Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi - Chương 11 Ngươi xong đời rồi, xong đời rồi
Chương 11: Ngươi xong đời rồi, xong đời rồi
Thiên Nguyên bảo tháp.
Bảo tháp có tổng cộng mười hai tầng, bí kíp võ công được chia làm bốn cấp: thiên, địa, huyền, hoàng; bốn cấp lại được chia làm ba tầng: thượng, trung, hạ; do đó mười hai tầng của bảo tháp này tương ứng với huyền cấp hạ tầng, huyền cấp trung tầng trở lên.
Lúc này, rất nhiều đệ tử tụ tập ở cửa ngoài của Thiên Nguyên bảo tháp.
Sự xuất hiện của một thiếu niên mặc hắc bào thêu thanh long bạch hổ đã nhanh chóng thu hút ánh nhìn của bọn họ.
Sau đó bọn họ lại khinh thường nhìn Diệp Tu với vẻ mặt đầy châm chọc.
Hai tai Diệp Tu ôm đầu không mấy hài lòng, bởi vì Thiên Nguyên cửu Tiên không muốn tiết lộ thân phận thánh tử của hắn, vậy nên Mạc lão chỉ có thế đứng nhìn từ xa mà không đi theo.
Diệp Tu đi đến trước mặt đám người, rồi ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nguyên bảo tháp cao chót vót, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
90 vạn cân sức mạnh, ta tới đây!
Nghĩ đến đây, Diệp Tu không nhịn được mà bước nhanh hơn, khi hắn đi vào giữa đám người,
ngay lập tức những lời mỉa mai bắt đầu vang lên.
“Tên ngốc này đang làm gì ở đây vậy? Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mà còn không biết xấu hổ?”
“Nếu ta là hân, ta làm gì có can đảm mà bước ra ngoài.”
“Ta nghe nói hắn trời sinh ngu ngốc đấy, vậy nên điều này có lẽ cũng bình thường thôi à?”
Khi nghe thấy những lời này, Diệp Tu liền nhíu mày, trước kia mới xuyên qua thực lực không có nên hắn mới đành nhẫn nhịn, nhưng hiện tại đám người này lại không biết điều nhạo báng hắn, khiến hắn chẳng còn vui vẻ được nữa.
Lúc này, một thân hình vạm vỡ cao gần hai mét xuất hiện trước mặt Diệp Tu.
“Này, tiểu tử nào không có mắt dám cản đường ta?” Diệp Tu lạnh nhạt nói.
Câu nói này khiến cả đám đều bật cười.
Chẳng lẽ Diệp Tu không biết hắn ta là ai à, hắn chính là Tạ Sư, đệ đệ phó bang chủ Tạ Tổn của Tạc Thiên Bang, một trong ba môn phái ngoại môn lợi hại nhất đấy.
“Lần này hắn đen đủi rồi. Bang phái ngoại môn có tới hàng chục bang, thế nhưng Tạc Thiên Bang này vẫn luôn nằm trong ba bang phái lợi hại nhất. Tuy rằng Tạ Sư hôm qua mới gia nhập vào
Thánh cung Thiên Nguyên nhưng hắn đã có thể tập hợp được ba ngôi sao, thực lực đã đạt đến Tinh Thể cảnh tầng thứ ba, giải quyết một tên vô dụng như Diệp Tu thì có lẽ chỉ cần một cái búng tay mà thôi.”
Tiếng cười lại tiếp tục vang lên, đám người đều đang chờ xem kịch, dù sao đây cũng chẳng phải là Vương triều Thương Long, phụ thân Diệp Hạo Thiên cũng không thế nào giúp đỡ được hắn.
“Tiểu tử, ngươi chính là Diệp Tu hôm qua bị đuổi ra ngoài trở thành đệ tử ngoại môn à? Ngươi có biết lão tử là ai không?” Một giọng nói khàn đặc thô ráp, mang theo ý khinh thường hét lên.
Diệp Tu ngoáy tai, ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, bây giờ ta chỉ biết là ngươi đang cản đường ta, nếu ngươi không tránh ra, thì đừng trách ta không nương tay.”
Ha ha ha!
Vừa dứt lời, những tiếng cười nhạo lại vang lên không ngừng.
Mọi người thật sự muốn biết rốt cuộc Diệp Tu học ở đâu ra giọng điệu điên cuồng như vậy, dám nói sẽ không nương tay với Tạ Sư.
Tạ Sư có chút giật mình sau đó cười dữ tợn: “Ngươi chính là tên nhi tử ngu ngốc của tướng quân Diệp Hạo Thiên à? Nhớ cho kỹ đây, lão tử chính là đệ đệ của Tạ Tốn, phó bang chủ của Tạc
Thiên Bang, bây giờ ngươi mau mau xin lỗi ta, nếu không lần này lão tử sẽ cho ngươi biết cảm giác phải nằm trên giường mấy tháng là như thế nào?”
Lúc này, trong mắt Diệp Tu lóe lên sự lạnh lẽo.
“Ta không quan tâm ngươi ở bang chó, bang mèo gì, tóm lại vẫn là chó mèo cả thôi, nhưng bây giờ ngươi đã thành công chọc giận ta rồi đây.”
“Ngươi nói ta thế nào cũng được, nhưng dám động đến phụ thân ta thì ngươi xong đời rồi.”
Tạ Sư cười lớn chỉ vào Diệp Tu, hùng hồn nói: “Nghe thấy gì không? Hắn nói ta xong đời roi…
Phù phù!
Tạ Sư còn chưa dứt lời, ngay lập tức đã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân hình cao lớn liền ngã nhoài ra đất.
Vẻ mặt vốn đang chờ xem kịch hay của đám người đột nhiên thay đổi hẳn, trong lòng không nhịn được bắt đầu run lên bần bật.
Sao có thể như thế được?
Chỉ nhìn thấy Diệp Tu vẫn giữ nguyên tư thế xuất chiêu, dưới chân hắn chính là Tạ Sư vẫn còn đang phun ra máu, toàn thân co giật, trông cực kỳ thống khố.
Đám người nhất thời trợn tròn mắt, ai có thể
ngờ rằng tên tiểu tử mới hôm qua còn bị bọn họ cười nhạo là phế vật thế mà hôm nay chỉ bằng một quyền đã có thế đánh Tạ Sư bất tỉnh.
Lốp bốp!
Diệp Tu nhẹ nhàng phủi tay rồi đứng chắp tay sau lưng, nhấc chân lên giẫm thẳng lên người Tạ Sư.
“Đúng rồi, chính là ngươi xong đời rồi, kế đến thì ngoan ngoãn nằm trên giường vài tháng đi nhé.”
Nói xong, Diệp Tu liền tiến vào Thiên Nguyên bảo tháp.
Cả đám người như chết lặng, nhìn bóng lưng tiêu sái bước đi của Diệp tu, khóe miệng chợt co rút không ngừng, ai cũng biết Tạ Sư vốn đã đạt được 30 vạn cân sức mạnh, thế nhưng vừa rồi Diệp Tu lại không hề xuất bất kỳ tinh lực nào, lại có thế dễ dàng hạ gục hắn ta chỉ bằng một cú đấm.
Sao có thế như vậy được chứ?
Không phải hôm qua Diệp Tu còn bị đuổi ra ngoài vì tinh nguyên cấp một à, làm sao có thể lợi hại như vậy được?
Mạc lão đứng từ xa mỉm cười đầy ẩn ý, đối với thánh tử mà nói đám người này chỉ là phế vật mà thôi.
Khi Diệp Tu bước vào cánh cửa khống lồ, liền nhìn thấy trên giá sách chất đầy những cuổn sách tinh xảo, hiển nhiên đó chính là bí kíp võ công.
Diệp Tu không khỏi cảm thán trước sự đồ sộ của Thánh cung Thiên Nguyên, không hố danh từng là thánh địa, cho dù bây giờ đã dần suy tàn nhưng bí kíp võ công vẫn nhiều vô số kế.
Diệp Tu tiếp tục bước về phía trước thì chợt có một lão nhân tóc bạc phơ đang ngồi trước cái bàn đen, giọng đanh thép nói: “Đứng lại, mau giao linh bài đệ tử ra đây, thì mới có thể vào trong Thiên Nguyên bảo tháp.”
Diệp Tu mỉm cười, sau đó lật bàn tay lại, đưa ra một tấm linh bài màu trắng vào tay lão nhân.
Lão nhân nhìn qua thì nhận ra đó là tấm linh bài bình thường nhất của đệ tử ngoại môn, nhưng khi nhìn thấy tên được viết trên đó thì đôi mắt đục ngầu của ông hiện lên một tia sáng.
“Ngươi chính là Diệp Tu ngày hôm qua đã phá giải được cửu Tinh Thiên Nguyên Trận đó à?”
“Chính là đệ tử.” Diệp Tu mỉm cười.
Haiz, lão nhân nhẹ nhàng lắc đầu, khi nhìn thấy dáng vẻ tầm thường và lười nhác này của Diệp Tu, ông ấy không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho một thiên tài nghịch thiên như vậy.
Thế nhưng ông ấy cũng không nhiều lời: ‘Vê sau cứ gọi ta là cảnh Nguyên trưởng lão được rồi, ngươi là đệ tử ngoại môn, thì ở tầng một tìm bí kíp võ công nhé, đây đêu là bí kíp cấp thấp của hoàng cấp, còn nữa đệ tử ngoại môn chỉ có thể chép ra, không được mang bí kíp ra ngoài.”
“Đi đi!” Nói xong, cảnh Nguyên trưởng lão liền nhâm mắt lại.
Diệp Tu khẽ mỉm cười, ánh mắt lại lướt về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
“Cảnh Nguyên trưởng lão, kỳ thật mấy kí kíp võ công ở đây không thích hợp với ta, ta muốn lên tầng hai, ngài thấy được không?”
Vừa nghe thấy những lời này, cảnh Nguyên trưởng lão liền nheo mắt lại nhìn Diệp Tu: “Ngươi là đệ tử ngoại môn, chỉ có thế ở tầng một này thôi.”
“Hơn nữa, đừng quá vọng tưởng về bản thân mình.”
“Đệ tử ngoại môn thực sự không thể lên tầng thứ hai sao?” Diệp Tu tiếp tục hỏi.
Trước đó Mạc lão cũng đã nói với hắn, với thực lực hiện tại của hắn, bí kíp võ công hoàng cấp trung tầng ở tầng hai mới phù hợp nhất với hắn, vậy nên Diệp Tu làm sao có thể để vào mắt những bí kíp võ công ở tầng một.
Sắc mặt của Cảnh Nguyên trưởng lão tối sầm lại, thầm nghĩ não của tên tiếu tử này bị úng nước rồi sao? Với thực lực hiện tại của hắn e rằng còn không thế tu luyện được những kí kíp võ công ở tầng một chứ đừng nói đến những bí kíp võ công ở tầng hai.
“Muốn đi lên cũng được thôi, nhưng lối lên đã được bày trí một kết giới, nếu như không có năm vạn sức mạnh, ngươi nhất định sẽ bị trọng thương.”
“Được, đa tạ trưởng lão, ta hiếu rồi.” Diệp Tu vốn chẳng thèm nghe cảnh Nguyên trưởng lão nói hết, chạy thẳng một mạch lên tầng hai.
Cảnh Nguyên trưởng lão nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm thở dài lắc đầu, rõ ràng là tài năng tốt như vậy nhưng đáng tiếc đầu óc lại có vấn đê.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, là do ngươi tự mình quyết định như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng có mà trách ai.