Chiến Thần Thánh Y - Chương 1923
“Trong số các đệ tử dưới cấp độ Bán Bộ Hóa Thàn, cao nhất cũng chỉ vượt qua được ba trăm năm mươi bậc, thành tích của tôi xếp thử tám trong bảng xếp hạngM
Lân này nói xong, mọỉ ngườỉ trở nên xôn xao và nhìn Vương Hoán với ánh mảt vô cùng khảm phục.
SỐ lượng của cảnh giới Nguyên Anh trong Thân Đinh nhiều vô kế. Vương Hoán có thế xếp hạng tám, thành tích này đủng là rất lợi hại.
Vương Hoán nhìn mọi người với vẻ mặt hài lòng, nói tiếp; “Lần đâu tiẻn mọi người lên thang trời, kinh nghiệm và thực lực vẫn chưa đủ, có thể leo lên được năm mươi bậc cõng coi như không tệ rồi.”
Anh ta nhìn Hồng Nhật Linh nói: “Có lẽ anh có cơ hội leo lên một trăm bậc.”
Hồng Nhật Linh thấy vui mừng trong lòng, nhưng vần nói; “Không bì kịp với anh rồi.”
Vương Hoán nói: “Đừng khiêm tốn, tiềm lực của anh rất tốt. Có lẽ mười năm nữa có thế leo lên được ba trăm bậc và đạt đến trình độ hiện giờ của tỏi.”
Mọi ngườỉ lập tức nhìn Hồng Nhặt Linh với ánh mát ngưỡng mộ.
Cùng với cảu nól cúa Vương Hoán, trong lòng mọi người không khỏi có chút kích động, ai cũng muốn một lát leo thêm vài bậc thang trời nữa, cố gắng thế hiện hết mình.
Một lúc sau, thử gọi là thang trời xuất hiện trước mât mọi người.
Thang trời được xáy dựng giữa hai ngọn núi cao vạn mét, trên đỉnh núi cao, mảy trảng lượn lờ bao phủ nửa phân trên của thang trời nên không thây được cánh tượng bên trong. Nhưng ở nửa phần dưới của thang trời, có thế nhìn thấy các đệ tử của Thân Đình đang leo lẻn khó nhọc. Có một sô đệ tứ nghiến chặt răng, mò hôi nhề nhại toàn thân, cố hết sức leo lẻn. Cũng có một số đệ tử không chịu được áp lực trên thang trời, từ trên cao lăn xuống, va váo giữa những tâng mảy ở bên dưới, bọn họ phát ra tiếng kêu không cam tâm.
Vương Hoán đưa mọi người vào trong và dương nhiên là thu hút sự chú ý của rất nhiêu người. Biết là người mới vào Thân Đình lãn đầu leo thang trời, có rất nhiêu người dừng lại và chuấn bị quan sát.
Vương Hoán trâm giọng nói: “Trẽn thang trời, thực lực không phải là giá nên nếu cảm thấy không trụ được nữa thì hãy rủt lui để tránh bị thương ”
“Vâng!” Mọl người trả lỡl
“Đi thôi!”
Theo mệnh lệnh của Vương Hoán, hơn chín mươi người mới chạy đến thang trời.
Đường Tuấn đứng trước thang trời, ngấng đầu nhìn thang trời đang ấn hiện đâu đó trong đám mây, trong lòng anh có hơi sửng sốt. Trẽn con đường núi cạnh thang trời, có một bảng xếp hạng làm bằng màn sáng. Trên bâng xếp hạng ghi lại tình hình leo lẽn thang trời cúa mồi người. Ánh sáng nhấp nháy mòi phút mổi giây vì có người đang lập thành tích mới.
Bảng xếp hạng chia thành hai phân là Bán Bộ Hóa Thân và cảnh giới Nguyên Anh.
Trong đó, trẽn bảng xếp hạng của cảnh giới Bán Bộ Hóa Thân, đứng đâu chính là thống lĩnh phía tây Bạch Thụy Du. Hồng Hữu Châu và Lương Thiên Lam lần lượt xếp vị trí thứ sáu và thứ bảy. Bảng xếp hạng Bán Bộ Hóa Thần có hai mươi
ba người, hay nói cách khác, ít nhất có hai mươi ba cảnh giới Bán Bộ Hóa Thân trong Thần Đình.
Chá trách Thân Đình có thế khinh thường hết thảy những thực lực khác, ngay cà Thượng Tam Tòng cũng không xem ra
gì-
Còn bảng xếp hạng của cảnh giới Nguyên Anh, Đường Tuân chỉ liếc qua mã không xem nhiêu.
Khi anh đang kiếm tra báng xếp hạng thì có một đám đệ tử mới nhốn nháo leo lên thang trời. Lúc đâu tốc độ đêu khá tõt, nhưng dãn dần có người bị chậm lại. Chi có vài người có thế duy trì tốc độ, trong sô’ vài người đó đứng đầu là Hồng Nhật Linh.
Hành trình thang trời, thực lực không thế nào giá được.
Đáy là lời Vương Hoán đã nói lúc nãy, đám người A La Nạp và Chu Kính ngước nhìn những bóng dáng ờ phía trước với tâm trạng vô cùng phức tạp. Lúc này, bọn họ đang dứng trên hơn ba mươi bậc thang trời, toàn thản ướt đầm mồ hôi như thế dầm mưa, Tử Phủ hồn loạn, pháp lực chuyến động Nguyên Anh không biết khỏ hiếu gấp mấy lần. Bọn họ biết rõ đây là áp lực thang trời tạo cho bọn họ. Với thực lực hiện tại cúa bọn họ, nhiều nhất là lẽn thêm mười bậc nữa là điếm cuối của hành trình này rồi.
“Thật lợi hại!” A La Nạp tự đáy lòng khen ngợi Hồng Nhật Linh.
Chu Kính gật đầu, nói: “Đúng là anh ta rất lợi hại.”
“Đường Tuấn đâu? Anh ta đi đâu rồi?” cố Minh bất chợt hỏi.
Trong lòng Chu Kinh hai người có chút dao động, đưa ánh mât tìm kiếm trong đám đông phía trước nhưng lại không nhận ra bóng dáng quen thuộc kia.
“Anh ta đang xem bảng xếp hạng.”
Cố Minh hơi nghiêng người, vừa đúng lúc nhìn thấy điếm xuất phát cúa thang trời, Đường Tuấn hứng thú nhìn bâng xếp hạng ở đó.
Đám người Chu Kính ngơ ngác, không ngờ đến giờ Đường Tuấn vản chưa đi bước nào.
“Cháng lẽ anh ta không định leo lèn thang trời ư?” Cố Minh khẽ nhíu mày.
Chú ý đến Đường Tuấn không chỉ có đám người Cố Minh. Kế từ sau khi Đường Tuấn thế hiện hệ mẩu cúa quy luật không gian, có rất nhiều người không còn coi thường sự tồn tại của anh.
Đứng đầu trong đám đỏng là Hồng Nhật Linh đứng ở bậc bảy mươi mấy trẽn thang trời, Đường Tuấn quay người nhìn bẽn dưới. Mổi bậc thang trời đều rất rộng, cách nhau rất xa nên lúc này trong mât cậu ta Đường Tuấn chi là một loài giun dế. Cậu ta lau những giọt mồ hôi trẽn trán, trên khuôn mặt nớ nụ cười, nói: “Sợ thua tôi sao? Cũng coi như tự biết mình, nhưng chẳng lẽ anh cử mãi không leo lén thang trời ư?”