Chiến Thần Thánh Y - Chương 1939
Ngân Lang Vương nói: ‘Quỷ Lâm bị những người kia bát giữ, vừa rồi ông ta đã dùng mật hiệu nói cho tôi biết”
Phụ tá kinh hãi, lập tức truyền đạt mệnh lệnh có liên quan xuống.
Bên ngoài láu đài, Quỷ Lâm cười ha há nói: ‘Đại nhản, nơi này chính là lảu đài Ngân Lang. Chủ lâu đài Ngân Lang Vương là một đối tượng Thần Đinh truy nã đuối giết, chi cần đại nhản bát sống ông ta, thì có thế lập công lao lớn.”
Nụ cười ỏng ta hiền hoà, trông như người vật vô hại.
Đường Tuấn đột nhiên nói: “Động tác tay vừa nãy của ỏng là mặt hiệu nhỉ.“
Nụ cười của Quỷ Lảm chợt thu lại, nét mặt có chút cứng đờ nói: “Lời này cúa đại nhản có ý gi.“
Ông ta không ngờ rằng động tác cúa minh vậy mà không giấu được đối phương.
Lúc này, bốn phía lảu đài sáng lên một vòng ánh sáng rơi lất phất, mấy trăm người tu hành áp sát vào đáy, hiện ra thản hình.
Đám người Đường Tuấn bị bao váy, lốl vào bị sương mù bao phủ, đã tìm không thấy.
“Ha ha ha, cậu rất cấn thận, nhưng cũng đả muộn ròi.”
Thân hình Quỷ Lâm bòng chuyến động, bay vê phía lâu đái, tiếng cười đắc ý vang lèn: “Lai dám theo tôi trớ về lảu đài Ngân Lang, cậu chết châc rồi.”
Ngán Lang Vương cũng xuất hiện ỡ trước mặt Đường Tuấn, nói: “Vậy mà có thế làm tốn thương Quỷ Lảm, thực lực không tệ, cho cậu một cơ hội, vào dưới trướng của lâu đài Ngân Lang tói, tha cho cậu khói chết.”
Đường Tuấn nhln hai người, còn có mấy trăm người tu hành xung quanh, nói: “Chì ít người như vậy7″
Quỷ Lâm nói: “Đến bây giờ còn muốn phách lối sao?”
“Giết ” Ngân Lang Vương ra lệnh một tiếng.
Mây trăm người tu hành đông thời vận chuyển pháp lực, thúc giục trận pháp. Giữa không trung, một con SÓI khống lồ màu bạc xuất hiện, gào thét, bố nhào về phía Đường Tuấn.
Ngàn Lang Vương cười khấy một tiếng, đày là uy lực của trận pháp, đú đế ngang hàng với cánh giới Nửa Bước Hoã Thân.
“Phá” Đường Tuân chì ra một ngón tay, con sõi khổng lồ màu bạc kia lập tức tan vỡ.
Anh không phái là Nứa Bước Hoá Thân bình thường, ngay cá cậu Trình cánh giới Nửa Bước Hoá Thân này cũng bị vài chiêu của anh đánh bại, huống chi là trận pháp.
Sói khống lồ màu bạc bị phá, vé mặt của mây trăm người tu hành thúc giục trận pháp lập tức nàn lòng, bị thương không nhẹ.
Sâc mặt Ngàn Lang Vương chợt biến đối, nói: “Rổt cuộc cậu là ai?”
Đường Tuấn biến trở về hlnh dáng ban đầu.
“Là cậu.” Ngân Lang Vương nhặn ra Đường Tuấn, chinh là người trong trục cuốn.
Không phái sở Hái nói anh mới cánh giới Nguyên Anh đỉnh cao sao? Sao lại mạnh như vậy!
Đường Tuấn khẽ nhíu mày, con Ngân Lang Vương này vậy mà lại biết mình. Anh vừa mới đến, tin chắc rằng mình chưa từng gặp Ngân Lang Vương.
Ngân Lang Vương cười ha ha một tiếng, nói: “Không nghĩ rằng cậu tự đưa tới cửa.”
Vừa dứt lời, Ngân Lang Vương lắc mình biến hoá, hóa thành một con sói khổng lồ lông tóc màu trắng bạc, dài bảy tám mét. Đây là bản thể của ông ta, có thể phát huy ra thực lực vượt qua cảnh giới hiện tại, có thể tàn sát Nửa Bước Hoá Thần.
Trong mắt sói khổng lồ lộ ra vẻ hung tàn, giọng nói lạnh lùng tới vô cùng: “Có người bảo tôi giết cậu, cậu chết cũng có ý nghĩa.”
Nói xong thì Ngân Lang Vương động thủ.
Ông ta vừa bộc phát, tốc độ trong nháy mắt đạt đến gấp mười mấy lần vận tốc âm thanh, không yếu ớt giống như cảnh giới Nửa Bước Hoá Thần. Ông ta là vương giả của bộ tộc Ngân Lang, thân xác mạnh mẽ đến đáng sợ, cái này cũng là vốn liếng để ông ta đứng sừng sững ở Biển Tinh Tú.
Oành.
Ngân Lang Vương và Đường Tuấn chém giết với nhau, toàn thân ông ta đều là vũ khí, có thể so với bảo khí cao cấp nhất, đặc biệt là một cặp móng vuốt và răng, mang theo ánh sáng lạnh lẽo âm u, khiến cho người ta sợ hãi. Đường Tuấn dường như lâm vào tình huống khó khăn, không ngừng tránh né sự công kích của Ngân Lang Vương, không dám tiếp xúc mũi nhọn của ông ta.
Quỷ Lâm cùng mấy vị cao cấp của lâu đài Ngân Lang thấy thế, đều cười rất vui vẻ.
“Không hổ là Ngân Lang Vương, ra tay hết sức, ai có thể ngang hàng.”
“Tên nhóc này tuy hung hãn, nhưng cũng không phải là đối thủ của Ngân Lang Vương. Phòng thủ lâu chắc chắn thua, rất nhanh sẽ bị Lang Vương xé thành mảnh nhỏ, trở thành vong hồn dưới móng vuốt.”
“Ngân Lang Vương vô địch.”
Ánh mắt của đám người nhìn Đường Tuấn giống như đang nhìn người chết, mang theo vẻ đắc ý và hài hước.
“Ha ha ha. Cái thằng một mực trốn tránh có bản lĩnh gì, có bản lĩnh cứng chọi với cứng cùng tôi.” Giữa không trung, Ngân Lang Vương vồ hụt một phát lần nữa, giễu cợt nói với Đường Tuấn.
Ông ta có chút sốt ruột và buồn bực. Tên con người này thực lực chẳng ra sao cả, nhưng tốc độ rất nhanh, vô cùng linh hoạt, khiến cho công kích của ông ta đều thất bại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghiền truyện. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé!