Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi - Chương 14 Sao tu luyện đơn giản như vậy
Chương 14: Sao tu luyện đơn giản như vậy?
Chuyện xảy ra ở Thiên Nguyên bảo tháp lại gây nên náo động lớn sau khi Diệp Tu bị giáng thành ngoại môn, mà hai chuyện này cách nhau chưa đến một ngày.
Quan trọng hơn là lần này không còn tiếng trào phúng nữa mà tràn ngập âm thanh chấn động.
Hắn tung một quyền đâỳ ngã đệ đệ của Tạ Tốn thuộc về Tạc Thiên bang – Tạ Sư, tương tự cũng dùng một chiêu đánh ngã Lâm Mặc của đội chấp pháp, đến hiện tại hai người kia còn đang nằm trên giường kêu khổ thấu trời.
Hơn nữa Diệp Tu tiến vào tầng thứ ba của Thiên Nguyên bảo tháp dễ như ăn cháo, có nghĩa là bây giờ hắn đã nắm giữ 10 vạn cân sức mạnh.
Phải biết rằng hôm qua lúc kiểm tra ở cửu Tinh Trụ, Diệp Tu không có chút tinh quang (ánh sao) nào chứng tỏ hắn căn bản không có tinh lực, mà bây giờ lại đạt đến 10 vạn cân sức mạnh, không ai muốn tin nhưng lại không thế không tin, dù sao chuyện này đã thật sự xảy ra.
Lúc này trong Tạc Thiên bang.
“Đệ đệ!” Tạ Tốn có mái tóc vàng óng, vóc người cực kỳ dũng mãnh, gã nhìn Tạ Sư đau đớn lăn lộn trên giường thì trong lòng tràn ngập lửa
giận phừng phừng.
Diệp Tu này không chỉ vả mặt gã mà còn tát thẳng vào mặt Tạc Thiên bang.
Xưa nay Tạc Thiên bang là một trong ba bang phái đứng đầu ở ngoại môn, ai không cung kính kiêng nể, Diệp Tu làm như thế không khác gì đi bậy lên đầu bọn họ!
Tạ Sư nức nở nói: “Ca, ca nhất định phải làm chủ cho đệ! Diệp Tu kia làm thế chính là không coi Tạc Thiên bang chúng ta ra gì.”
“Ai mà ngờ được tên tiểu tử đó có đến 10 vạn cân sức mạnh…” Tạ Sư càng khóc càng dữ dội.
Nếu Tạ Sư biết Diệp Tu trực tiếp phá tan kết giới 10 vạn cân sức mạnh thì cho hắn ta một vạn lá gan cũng không dám cản trở Diệp Tu.
Tạ Tốn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt hơi dữ tợn, lạnh giọng mà nói: “Đệ yên tâm, lần này không chỉ vì đệ mà còn vì Tạc Thiên bang, nói thế nào cũng phải dạy cho tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia một bài học.”
Tạ Tốn đi ra khỏi cửa phòng với sắc mặt âm trầm, sau đó nói với người phía sau: “Triệu tập các huynh đệ, đêm nay liền ra tay!”
“Diệp Tu, đêm nay ta muốn đánh gãy xương toàn thân ngươi, để ngươi quỳ xuống trước mặt ta
xin tha!”
Bắc Cực tinh cung.
Trên vách đá cheo leo.
“Vô Nhai sư đệ, hôm nay đã xảy ra một chuyện ngươi không muốn nghe đâu.” Tiêu Phong đi tới.
Sắc mặt Nguyệt Vô Nhai trầm xuống: “Ta nghe thấy cả rồi.”
“Không nghĩ đến Diệp Tu lại ấn giấu sâu như vậy.” Tiêu Phong trầm giọng mà nói.
“Hay là hắn căn bản không sử dụng tinh lực lúc kiểm tra ở cửu Tinh Trụ hôm qua, bởi vậy cửu Tinh Trụ mới không có phản ứng, mà trước đó thực lực của hắn đã đạt đến Tinh Thế cảnh tầng chín đỉnh cao.” Tiêu Phong suy đoán.
“Hừm, hẳn là như vậy.” Nguyệt Vô Nhai cũng nghĩ như vậy, dù sao hắn ta không tin trong một ngày ngắn ngủi mà Diệp Tu từ một người không có tu vi lại đạt đến Tinh Thể cảnh tầng chín, trên đời này không tồn tại người như vậy, thế thì cách giải thích duy nhất chính là Diệp Tu cổ ý che giấu.
“Hơn nữa ta nghe nói cảnh Nguyên trưởng lão của Thiên Nguyên bảo tháp đặc biệt coi trọng Diệp Tu, Diệp Tu phá hoại rất nhiều võ kỹ tầng thứ ba mà cảnh Nguyên trưởng lão lại không giận, nghe nói rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Diệp
Tu đã lĩnh ngộ mười mấy võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm trong thời gian không đến ba hô hấp.” Giọng của Tiêu Phong mang đầy ngạc nhiên.
Nguyệt Vô Nhai nheo mắt lại và nói: “Ta và Diệp Tu là bạn chơi từ nhỏ, khi còn bé người này đã bị đồn là có bệnh não, nhưng hiện tại ta cảm thấy chuyện này là cố ý đồn thổi.”
“Ý ngươi là?” Tiêu Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì.
Nguyệt Vô Nhai gật gật đầu: “Không sai, hắn cố ý giả vờ đế che giấu thực lực, muốn nhân cơ hội không ai để hắn vào mắt mà tu hành mười mấy loại võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, hiện tại lập tức bày ra vì muốn ta từ bỏ chuyện chọn lại đại tướng trấn quốc vào mười ngày sau.”
Nguyên nhân duy nhất Nguyệt Vô Nhai có thể nghĩ ra đó là tất cả mọi chuyện Diệp Tu làm ra đều là giả, thực ra hắn đã sớm tu luyện những võ kỹ này rồi hôm nay cổ ý thể hiện để ra oai phủ đầu. Nguyệt Vô Nhai không tin chỉ trong ba hô hấp mà Diệp Tu có thể tu luyện võ kỹ Hoàng cấp thượng phấm đến đại viên mãn.
“Nhưng hắn có thế tu luyện những võ kỹ đó đến cảnh giới đại viên mãn cũng rất khó tin.” Tiêu Phong nhíu mày.
Nguyệt Vô Nhai cười lạnh: “Tinh nguyên cấp 1 chung quy vẫn là tinh nguyên cấp 1, cho dù ấn
giấu nhiều năm thì đã sao, hắn vẫn không trở thành cường giả nổi, huống chi chỉ cần Diệp Hạo Thiên rớt khỏi vị trí đại tướng trấn quốc thì không còn ai bảo vệ được Diệp Tu nữa!”
“Mười ngày sau nhất định sẽ là ngày chết của hắn, hắn nhẫn nhịn thì ta cũng thế thôi, bằng không tại sao ta lại trở thành đệ tử của thái thượng trưởng lão Bắc Băng Tinh Hoàng?”
Cả người Nguyệt Vô Nhai chấn động, một luồng tinh lực hùng hồn tràn ra mãnh liệt.
Tiêu Phong cười cười: “Cũng đúng, thực lực của Vô Nhai sư đệ đã là Tinh Lực cảnh tầng chín rồi.”
“Cho dù Diệp Tu yêu nghiệt đến mấy cũng không phải là đối thủ của ngưoi.”
Trong mắt Tiêu Phong loé lên một tia sáng: “Đúng rồi, nghe nói tối nay người của Tạc Thiên bang gặp sẽ ra tay với Diệp Tu, không biết hắn có thể sổng qua tối nay không.”
Trên núi Bạch Linh.
Đây là dãy núi phong cảnh đẹp nhất của ngoại môn, thông thường không ít tiếu tình nhân ngoại môn đều hẹn hò trong mảnh rừng cây này.
Sâu trong núi Bạch Linh.
“Thánh Tử, ngài đã đi dạo ở nơi này cả buổi
trưa rồi, nên tu luyện thôi.” Mạc lão rất nóng ruột, Thánh Tử vừa lơi lỏng là ông liền hoảng hốt.
Thánh Tử vừa trở về đã bảo ông dẫn đường, bảo là muổn lĩnh ngộ ý cảnh, lúc đó ông còn vui vẻ nghĩ thầm quả nhiên Thánh Tử rất nỗ lực.
Nhưng Thánh Tử đi lên núi Bạch Linh không xem hoa thì ngắm cỏ, lĩnh ngộ ý cảnh cái quái gì.
Diệp Tu cười cười, thở dài một hơi và hỏi: “Mạc lão nói xem sao tu luyện lại đơn giản như vậy?”
Lời này vừa nói ra, Mạc lão suýt đã nôn ra máu.
Thật là không có so sánh sẽ không có đau thương.
Nhưng cấn thận ngẫm lại thì biểu hiện trong hai ngày qua của Thánh Tử thật sự là như vậy.
Mạc lão vội vàng khuyên nhủ: “Thánh Tử, ngài nên dành thời gian tu luyện đi, đừng tra tấn ta nữa, nếu Thánh Tử không tu luyện thì ngày nào ta cũng phải đi về bấm báo với cửu Tiên, đến lúc đó người bị mắng là ta.”
“Đương nhiên, ta bị mắng không sao cả, chủ yếu là hiện tại Thánh Tử phải càng nỗ lực.” Mạc lão tận tình khuyên nhủ.
Nhưng lúc này, đôi mắt của Diệp Tu lại đảo quanh một vòng: “Mạc lão nói mỗi ngày ngươi
phải bấm báo tình hình của ta cho chín vị tỷ tỷ?”
“Đúng đâỳ, cửu Tiên rất quan tâm đến Thánh Tử.” Mạc lão nói.
Khóe miệng Diệp Tu nhếch lên, thật hạnh phúc vì được chín tiên nữ tỷ tỷ quan tâm như thế, nhưng hiện giờ trong lòng hắn lại có dự định khác.
“Mạc lão cứ yên tâm đi, đã đi dạo trên núi Bạch Linh cả buổi trưa rồi, ta cũng lĩnh ngộ được không ít ý cảnh.” Diệp Tu vô cùng tự tin mà cười nói.
Mạc lão:”…”
Cái gì?
Du sơn ngoạn thủy một buổi trưa đã lĩnh ngộ được ý cảnh?
Không phải ý cảnh là thứ không thế nhìn thấy không thể chạm vào sao, nếu có thế lĩnh ngộ ý cảnh nhờ du sơn ngoạn thủy thì chẳng phải ai ai cũng là đại thần ư?
Mạc lão nói cả buổi trưa mà vẫn không khuyên được Diệp Tu, ông ngẩng đầu nhìn trời, đã gần đến hoàng hôn, cũng sắp đến lúc trở lại bấm báo rồi.
Sau khi Mạc lão rời đi, Diệp Tu cũng bắt đầu bận việc.
“Tiên nữ tỷ tỷ sắp đến rồi, kích động quá đi…”
Diệp Tu liếm liếm môi, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đủ thứ.
Thực là một buổi tối tươi đẹp.