Chiến Thần Thánh Y - Chương 1934
Giọng nói đảng sợ vang vọng kháp quản doanh khiến cho nét mặt vô số người thay đổi.
Đây mới đích thực lả uy lực Hóa Thân, không thế địch nối.
Vẻ mặt cậu Trình âm trầm, đứng ở ngoài tiếu đoàn 50, nói: “Đường Tuân, mau ra đây tạ lôi, tôi sẽ tha tội chết cho anh.”
Đám người Cấu Đản chưa từng nhìn thấy uy phong như vậy, sợ đến nỏi hai chân run lẽn, nhưng ít nhẫt cũng tự biết bảo vệ chủ chứ không bỏ chạy.
“Một đám gà vườn chó nhà!”
cậu Trình lạnh lùng hừ một tiếng rồi hất tay, cà đám người Cấu Đán lập tức bị bay ngược ra ngoài, nôn ra vài ngụm máu tươi, đã bị thương.
Thực lực hai bên cách biệt rất lớn nhung cậu Trinh không hề nương tay chút nào, chí muốn mượn việc trút giận lèn người bọn họ đế sỉ nhục Đường Tuấn.
“Đường Tuấn, anh là con rùa đen rụt đầu sao? Nếu vần không ra, tôi sẽ giết bọn họ.”
cậu Trinh vỏ cùng đâc ý, được Huyền Tôn chống lưng nèn cậu ta tự thấy mình có thế nghênh ngang.
“Dám ra tay một lần, tôi lập tức bẻ gãy hai tay anh.” Đúng lúc này, Đường Tuấn từ trong quản trướng bước ra, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc như kiếm nhìn chằm chằm cậu Trinh.
Mặt cậu Trình tái xanh, nhưng anh ta biết bản thân không phái là đối thủ cúa Đường Tuấn nên vản hơi kiêng dè.
Thái Thượng trưởng lão bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Cậu cứ việc xuống tay, tôi coi thử anh ta bé gãy hai tay cậu bằng cách nào.”
“Được”
cậu Trình đáp lời, ánh sáng trong mát đột ngột tăng lên, ánh sáng màu vàng trong mẳt lóe lẻn như được mạ vàng. Anh ta không tin Đường Tuấn có đú bàn lĩnh và dũng khí đôi nghịch với Huyền Tôn.
Mấy luồng khí tức sảc bén từ trong tay cậu Trình bán ra tựa như một lưỡi kiếm sắc nhọn muốn lấy mạng của đám người Cấu Đản.
“Tự tim đường chết!”
Đường Tuân hừ lạnh, chuấn bị ra tay.
“Tôi cho phép cậu động đậy sao?” Thái Thượng trưởng lão trâm giọng nói.
Ý niệm của òng ta tuôn trào mãnh liệt hóa thành một vùng trời đây sao rôi đột ngột rơi xuống giống như những ngôi sao rơi xuống, trông cực kì cường đại và đáng sợ.
“Đây chính là uy lực cúa Hóa Thân sao? Quả nhiên rất đáng sợ.”
“Tuy Hóa Thần và Nửa Bước Hóa Thần chí chênh lệch nhau có nứa bước, nhưng nó như con kênh rộng không thế bù bâng số lượng được. E ràng lần này Đường Tuấn phải trà giá đắt ròi.”
Bên ngoài quân doanh, rất nhiều người đang nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ cũng chắng coi Đường Tuấn là cái thá gì cả, Hóa Thần được coi là bá chú một phương cũng không phải là không có nguyên nhân.
Đường Tuấn liếc nhìn Thái Thượng trướng lão rồi nói: “Chí là một hình ánh phân thân, cháng biết cách nơi này bao xa mà cũng dám ra tay với tôi?”
Hiếu biết của anh rất sâu rộng, từ khí tức chập chờn lúc ông ta ra tay anh đâ nhận ra thực hư về Thái Thượng trướng lão.
Đường Tuấn lấy ra một thanh kiếm, chinh là thanh linh khí lấy từ trong nhẳn không gian cúa cậu Trình. Mặc dù đã rút khi linh nhưng độ sác bén vản còn đó. Anh bổ ra hai kiếm vê phía hai người kia.
“Đường Tuân thật ngạo mạn, anh ta lại muốn lẩy một chọi hai.” Nhiều người vô cùng hoáng sợ, không biết nên kinh nế hành động của Đường Tuấn hay nói anh ngu dốt.
Xoẹt.
Sức mạnh thuần túy từ kiếm mang vô cùng dáng sợ xé rách bâu trời sao thành từng mánh nhỏ rơi xuống, sau đó thế kiếm thế dày đặc đánh vào mi tàm cúa Thái Thượng trưởng lảo.
Đường kiếm này ngay cã hình ảnh phản thân của cánh giới Hóa Thân nhất tôn cũng không đỡ nổi.
cậu Trình còn thê thảm hơn, sau khi kiếm mang xẹt qua, hai cánh tay cúa anh ta cùng đứt lìa.
Đường Tuấn nói anh ra tay thì sẽ chặt đứt hai tay của anh ta, không hẽ nuốt lời.
“Á á.” cậu Trình đau đến kéu lèn, linh khí từ kiếm mang mang mang theo kiêm ý bén nhọn, anh ta muốn miệng vết thương khép lại nhưng trong chốc lát lại không cách nào làm được. Cảm giác đau đcm kịch liệt tựa như chạm đến tận linh hôn khiến anh ta cũng không kìm nổi tiêng la ó.
“Cậu đã lĩnh ngộ Thần Tâm sao?” Thái Thượng trưởng lão nói nhỏ.
Nếu như có người đứng ớ trước mặt ông ta chắc đã có thế thấy được một vết nứt khoáng bâng ngôn trỏ xuất hiện ớ mi tâm cùa ỏng ta.
“Vần chưa.” Đường Tuấn nói.