nhất tại Nha* yho.com I N ỊhảyỊhố truyện online
Trương Vệ Bình mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: “Các người ám sát Trần Ninh thất bại, tại sao Trần Ninh lại đưa ông về?”
Tiêu Lương há hốc miệng, nhất thời không biết giải thích thế nào.
Nói là Trần Ninh cho ông ta một con đường sống, không truy cứu cũng không trừng phạt, liệu Trương Vệ Binh có tin không?
Tiêu Lương định nói thì Trương Vệ Bình đã lạnh giọng: “Hơn nữa, tôi không chỉ nhìn thấy Trần Ninh đưa ông về, mà cậu ta còn nói cảm ơn ông, tại sao cậu ta lại cảm ơn ông?”
Vẻ mặt Tiêu Lương trở nên quái dị!
Cuối cùng ông ta đã hiểu, tại sao Trần Ninh lại tha cho ông ta rồi.
Ông ta vội vàng giải thích: “Trương Vệ Bình, cậu nghe tôi giải thích, chuyện không giống như cậu nghĩ đâu…”
Trương Vệ Bình lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe, ông muốn giải thích thì quay về giải thích với Vương gia đi!”
Tiêu Lương nghe vậy, tâm trạng chùng xuống.
Cùng lúc đó, mấy người Trần Ninh và Điển Chử đang quay về khách sạn mà Tống Sính Đình ở.
Trên đường đi, Điển Chử không nhịn được mà hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, tại sao ngài lại buông tha cho tên khốn Tiêu Lương kia?”Quay lại nhay * / ho.com I Nh * / ảy*hố truyện hay nhé!
Trần Ninh mỉm cười nói: “ông ta không thoát nổi đâu, tôi khẳng định, chẳng mấy chốc ông ta sẽ cùng đường, chạy tới làm nhân chứng cho chúng ta, khai ra chứng cứ phạm tội của Lô Chiếu Anh.”
Điển Chử nghe vậy thì rất kinh ngạc!
Đọc truyện Chiến Long Vô Song full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!