Chiến Long Vô Song - Trần Ninh (Truyện Full) - Chương 675
Nhảy Hố truyện: Chiến long vô song – Trần Ninh (truyện full)
– Tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
-Thể loại: hào môn chiến thần,Đô thị, sảng văn
Chương 675: Quyết Đấu
Trần Ninh vốn cho rằng đám thuộc hạ của Lô Chiếu Anh sau khi nhìn thấy máy bay trực thăng vũ trang, cả xe tăng, xe bọc thép, nhất định sẽ hoảng sợ mà đầu hàng.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là!
Mặc dù Lô Chiếu Anh cùng đám thuộc hạ của ông ta biến sắc, nhưng Lô Chiếu Anh lại không đầu hàng.
Ngay cả đám thuộc hạ của Lô Chiếu Anh, ai nấy cũng nắm chặt vũ khí, hiển nhiên là không có ý định đầu
hàng.
Trần Ninh khẽ cau mày, xem ra anh đã đánh giá thấp những tư binh trung thành nhà họ Lô này rồi.
Nếu hai bên thật sự nổ súng, hai nghìn quân sĩ ở trụ sở Bắc Lương này có thể dựa vào ưu thế vũ khí, đánh bại hai vạn đại quân của nhà họ Lô, thậm chí là tiêu diệt.
Nhưng!
Người nhà họ Lô quân số đông, hơn nữa còn có hơn một nghìn quân sĩ dùng súng tiểu liên.
Đồng thời, những hãn tướng cuồng binh dưới trướng Lô Chiếu Anh đều đã đến đây cả rồi, trong đó không thiếu cao thủ.
Nếu thật sự xảy ra ác chiến, có lẽ hai nghìn quân sĩ ở trụ sở Bắc Cảnh này cũng sẽ gặp thương vong không nhẹ.
Là một Thiếu soái, điều Trần Ninh khó chịu nhất chính là nhìn thấy quân sĩ của mình hy sinh, đặc biệt là một lượng lớn quân sĩ phải hy sinh.
Thương thay hài cốt trôi sông, đều là
hình bóng trong mộng xuân khuê.
Có lẽ đây chính là chuyện làm người ta bi thương nhất!
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Lô Chiếu Anh: “ông muốn ngoan cố đến cùng sao?”
“ông nhìn những gia thần trung thành này của ông mà xem, ông thử nhìn khuôn mặt của những thuộc hạ trung thành này mà xem.”
“Bọn họ đều là con của người khác, chồng của người khác, cha của trẻ em!”
“Bọn họ trung thành với ông như thế, vậy mà ông lại muốn đưa bọn họ xuống địa ngục sao?”
“Không chống đối nữa, bỏ qua cho bọn họ đi.”
Ánh mắt Lô Chiếu Anh uy nghiêm mà đáng sợ: “Nước mắt cá sấu sao?”
“Đừng có làm như thế!”
“Ai mà không biết từ trước đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, nếu hiện giờ chúng tôi chịu thua, có lẽ kết
ì, cục còn thảm hơn cái chết.” ọ
Hơn hai vạn người nhà họ Lô, ai nấ nắm chặt vũ khí.
0
Những quân sĩ Bắc Lương như Bàn Hổ đều chuẩn bị sẵn sàng để đó à địch.
Bầu không khí giữa hai bên vô cùn cảng thẳng, có thể xảy ra tranh chấ bất cứ lúc nào.
u Trần Ninh lạnh lùng nói: “Lô Chiế t Anh, ông thật sự cho rằng đêm na ông đưa Tiêu Lương đi thì có th thoát khỏi sự trừng phạt sao?”
“ông nên biết rằng, nếu muốn người khác không biết, trừ phi ông đừng làm. Trước đây, để đối phó với tôi, để leo lên vị trí thống soái Bắc Cảnh mà hại chết Tần Vô Song, có ý đồ mượn tay Quốc chủ để tiêu diệt tôi, thật ra Quốc chủ đã biết những chuyện này cả roi.
“ông cho rằng tôi tới Bắc Lương để làm gì?”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì sắc mặt tái xanh cả đi.
Đám thuộc hạ của ông ta cũng hơi dao động.
Bây giờ không còn là cuộc tranh cãi giữa người mới và người cũ của quân đội Bắc Cảnh nữa, đây là chuyện Quốc chủ báo thù cho con trai, muốn tính sổ với Lô Chiếu Anh!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không thể giao Tiêu Lương cho ông được, ông đừng có mơ. Nếu ông còn cố chấp, muốn tính mạng của những thuộc hạ trung thành này chôn theo ông thì khai chiến đi!”
“Tôi tin rằng nhiều nhất là mười phút thôi, các người sẽ tan thành mây khói.”
Lô Chiếu Anh thản nhiên nói: “Nếu chúng tôi liều chết đến cùng, cho dù các người thắng thì cũng sẽ tử thương không ít đâu.”
Trần Ninh cười gằn: “Những quân sĩ Bắc Lương hy sinh đều được phong làm liệt sĩ, đất nước sẽ cho người nhà của bọn họ tiền an ủi, cả gia đình đều nhận được vinh quang, con trai con gái đều sẽ tự hào vì sự anh dũng của cha mình.”
“Còn những gia thần và thuộc hạ của ông sau khi chết đi, tất cả sẽ bị liệt vào tội tấn công trụ sở quân đội, ảnh hưởng tới con cháu ba đời.”
“Chúng tôi chiến đấu vì niềm tin, chiếu đấu vì vinh quang. Nếu ông còn cố chấp, thì cứ đánh đi!”
Trần Ninh dứt lời, Bàng Hổ và các quân sĩ Bắc Lương khác ai nấy nhiệt huyết dâng trào, đồng thanh giận dữ hét lên: “Đánh, đánh, đánh!”
Ngược lại, đại quân nhà họ Lô lại
dao động, không còn quyết tâm như vừa rồi nữa mà có vẻ lung lay.
Trần Ninh tận dụng mọi thời cơ, nhìn chằm chằm Lô Chiếu Anh mà nói: “Tôi giết không ít người, nhưng cơ bản đều là quân giặt, diệt sạch hai vạn người các người, tôi còn không đành lòng đấy.”
“Cho nên tôi quyết định cho Lô Chiếu Anh ông một cơ hội!”
“Tránh khỏi cuộc chiến đấu này, cũng coi như cứu những thuộc hạ này của Ông.”
Ánh mắt của Lô Chiếu Anh phức tạp: “Cơ hội, có ý gì?”
Trần Ninh nói: “Không phải ông vẫn luôn ghen tị với tôi, không phụ tôi, luôn muốn làm thống soái Bắc Cảnh sao?”
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, hai chúng ta đơn độc quyết chiến một trận.”
“Nếu ông thắng, tôi sẽ để ông đem Tiêu Lương đi vô điều kiện; nếu ông thua, tất cả các người phải đầu hàng ngay lập tức!”
Lô Chiếu Anh nghe vậy thì mở to hai mắt, Trần Ninh lại muốn đơn độc quyết chiến với ông ta sao?
ông ta vô cùng hoảng sợ!
Phải biết rằng, nếu làm như vậy Trần Ninh hoàn toàn có thể cho quân sĩ Bắc Lương trốn đi một lúc, sau đó cho máy bay và xe tăng tấn công.
Hơn hai vạn người nhà họ Lô cũng rất chấn động.
Cuối cùng mọi người nhà họ Lô cũng
tin rằng Thiếu soái thật sự không muốn đại khai sát giới bọn họ, thật sự không muốn tàn sát đồng bào!
Nhất thời, có rất nhiều người tỏ vẻ cảm động và áy náy.
Bọn họ phát hiện ra rằng so với Thiếu soái thì cách hành xử của bọn họ thật sự kém quá xa, xấu hổ khi đứng trước mặt Thiếu soái.
Lô Chiếu Anh phát hiện ra các thuộc hạ của mình lung lay, bất giác đã bị Trần Ninh dao động, thậm chí là phản bội.
Thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên Trần Ninh không hổ là đại tướng quân trấn quốc, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, trí tuệ cũng hơn người.
Chỉ dăm ba câu mà đã khiến người dưới trướng ông ta đầu hàng rồi.
Hiện giờ ông ta không chấp nhận lời khiêu chiến của Trần Ninh cũng không được!
Nếu ông ta không chấp nhận lời
khiêu chiến của Trần Ninh, bọn thuộc hạ của ông ta sẽ cảm thấy so với ông ta thì Trần Ninh coi trọng chuyện sống chết của bọn họ hơn, đến lúc đó chỉ sự ông ta sẽ bị phản bội.
Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Trần Ninh, từ từ nói: “Được, tỏi chấp nhận đề nghị của cậu, chúng ta dùng phương thức nguyên thủy nhất, quyết đấu để giải thích chuyện này.”
Lô Chiếu Anh cảm thấy chỉ cần đem được tên phản bội Tiêu Lương về thì ông ta vẫn có cơ hội vượt qua kiếp nạn lần này.
Sau lưng ông ta có đám người các lão Đường Bá An ủng hộ!
Có đám các lão Đường Bá An hỗ trự, hơn nữa nhiệm kỳ của lão Quốc chủ cũng sắp hết rồi, chỉ cần kéo dài chuyện này thì có thể sẽ vượt qua được thôi.
ông ta, vẫn còn cơ hội.
Tất nhiên là, đầu tiên là hiện giờ phải thắng Trần Ninh, đem nhân chứng then chốt là Tiêu Lương đi.
Đám người Bàng Hổ đều không ngờ
chuyện sẽ trở thành thế này.
Thân thể Thiếu soái cao quý thế nào, mà lại muốn quyết đấu với Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh chứ.
Bàng Hổ là người đầu tiên lo lắng thốt lên, khuyên can: “Thiếu tướng, thân phận của ngài thế nào chứ, có câu thân phận cao quý không so đo với kẻ tầm thường, hà tất ngài phải mạo hiểm quyết đấu với ông ta chứ.”
“Nếu Thiểu soái có chút sơ xuất, thuộc hạ có chết muôn lần cũng không chuộc tội nổi đâu!”
Trần Ninh khẽ mỉm cười nói: “Tôi chỉ là một quân nhân ở biên cương, từ nơi thây chất thành núi, máu chảy thành sông sống sót quay về, đâu phải là người có thân phận cao quý chứ.”
“Hơn nữa, để cửu vớt tính mạng của không ít người của cả hai bên, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.”
“Mặt khác, tôi đã sớm nghe người ta nói thực lực của Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh năm đó rồi, đúng dịp lĩnh giáo một chút.”
Mấy người Bàng Hổ thấy không thể khuyên được Trần Ninh vừa vì sốt ruột vừa lo lắng, đành phải âm thầm đề phòng.
Lúc này, hai bên đều lùi lại một trăm mét.
Hai người Trần Ninh và Lô Chiếu Anh đứng giữa hai nhóm quân đội, lạnh lùng nhìn nhau.
Lô Chiếu Anh híp mắt, sát khí đằng đằng mà nhìn Trần Ninh: “Tôi đã nghĩ tới chuyện liệu có cơ hội đơn độc quyết đấu với cậu hay không không
chỉ một lần, cũng không biết cậu hay tôi lợi hại hơn người kia một bậc, chỉ là tôi không ngờ ngày đó lại đến sớm thế này!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Vốn là quân thần, sao lại theo giặc.”
Lô Chiếu Anh cười gằn: “Thắng làm vua thua làm giặc, chúng ta quyết đấu thắng thua thế nào còn chưa biết đâu, ai lả vua ai là tặc, chưa tới lúc cuối cùng thì chưa chắc!”
Nói xong ông ta hơi xoay cổ, xương cốt kêu răng rắc, ý chí chiến đấu sôi sực nói: “Nhiều lời vô ích, dùng nắm
đấm giải quyết đi!
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tới đây!
Đọc truyện Chiến Long Vô Song full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!