Chiến Thần Thánh Y - Chương 1924
Hiện giờ, cậu ta đang đứng ớ bậc bảy mươi mấy trên thang trời, cảm thấy rất áp lực. Nhưng đây là không phái là điếm đến của cậu ta, cậu ta cũng muổn leo lẽn trăm bậc như Vương Hoán đã nói trước đây.
Lúc này, Vương Hoán cũng chau mày nhìn Đường Tuấn, đứng cạnh anh ta là những đệ tử của Thần Đình.
“Anh Vương, đó là người (Tnh hội hệ mẫu quy luật không gian sao?” Có người hỏi.
Vương Hoán gật đãu.
Người kia lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh ta muốn làm gì? Cháng lẽ anh ta định cứ ờ mãi nhìn bảng xếp hạng sao?”
Vương Hoán cười nói: “Có lẽ là anh ta muốn đợi. Hoặc là anh ta muốn có được chút kinh nghiệm từ người khác.”
Người đó chê giểu nói: “Tu hành là người dám đi đâu. Không có dũng khí, tôi thấy cũng chỉ là có chút thiên bấm mà thôi. Đoán chừng cỏ thế lên trên năm mươi bậc thang trời cũng được lắm rôi.“
Vương Hoán lác đâu nói: “Là tói dă đề cao anh ta rồi.”
Chí mất ít thời gian, Đường Tuấn đã nhìn xong bảng xếp hạng khống ĩô. sau đó anh vươn vai. Trước ánh mât của nhiều người, anh bắt đâu leo lên thang trời.
Một tiếng lộc cộc, anh bước chân vững như núi lén tâng một trẽn thang trời.
Một hơi thở tỏa ra từ trong không trung chia lãm ba, một phần trấn áp thân xác của anh, một phần chấn động Nguyên Anh trong Tử Phủ, phân còn lại đập vào thức hải cúa anh.
Đường Tuấn bất giác nhướng lỏng mày, không ngờ hơi thở này lại có thế kiềm chế thực lực của anh. Mặc dù không đến một phân một vạn, nhưng chung quy đỏ là một kiểu kiêm chế. Chá trách ngay cả thực lực của Vương Hoán cũng chỉ leo được ba trăm bậc.
“Chí là hơi thở này từ đâu đến?”
Đường Tuấn khẽ nhắm mầt, tinh thân lực lan tỏa khầp nơi, anh muốn tìm thấy nguồn gốc của hơi thớ này.
Nhìn bộ dạng của Đường Tuấn, người bạn bên cạnh Vương Hoán lại gịẻu cợt một lần nữa, anh ta khinh thường nói: “Đúng là một tên thỏ đế.w
“Anh! Cũng không thế trách anh ta được. Tảng một thang trời có thể trấn áp một phần một trăm thực lực cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao. Dù sao anh ta cũng lằn đầu leo lên thang trời, không rõ sức mạnh này. Có thế lát nữa anh ta sẽ nhanh hơn.” Có người giải thích.
“Hừ! Nhìn bộ dạng của anh ta, có lẽ thực lực bị chèn ép không chỉ một phăn một trăm. Thần Đình tìm người, đúng là khóa mới không bằng khóa cũ. Thôi xem Hồng Nhật Linh có thế leo lén một trăm bậc hay không?”
Dứt lời, ánh mắt của bọn họ chuyến từ Đường Tuấn sang Hồng Nhật Linh đang ờ phía trước. Lúc này, Hồng Nhật Linh đã leo lèn đến chín mươi bậc, chỉ còn mười bậc nữa là đến một trăm bậc.
Tinh thần lực của Đường Tuấn đi về hướng hai ngọn núi, càng đi lên thi hơi thớ đó càng kiềm chế nghiêm trọng tinh thân lực. Cuối cùng, ngay cá Đường Tuân cũng không thế không dừng lại. Xét vê độ cao, lúc này tinh thân lực của anh đã đến gần năm trăm bậc.
Trong lòng anh có chút sợ hãi, nhìn hai ngọn núi kia, trong đôi măt anh xen lẩn sự kinh ngạc.
Hơi thờ trân áp anh không phải đến từ nơi khác, mà chính là đến từ hai ngọn núi kia.
“Chẳng lẽ hai ngọn núi này là báo vật gì đó ư?” Đường Tuấn thu hồi tinh thản lưc vào trong thức hái, trong lòng anh thầm nghĩ.
Hai ngọn núi cao đến vạn mét, uốn lượn như Thiên Trụ. Nêu thực sự có bảo vật gì thì châc chân không tâm thường, ít nhất là mạnh hon nhièu so với Bia vạn giới.
Đường Tuấn lấy lại bình tĩnh, rồi anh ngồi xếp bâng, bãt đâu nghi ngơi. Vừa nãy, tinh thân lực cúa anh vượt một mạch lên độ cao năm trăm tầng, hao tốn rất lớn, thậm chí còn câm thây rất mệt mỏi.
Lần ra vẻ này của anh khiến không ít người lộ vẻ mặt chế giều, mới leo lên bậc một thang trời đã ngồi xuống điều tiết hơi thở, đây là lân đầu tiên trong lịch sử trước giờ. Trong phút chốc, không biết có bao nhiêu lời bàn tán xôn xao về Đường Tuấn vang lên, trong tiếng xôn xao gân như đêu chứa đầy sự khinh thường.
Trải qua đúng hơn nửa giờ, Đường Tuấn mới điều chế lại tinh thân và một lân nữa đứng dậy.
Hiện giờ Hông Nhật Linh đỗ bước đến vị trí bậc chín mươi tám, chi còn hai bậc nữa là đến một trăm bậc.
Lúc này, Đường Tuấn lại bước lên thang trời, mới bát đâu từ bậc hai.
Tốc độ của anh không nhanh lâm, nhưng rất ốn định.
Hơi thờ lớn mạnh trên thang trời dường như không ảnh hướng đến bước chân cùa anh.
“Cái tèn này.” Hồng Nhật Linh nám chặt nâm đấm, ánh mât gần như sắp hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt Đường Tuấn thành tro tàn.
Mượn sự tức giận này, Hồng Nhật Linh bước ra cước bộ, một bước đạp mạnh.