Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi - Chương 17 Một đêm hai mươi tầng, 90 vạn cân
Chương 17: Một đêm hai mươi tầng, 90 vạn cân
Ngày thứ hai.
“Ngươi có nghe thấy gì chưa, sáng hôm nay phó bang chủ của Tạc Thiên bang – Tạ Tốn và chín đệ tử Tinh Lực cảnh tầng một đã bị khiêng xuống từ núi Bạch Linh, nhìn ai cũng rất thảm hại, không phải đứt tay chính là gãy chân, Tạ Tổn thảm nhất, cả người bị thiêu cháy đen thui, đến bây giờ vẫn không biết là ai làm, hỏi thế nào Tạ Tốn cũng không chịu trả lời.”
“Còn có thể là ai? Chẳng lẽ ngươi không biết hôm qua sở dĩ Tạ Tốn tiến vào núi Bạch Linh là để dạy cho Diệp Tu một bài học.”
“Ngươi nói là Diệp Tu? Không thể nào, nói thế nào thì Tạ Tốn cũng là Tinh Lực cảnh tầng bốn, khi dùng hết sức thì có thế lên đến 50 vạn cân sức mạnh.”
Tiếng bàn luận vang lên không dứt.
Ngoại trừ Diệp Tu thì họ không nghĩ ra còn có ai làm được chuyện như vậy, dù sao thì cũng không có mấy ai dám trêu vào Tạc Thiên bang.
Mặc dù có suy đoán, nhưng đa số mọi người lại không tin là Diệp Tu làm.
Diệp Tu cùng lắm chỉ là Tinh Thế cảnh, đối mặt với mười người của Tạc Thiên bang đã đến
cánh giới Tinh Lực cảnh thì hắn căn bản không có sức đánh trả mới đúng.
Chẳng lẽ phía sau Diệp Tu còn có cao thủ?
Mỗi người nói một kiểu, nhưng làm người ta không hiếu chính là vì sao Tạ Tốn lại không nói gì về chuyện này chứ?
Trong sân, Diệp Tu lẳng lặng ngồi xếp bằng, khí tức trong người càng hùng hồn, mặc dù đứng cách xa mấy thước vẫn có thế cảm nhận được sức mạnh to lớn tỏa ra từ cơ thể hắn.
Lúc này Diệp Tu chậm rãi phun ra một hơi, không khỏi nở nụ cười: “Xem ra muốn lĩnh ngộ Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết càng ngày càng khó.”
“Hả?” Mạc lão nâng hai chén trà nóng đi vào từ ngoài cửa, hỏi: “Chẳng lẽ Thánh Tử gặp khó khăn gì?”
Diệp Tu nhíu nhíu mày, buồn khổ nói: “Đúng thế, đêm qua ta tu luyện Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết tầng thứ nhất, nhưng không bằng lần tu luyện đầu tiên, có vẻ khó khăn hơn không ít.”
Mạc lão cười cười, rốt cục Thánh Tử cũng trở lại bình thường.
Ông cười an ủi: “Thánh Tử không cần nóng ruột, Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết này vổn càng tu luyện càng khó, mặc dù là Mộng Linh tiên tử
hoàn toàn nắm giữ Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết cũng phải tốn tận ba năm.”
Diệp Tu gật gật đầu, thở dài một hơi: “Đúng đấy, chỉ sợ nếu muốn hoàn toàn hiểu rõ tầng thứ nhất thì ta còn cần đến tám, chín ngày.”
Phốc…
Mạc lão vừa nâng trà nóng lên uống một hớp thì lập tức phun ra ngoài.
“Làm sao vậy? Mạc lão bị bỏng miệng à?” Diệp Tu nghi ngờ nói.
Mạc lão buông chén trà xuống rồi nhìn Diệp Tu bằng ánh mắt rung động: “Không phải, Thánh Tử nói cái gì?”
“Ta nói muốn hoàn toàn hiểu rõ Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết tầng thứ nhất còn cần tám, chín ngày.” Diệp Tu vô cùng bình tĩnh mà đứng dậy, vươn người một cái.
Diệp Tu nói chuyện rất thản nhiên, nhưng trong lòng Mạc lão không bình tĩnh nối.
Lúc trước Mộng Linh tiên tử phải tốn ba năm mới tu luyện thành công tầng thứ nhất, nhưng Thánh Tử lại nói là còn tám, chín ngày nữa là hoàn toàn hiếu rõ.
“Cho nên rốt cuộc đêm qua Thánh Tử đã lĩnh ngộ bao nhiêu ngôi sao?” Mạc lão sốt sắng hỏi.
Diệp Tu thở dài: “Quá ít, ta cũng không tiện
nói ra, chỉ chừng hai mươi ngôi thôi.”
“Ngươi nói thử xem, lần trước ta dùng mười phút đã lĩnh ngộ mười ngôi sao, lần này lại bỏ ra cả buổi tối.”
“Xem ra trước đây ta nói tu luyện dễ như uống nước đi ngủ là hơi quá.” Diệp Tu lắc lắc đầu.
Mạc lão nghe mấy câu nói này đã suýt nôn ra máu, vậy mà hắn còn bảo là chậm sao?
Mạc lão không cảm thấy vậy, con mẹ nó, tốc độ như vậy còn nhanh hơn cả ngồi hỏa tiễn nữal
Dù là ai cũng sẽ cảm thâỳ đây là tổc độ động trời, nhưng Thánh Tử lại nghĩ là chậm quá…
Còn nữa, thế này còn chưa được gọi là tu luyện dễ như uống nước đi ngủ thì còn miêu tả bằng từ gì được nữa?
Nói cho cùng thì đả tọa một đêm chính là vừa đi ngủ vừa lĩnh ngộ, dù vậy hắn cũng trực tiếp lĩnh ngộ hai mươi ngôi sao, tức là lên tới 20 vạn cân sức mạnh!
Đôi tay đầy vết chai sạn của Mạc lão trực tiếp nắm chặt vai Diệp Tu, Diệp Tu sững sờ, chỉ thấy ông đang cực kỳ kích động.
“Thánh Tử, ngài thật là kỳ tài ngút trời!”
“Một buổi tối thôi đã lĩnh ngộ được đến hai mươi ngôi sao!”
Diệp Tu choáng váng: “Vì sao Mạc lão lại kích động như thế, phải biết rằng khi ta vừa bắt đầu tu luyện chỉ dùng đến mười phút đã lĩnh ngộ được mười ngôi sao, tốc độ như thế này thực sự kém quá xa, ta còn ngại nói ra nữa là.”
Mạc lão cười lớn một tiếng: “Thánh Tử nhưng không biết rồi, sở dĩ từ khi Thiên Nguyên Thánh chủ biến mất thì không ai có thể tu luyện thành công Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết là vì cần tiêu tốn thời gian quá dài, còn phải có khả năng lĩnh ngộ nghịch thiên, hai yếu tổ này không thiếu được cái nào cả.”
“Mặc dù chỉ là tầng thứ nhất của Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết, nhưng càng về sau muốn lĩnh ngộ ra một ngôi sao càng khó, ví dụ như Mộng Linh tiên tử, ngài ấy lĩnh ngộ thành công tầng thứ nhất sau ba năm đã là vượt qua vô số lão tiền bối ở thánh cung Thiên Nguyên, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu. Trong thời gian ba năm này có hai năm tiên tử đều đang vướn lại ở ba mươi ngôi sao cuối cùng, có thể thấy được nó khó khăn đến mức nào.”
“Nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà Thánh Tử đã lĩnh ngộ hai mươi ngôi sao, thật là phong thái nghịch thiên có một không hai!”
Cho dù Mạc lão rất kích động, nhưng Diệp Tu hoàn toàn không vui nổi, một buổi tối mới lĩnh ngộ có hai mươi ngôi sao, thật sự quá ít rồi.
“Đúng rồi, Mạc lão, ngươi xem thử sức mạnh bây giờ của ta lên đến bao nhiêu?” Diệp Tu đứng lên, một luồng khí tức tỏa ra.
Mạc lão cười nói: “Thánh Tử đánh một quyền lên người ta thì ta có thể biết được đại khái.”
“Đánh một quyền à? Mạc lão xác định không sao chứ?” Diệp Tu biết sức mạnh của mình đại khái đã hơn 50 vạn cân.
Mạc lão vỗ vỗ ngực: “Thánh Tử đừng coi thường ta, trước khi chưa đi theo cửu Tiên thì ta đã là cường giả Tinh Hoàng, mà lúc đó cửu Tiên còn chưa được sinh ra.”
“Nhưng ngặt nổi thiên phú của ta có hạn, cảnh giới Tinh Hoàng đã là cao nhất rồi.”
Mạc lão cười khố một tiếng.
Diệp Tu hơi ngạc nhiên, phải biết rằng cường giả Tinh Hoàng có thế lên tới vai vế thái thượng trưởng lão ở thánh cung Thiên Nguyên.
ở vương triều Thương Long của bọn họ cũng chỉ có một cường giả Tinh Hoàng chân chính, đó chính là thái thượng hoàng.
Có thế thấy được cường giả Tinh Hoàng mạnh đến mức nào.
Diệp Tu bình tĩnh nhìn Mạc lão, nghiêm túc nói: “Mạc lão yên tâm đi, chờ ta trưởng thành thì nhất định sẽ giúp ngươi đột phá ràng buộc của
Tinh Hoàng!”
Mạc lão vui mừng nở nụ cười: “Có thế nhìn thấy Thánh Tử trưởng thành, ta chết cũng không tiếc.”
Hai tay Diệp Tu nắm thành quyền, hắn đã hạ quyết tâm. Nói thật ban đầu mới tiếp xúc trông Mạc lão có vẻ hơi hung dữ, nhưng mấy ngày nay ở chung ông luôn chăm sóc chu đáo cho hẳn như gia gia ruột thịt.
“Mạc lão, ta đánh đây.” Diệp Tu nắm quyền thật chặt, trên nắm tay có một luồng tinh lực phun trào.
Mạc lão tùy ý đứng đó: “Thánh Tử cứ việc ra tay là được.”
Diệp Tu nhanh chân đạp mạnh làm mặt đất lún xuống, chỉ thấy một quyền tràn ngập sức mạnh khổng lồ đấm thẳng vào ngực Mạc lão.
Ầm!
Một quyền giáng xuống, thời gian cứ như ngừng trôi, cú đấm kia đánh thẳng vào ngực Mạc lão.
Mạc lão nhíu nhíu mày, sau đó bỗng kinh ngạc!
Lúc này Diệp Tu đã vội rút tay về rồi lắc lắc, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt: “Mẹ nó, đau quá… Đau quá…”
Sau đó giọng của Mạc lão mới chậm rãi vang
lên.
“Thánh Tử, ngài đã đạt đến 90 vạn cân sức mạnh!”
Lại sau đó Mạc lão mới chú ý tới bàn tay đã sưng thành móng heo của Diệp Tu.
Ông vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Thánh Tử, ta quên mất thân thể của mình rất cứng.”
Diêp Tu:”…”