Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi - Chương 15 Tử Hàm tỷ tỷ, muốn ôm một cái
Chương 15: Tử Hàm tỷ tỷ, muốn ôm một cái
Trong Thiên Nguyên cửu Tiên cung.
“Cái gì!” Hoàng Nguyệt nối giận quát lên một tiếng, cả người bốc lửa.
“Tứ muội, đừng kích động, phải khống chế tâm tình.” Mộng Linh nói, ánh mắt mang theo ánh sao lại rơi xuống người Mạc lão: “Mạc lão, việc này là thật sao, Diệp Tu thật sự du sơn ngoạn thủy cả buổi trưa trên núi Bạch Linh?”
Mạc lão thở dài một hơi, khổ sở thầm nói trong lòng: “Thánh Tử đừng trách ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngài.”
Mạc lão gật gật đầu: “Hồi bấm tiên tử, thật sự là như vậy, có điều Thánh Tử nói muốn lĩnh ngộ ý cảnh..
“Đi du sơn ngoạn thủy là lĩnh ngộ được ý cảnh sao.” Hoàng Nguyệt táo bạo nói.
“Muội đã nói không thể nuôi thả tiếu tử chết tiệt này, phải quản hắn mới được.” Tuyết Dao nói.
Nói thật mặc dù Mộng Linh tự thấy tính cách của mình cũng coi như dịu dàng, nhưng nghe thấy tin này thì hận không thế trực tiếp gác đao lên cổ Diệp Tu để buộc hắn tu luyện.
“Vốn tưởng rằng để hắn ra ngoại môn chịu chút khinh thường thì sẽ càng chăm chỉ, không
ngờ lại là nối giáo cho giặc, là chúng ta quá khinh thường tính ham chơi của Diệp Tu.” Đôi mắt mang theo ánh sao của Mộng Linh hiện ra chút thất vọng.
Mạc lão muốn mở miệng nói chịu khinh thường cái gì chứ, hôm nay Thánh Tử đã suýt doạ cho người của ngoại môn ngã ngửa rồi.
Chuyện nào xảy ra trong hôm nay không đủ gây nên náo động?
Nhưng Mạc lão còn chưa nói ra khỏi miệng thì lập tức cảm thâỳ một làn gió mạnh xẹt qua mặt.
Chỉ thấy Việt Tử Hàm vác một thanh kiếm có bảy ánh kiếm quanh quấn mà trực tiếp bay ra bên ngoài Thiên Nguyên cửu Tiên cung.
“Các tỷ tỷ, ta đi xách tên tiếu tử khốn kiếp đó II về.
Câu nói này doạ Mạc lão nhảy dựng.
Mạc lão vội vã đuối theo: “Tử Hàm tiên tử, ta còn chưa nói hết mà, đừng có gấp.”
Mạc lão hổi hận không kịp, ông theo hầu Cửu Tiên Thiên Nguyên lâu như vậy nên cũng biết rõ tính cách của các tiên tử, đặc biệt là Tử Hàm tiên tử, nàng tu hành Thất Tuyệt kiếm đã chặt đứt thất tình, vừa rồi ông có thế cảm nhận được lửa giận của nàng.
Nàng không còn thất tình nên ra tay sẽ không biết nặng nhẹ, khi quá tức giận Thánh Tử sẽ xui xẻo.
“Ai, có phải chúng ta đánh giá cao hắn quá không, lấy tính ham chơi của hắn, tinh nguyên còn là cấp 1 thì sau này căn bản không có thành tựu gì cả.” Mộng Linh thất vọng nói.
Cổ Tuý Vi dịu dàng đáp: “Tỷ tỷ chớ vội, tính tình của một người rất khó sửa đổi, nếu Diệp Tu thật sự không đổi được thì chúng ta sẽ cẩn thận dạy dỗ lại.”
“Chúng ta đợi ba trăm năm mới chờ được một hạt giống tốt, hiện tại phủ định hắn còn quá sớm.” Tô Yên trầm giọng mà nói.
“Chờ đi, xem lần này cửu muội dạy cho hân một bài học rồi có tốt lên một chút không.” Mộng Linh nhẹ giọng mà nói, đôi mắt xinh đẹp không khỏi hơi ảm đạm đi.
Núi Bạch Linh.
“Hắt xì!” Diệp Tu đang nướng con thỏ rừng trong tay thì hắt hơi một cái: “Xảy ra chuyện gì vậy, ta hắt hơi liên tục mấy cái rồi, hay là tiên nữ tỷ tỷ đang nhớ ta?”
Lúc này một làn gió đêm lạnh thấu xương thổi qua, Diệp Tu không khỏi run cầm cập.
Một bóng hình xinh đẹp mặc áo trắng tay
cầm trường kiếm xuất hiện trên bầu trời phía sau Diệp Tu.
Việt Tử Hàm nhìn xuống thì thấy Diệp Tu đang đốt lửa, nhất thời giận không kiềm được.
Trong nháy mắt, Việt Tử Hàm đã biến mất khỏi nơi đó, vèo một tiếng đã hóa thành một ánh kiếm lao thẳng xuống.
Có sát ý!
Diệp Tu lập tức cảm ứng được, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì một xúc cảm lạnh lẽo đã nhẹ nhàng chạm vào cổ hắn.
Là một thanh kiếm, hơn nữa hắn rất quen thuộc với nó, đó là kiếm của vị tiên nữ tỷ tỷ thứ chín, Việt Tử Hàm.
Diệp Tu cười cợt: “Tử Hàm tỷ tỷ, đến rồi không chào hỏi một tiếng mà lại đưa cho đệ đệ món quà ra mắt đặc biệt như thế.”
Diệp Tu duỗi hai ngón tay ra nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm, muốn dời lưỡi kiếm đi.
Ngặt nổi trường kiếm lại càng đến gần một chút, trực tiếp kề sát lên cổ họng hân.
“Tử Hàm tỷ tỷ, cứ cầm kiếm như vậy không thuỳ mị gì cả, nếu không chúng ta ngồi xuống ăn thịt thỏ và thưởng thức cảnh đẹp núi Bạch Linh đi?” Diệp Tu cười nói.
“Tử Hàm tiên tử, chậm đã, ta còn chưa nói
hết lời…” Lúc này Mạc lão mới chạy tới.
“Ngươi không cần phải nói.” Việt Tử Hàm lạnh giọng mà nói.
“Nghe nói hôm nay ngươi mượn cớ lĩnh ngộ ý cảnh đế du sơn ngoạn thủy trên núi Bạch Linh mãi đến bây giờ?”
Giọng của Việt Tử Hàm hơi cao lên: “Ngươi có biết chín tỷ muội bọn ta gửi gắm kỳ vọng cao thế nào vào ngươi không? Ngươi lại dền đáp chúng ta như vậy?”
“Tử Hàm tỷ tỷ đang quan tâm ta sao?” Khóe miệng Diệp Tu hơi nhếch lên.
“Ta không nói đùa với ngươi!” Giọng Việt Tử Hàm như một thanh kiếm sắc bén cùng cực đâm vào màng tai Diệp Tu.
Lúc này Diệp Tu nhẹ nhàng đấy kiếm của Việt Tử Hàm ra, xoay người chân thành nhìn thẳng vào nàng.
“Tử Hàm tỷ tỷ, ta nghĩ ngươi thật sự hiểu lầm rồi, trưa hôm nay ta không phải đi du sơn ngoạn thủy, mà thật sự đang lĩnh ngộ ý cảnh.”
Vừa dứt lời, tầng tầng lớp lớp ánh sao màu trắng đã dâng trào từ trên người Diệp Tu.
Trong chớp mắt đó, vẻ mặt vốn lạnh lẽo phẫn nộ của Việt Tử Hàm đột nhiên thay đối, nàng nhìn Diệp Tu một cách khó tin,
“Ngươi đã là Tinh Thể cảnh tầng chín!?” Con ngươi màu tím của Việt Tử Hàm đột nhiên phóng to.
Nàng không nghĩ đến chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Diệp Tu đã đột phá đến Tinh Thế cảnh tầng chín!
Lẽ nào thật sự là các nàng hiểu lầm Diệp Tu.
“Cho nên từ ngày hôm qua đến nay ngươi vẩn luôn tu luyện?” Tu luyện trong một ngày đã đột phá đến Tinh Thể cảnh tầng chín cũng rất nghịch thiên.
Diệp Tu lắc lắc ngón tay: “Tất nhiên là không, thời gian ta tu luyện nhiều nhất là mười phút.”
“Tu luyện quá đơn giản, vèo một cái ta đã đột nhiên trở thành Tinh Thể cảnh tầng chín.”
“Mười.. . Mười phút!” Dù là Việt Tử Hàm cũng không cách nào trấn định được.
Lúc này Mạc lão đứng một bên vội vàng nói: “Thật sự là vậy, ta tận mắt nhìn thấy Thánh Tử đột phá.”
Câu nói này như một quả pháo làm trái tim vốn bình tĩnh của Việt Tử Hàm đột nhiên dâng lên sóng to sóng lớn.
Diệp Tu từ từ ngồi xổm xuống và nói: “Thật ra trưa nay ta cũng có rất nhiều thu hoạch.”
“Thí dụ như cọng cỏ này.”
“Khi giao ‘Ý’ cho nó thì nó sẽ biến thành một thanh kiếm sắc bén!”
Vừa dứt lời, Diệp Tu dùng hai ngón tay kẹp lấy cọng cỏ rồi nhẹ nhàng vung lên, một luồng ý cảnh sắc bén bắn ra, cọng cỏ như một thanh kiếm trực tiếp chém lên cây đại thụ che trời.
Chỉ thấy cây đại thụ răng rắc một tiếng đã đứt ngang!
Đôi mắt tím của Việt Tử Hàm run lên, là kiếm ý, còn mạnh hơn kiếm ý vào ngày hôm qua ở bia đá!
Thậm chí đã đạt đến cảnh giới trong tay không có kiếm, thiên địa vạn vật có thể thành kiếm!
Mà Diệp Tu đạt đến cảnh giới này đã được coi là kiếm tu chân chính!
Trong một ngày hắn đã trở thành kiếm tu!
Giờ khắc này, hô hấp của Việt Tử Hàm trở nên dồn dập.
Rốt cuộc Diệp Tu yêu nghiệt đến mức nào, nàng không tưởng tượng nổi.
Mạc lão cách đó không xa lại càng khiếp sợ.
Chẳng lẽ ông thật sự hiểu lầm Thánh Tử, hắn du sơn ngoạn thủy thật sự là đang lĩnh ngộ ý cảnh!
Diệp Tu nhìn Việt Tử Hàm hơi dại ra thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Cả người hắn run run, bĩu môi làm ra dáng vẻ đáng thương oan ức.
“Tử Hàm tỷ tỷ, vừa rồi thanh kiếm kia chỉ cách ta có một chút thôi, ta rất sợ đó, muốn ôm một cái.”
Việt Tử Hàm:”..
Cái tên này thật không biết xấu hố, vừa rồi hắn sợ chỗ nào mà còn làm ra vẻ oan ức tủi thân như thế.
“Nể tình ngươi thật sự không lười biếng nên lần này không truy cứu, nhưng ta sẽ kiểm tra ngươi vào bất cứ lúc nào đây.”
Việt Tử Hàm nói xong thì bay đi.
Đôi mắt Diệp Tu ảm đạm đi, tiên nữ tỷ tỷ thật khó đối phó.
Nhưng càng khó thu phục thì Diệp Tu càng hứng thú.
“Ta không tin dựa vào sức hút đáng chết của mình lại không chinh phục được chín vị tiên nữ tỷ tỷ.” Diệp Tu tự tin thầm nghĩ.
Sàn sạt…
Ngay sau đó, một giọng nói tục tằng bỗng rơi vào tai Diệp Tu.
“Chết tiệt, tiếu tử kia trốn đi đâu rồi?”