Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi - Chương 13 Cả thảy đều là đại viên mãn
Chương 13: Cả thảy đều là đại viên mãn
Trên tầng ba tĩnh lặng đến mức nếu như lúc này có một cây kim rơi xuống cũng có thế nghe được rõ ràng.
Mọi ánh mắt đều dố dồn về phía kim quang sáng rực phát ra trên người Diệp Tu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngây ngốc, lúc nãy khi Diệp Tu vừa mới cầm Kim Cương Quyền lên, còn chưa đầy ba nhịp thở, hai tay của hắn đã bộc phát ra một tầng kim quang rực rỡ chói lóa.
Quả thật vô cùng kỳ lạ.
Bí kíp võ công được chia thành nhập môn, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn và đại viên mãn.
Kim Cương Quyền được xem là bí kíp võ công hoàng cấp thượng tầng, thực lực phải đạt đến Tinh Lực cảnh mới có thế tu luyện được nó, hơn nữa cho dù là những thiên tài đạt đến Tinh Lực Cảnh đi chăng nữa, thì cũng chẳng có người nào trong vòng một hai tháng đã có thể thành công tiến vào nhập môn.
Nhưng Diệp Tu thì sao, với ba nhịp thở ngắn ngủi, hắn đã trực tiếp lĩnh ngộ đến cảnh giới đại viên mãn, một mạch nhảy vọt bốn cấp liên tục.
Hân không phải là yêu quái chứ?
Sau khi kim quang dần đi đi, Diệp Tu trực
tiếp ném bí kíp võ công Kim Cương Quyền lên giá sách mà không thèm nhìn lại, cũng chẳng quan tâm tới biểu tình của đám người bọn họ.
Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cũng đã quen rồi, hơn nữa vẻ mặt của Mạc lão còn khoa trương hơn nhiều so với bọn họ.
Nhưng khi hắn quay lại, liền nhìn thấy cảnh Nguyên trưởng lão đang trợn tròn mắt vì quá đỗi kinh ngạc.
Diệp Tu không khỏi bật cười nói: “Cảnh Nguyên trưởng lão, thực ngại quá, ta đã xem kỹ càng rồi, bí kíp võ công tầng ba có lẽ cũng không thích hợp với ta, chẳng khó khăn gì cả.”
Chẳng khó khăn gì cả sao?
Cảnh Nguyên trưởng lão không biết phải nói gì cho phải.
Nghe được những lời này, cảnh Nguyên trưởng lão cảm thấy vô cùng xấu hổ, ông ấy nào có được như Diệp Tu, đêu phải tu luyện vô cùng vất vả mới có thế thành công.
Khó khăn?
Bí kíp võ công tầng ba có khó đối với Diệp Tu không?
Ai có thế tin được chuyện nực cười như vậy chứ? Tất cả bọn họ đêu đã tận mắt chứng kiến Diệp Tu trực tiếp tu luyện trong Thiên Nguyên bảo
tháp, hơn nữa còn chưa đầy ba nhịp thở đã có thế đạt đến cảnh giới đại viên mãn rồi.
Cảnh Nguyên trưởng lão chết lặng, nhưng so với thái độ lần đầu gặp Diệp Tu, hiện tại rõ ràng là ôn hòa hơn rất nhiều.
“Không sao, không sao, có thể tiến vào tầng ba đêu nhờ vào bản lĩnh của ngươi.”
Diệp Tu mỉm cười: ‘Vậy ta tiếp tục nhé!”
Cảnh Nguyên trưởng lão lại sửng sốt, tiểu tử này còn có thế lĩnh ngộ được nữa sao?
Ông ấy không nỡ dời đi, chỉ mỉm cười gật đầu rồi nhìn Diệp Tu xoay người đi về phía giá sách.
Lúc này Diệp Tu mở ra một cuốn bí kíp thân pháp là Tàn Ảnh Bộ.
Sột soạt!
Khi Diệp Tu vừa mở Tàn Ảnh Bộ ra, ngay giây tiếp theo hắn giống như bị một lồng sức mạnh kỳ lạ kéo đi, sau đó mười tàn ảnh lần lượt xuất hiện, đồng thời cuồng phong nổi lên rồi những tàn ảnh này hợp nhất lại làm một, còn Diệp Tu vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Tóc của đám người bị gió mạnh thổi loạn hết lên, ngơ ngác nhìn Diệp Tu.
Mười tàn ảnh!
Lại đạt đến cảnh giới đại viên mãn của Tàn Ảnh Bộ nữa sao?
Trời ơi, hôm nay bọn họ đang nằm mơ à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trên đời này làm sao có thể tồn tại người lợi hại như thế được?
Cảnh Nguyên trưởng lão lại tiếp tục trợn tròn mắt, toàn thân hóa đá, hoàn toàn bất động, ông ấy đã sống mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên thấy một người như Diệp Tu.
Không phải thật sự gặp quỷ rồi chứ?
Khi mọi người còn đang kinh ngạc và sửng sốt, thì đột nhiên xuất hiện một cỗ nhiệt nóng bỏng kinh người bốc lên ở tầng ba. Mọi người liền nhìn về phía đó, thì họ thấy một quả cầu lửa đang cháy bùng trên lòng bàn tay của Diệp Tu!
Bọn họ có chút hô hấp không thông.
Hỏa Vân chưởng, hơn nữa còn là đại viên mãn!
Điều khiến họ càng chấn kinh hơn chính là chỉ khi đạt tới Tinh Lực cảnh thì tinh lực mới có đủ sức mạnh để biến thành hình dáng, thế nhưng Diệp Tu bây giờ rõ ràng còn chưa đạt được Tinh Lực Cảnh, vậy tại sao trong tay hắn lại xuất hiện một quả cầu lửa cơ chứ?
Quá cường đại fôi!
Diệp Tu búng nhẹ ngón tay, sau đó cảnh
Nguyên trưởng lão vẫn còn đang ngơ ngác đột nhiên hét lên một tiếng: “Đừng…”
Ông ấy còn chưa dứt lời, một quả cầu lửa đã bay thẳng về phía giá sách.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên tứ phía, cầu lửa dữ dội muốn thiêu rụi cả giá sách này.
“Chết tiệt, dữ dội quá, lần này thảm rồi!” Diệp Tu cũng kinh hãi, nhanh chóng lao tới dập lửa.
Vào lúc này, cảnh Nguyên trưởng lão đưa tay ra, một quả cầu nước lập tức xuất hiện đổ vào ngọn lửa đang cháy.
Đám người đều nhìn cảnh Nguyên trưởng lão, cho rằng Diệp Tu lần này chết chắc rồi.
Cảnh Nguyên trưởng lão được xem là trưởng lão có tính khí nóng nảy nhất, ông ấy trân trọng những bí kíp võ công này như mạng sổng, đừng nói muốn đốt chúng, chỉ cần làm cong nó thôi cũng không thế nào tránh khỏi hậu quả nặng nề.
Diệp Tu gãi đầu, nhìn bộ dáng tức giận của Cảnh Nguyên trưởng lão, ngượng ngùng cười một tiếng: “Cảnh Nguyên trưởng lão, ta thật sự không cố ý đâu, ta thật sự không ngờ lại lợi hại đến như vậy.
Nếu như Diệp Tu đã làm sai chuyện gì đó, hắn cũng không thế nào chối bỏ được.
Đúng lúc đám người đều cho rằng Diệp Tu sắp phải gánh chịu cơn thịnh nộ dữ dội của cảnh Nguyên trưởng lão, thì ông ấy lại đi đến trước mặt Diệp Tu rồi vỗ nhẹ vào vai hắn, nở một nụ cười hiền từ bao dung giống như một phụ thân vậy: “Không sao, không sao, cũng không có gì to tát, huống hồ những bí kíp võ công này ở Thiên Nguyên bảo tháp của chúng ta đêu được sao chép thành nhiều bản.”
Đám người im bặt không biết nói gì.
Chết tiệt, thế này cũng quá bất công rồi, ngày trước nếu một đệ tử không cẩn thận làm rách một góc nhỏ của bí kíp, nhất định sẽ bị đánh bầm dập, nằm trên giường hơn nửa năm mới bình phục được.
Nhưng thái độ của ông ấy đối với Diệp Tu lại khiến đám người không khỏi hoài nghi, liệu đây có phải là Cảnh Nguyên trưởng lão tính tình nóng nảy hay không?
Diệp Tu cũng không ngờ rằng cảnh Nguyên trưởng lão nhìn có vẻ cứng nhắc lại có thể dễ nói chuyện như vậy.
“Được rồi, không cần suy nghĩ về những chuyện này đâu, ta sẽ xử lý những bí kíp đã bị cháy này, ngươi xem tiếp đi.” cảnh Nguyên trưởng lão mỉm cười hiền lành.
“Được, vậy ta đi xem tiếp đây.” Diệp Tu tiêu
sái, xoay người rời đi.
Cảnh Nguyên trưởng lão không khỏi thở dài một tiếng, đang định cất những bí kíp võ công trước mặt đi, thì lại nhìn thấy một làn sóng rơi xuống, trực tiếp làm ướt cả giá sách.
Diệp Tu có chút sửng sốt, thực ra hắn đã cố gắng khống chế sức mạnh của mình ở mức thấp nhất, nhưng hình như hân đã đánh giá thấp uy lực đại viên mãn của Lạc Lãng Quyến.
Trong mắt cảnh Nguyên trưởng lão lóe lên một tia thống khổ, nhưng dù sao ông ấy cũng coi trọng tài năng tu luyện bí kíp võ công của Diệp Tu hơn những bí kíp này, vậy nên chỉ có thể chịu đựng, cười nói: “Không sao, không sao, ngươi tiếp tục đi.”
Diệp Tu mỉm cười gật đầu, rồi đi về phía khác.
Sau đó bí kíp võ công không ngừng được lĩnh ngộ, tiếng leng keng cũng vang lên không ngớt, đám người khi nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn đứng hình.
Hơn chục bí kíp võ công hoàng cấp thượng tầng, cho dù có là đứa con của trời đi chăng nữa cũng phải cần thời gian vài tháng mới có thể khổ luyện thành công, ấy thế mà bất kỳ bí kíp nào vào tay Diệp Tu thì chưa đầy ba giây đã có thể lĩnh ngộ, hơn nữa tất cả đêu đạt đến cảnh giới đại viên
mãn.
Nhìn Diệp Tu tu luyện thành công những bí kíp võ công này dễ dàng như vậy thật khiến người ta hoài nghi bản thân mình có phải là kẻ ngốc hay không?
Sức lực chênh nhau quá xa rồi!
Lúc này Diệp Tu cuối cùng cũng dừng lại, cũng không có ý định tiếp tục tu luyện nữa.
Sức mạnh bây giờ của hắn rõ ràng đã tăng lên, nhưng vẫn chưa thể đạt được 90 vạn cân sức mạnh.
Hơn nữa, hắn nhận ra tu luyện bí kíp võ công càng nhiều, sức mạnh vốn cũng chẳng tăng lên là bao.
Bí kíp võ công bây giờ không đủ để thỏa mãn nhu cầu tiếp tục gia tăng sức mạnh của hắn nữa.
“Cảnh Nguyên trưởng lão, có cần ta giúp ngài dọn dẹp không?” Diệp Tu đi tới trước mặt ông ấy, nhìn bí kíp ở tầng ba vốn được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, thế nhưng lúc này giá sách lại đổ xuống, xiêu vẹo, trở thành một đống bừa bộn, Diệp Tu cảm thấy rat áy náy, hắn thật sự không ngờ uy lực lại mạnh đến như vậy.
Cảnh Nguyên trưởng lão sửng sốt một lát, sau đó lại nở ra một nụ cười hiền lành: “Không có gì đâu, ngươi trở về chăm chỉ tu luyện đi, những
thứ này giao cho ta.’
‘Vậy làm phiền cảnh Nguyên trưởng lão rồi.” Diệp Tu cũng không khách khí, nói rồi lập tức rời đi, dù sao hắn đang vội trở nên cường đại hơn, thật sự không nên lãng phí thời gian ở đây.
Cảnh Nguyên trưởng lão nhìn theo bóng lưng Diệp Tu, trong lòng có chút khó hiếu, tiểu tử này lợi hại như vậy, cửu Tiên giáng hắn xuống làm đệ tử ngoại môn là có ý gì?