Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi - Chương 20 Đánh bại Lâm Trần trong nháy mắt, Thánh Tử của đội chấp pháp
- Home
- Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi
- Chương 20 Đánh bại Lâm Trần trong nháy mắt, Thánh Tử của đội chấp pháp
Chương 20: Đánh bại Lâm Trần trong nháy mắt, Thánh Tử của đội chấp pháp
Là Lâm Trần của đội chấp pháp!
Một bóng người đi thẳng ra từ đám người đang đứng trước mặt Diệp Tu.
Diệp Tu dừng bước rồi nhìn Lâm Trần, lên tiếng hỏi: “Ngươi là?”
Lâm Trần trầm giọng nói: “Đại đệ tử của đội chấp pháp ngoại môn, Lâm Trần!”
Diệp Tu cười cười: “Hóa ra là đại đệ tử đội chấp pháp, xin hỏi không cho ta đi là có việc gì muốn nói?”
Trong mắt Lâm Trần hiện lên vẻ tức giận, tên này biết rõ còn cố hỏi.
Lâm Trần lạnh lùng mở miệng: “Ngươi cho rằng là thế nào?”
“Ngươi đánh bị thương rất nhiều đệ tử ngoại môn, trong đó có cả đệ tử đội chấp pháp, lần này còn trắng trợn ra tay trước mặt nhiều đệ tử như vậy, tàn hại đồng môn chính là tội nặng!” Lâm Trần phẫn nộ quát.
“Ha ha…” Diệp Tu khẽ mỉm cười: “Có lẽ ngươi không rõ chuyện trước đó, nhưng nguyên nhân những người này bị ta đánh đều giống nhau, bọn họ ra tay trước nên ta mới tự vệ, ta làm vậy không quá đáng chứ?”
“Hơn nữa lần này mọi người đêu nhìn thấy rõ ràng là Lý Tạc Thiên đánh ta trước, hắn bị thương có thể trách ta sao, dù sao thì quyền cước không có mắt.” Diệp Tu trả lời.
Lâm Trần cau mày, dù là kẻ ngu si cũng biết hôm nay người này đang nhắm vào Lý Tạc Thiên, hơn nữa cố ý làm gã tức giận nên mới ra tay trước.
“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? Ta hỏi ngươi, nếu không phải ngươi có ý định làm như thế thì tại sao lại xuất hiện ở Địa Hạ tinh cung vào lúc này?”
Diệp Tu nói: “Ta là đệ tử ngoại môn sao không thể xuất hiện ở Địa Hạ tinh cung?”
“Hơn nữa cảnh giới của bọn họ đều cao hơn ta, ta chỉ là Tinh Thể cảnh mà thôi, bọn họ lấy lớn ép nhỏ mà còn không đánh lại ta thì chỉ có thể chứng minh họ vô dụng, lẽ nào chuyện này cũng đổ tội lên đầu ta?”
“Đội chấp pháp làm như thế không khỏi quá ỷ thế hiếp người rồi.”
“Ỷ thế hiếp người?” Lâm Trần nặng nề mà nói: “Đây là luật pháp, mà ngươi xúc phạm luật pháp!”
Trong mắt Diệp Tu đột nhiên loé lên tia sắc
lạnh.
“Hay cho đội chấp pháp, luôn miệng nói luật pháp, nhưng lại không biết cái rắm gì cả, người khác động thủ trước mà ta không đánh trả thì chẳng lẽ phải đế mình bị đánh chết tươi à?”
“Quên đi, bốn thiếu gia không có thời gian dông dài với ngươi.”
“Ngươi muốn cản ta thì cứ việc động thủ là được.”
Trước mọi người mặt, Diệp Tu không thèm nhìn Lâm Trần mà đi lướt qua bên cạnh hắn ta.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, tiểu tử này ngông cuồng đến mức coi trời bằng vung!
Tạm thời không nói đến thân phận đại đệ tử đội chấp pháp ngoại môn của Lâm Trần, chỉ bàn về thực lực thì cảnh giới của hắn cũng cao hơn Lý Tạc Thiên.
Lâm Trần chính là Tinh Lực cảnh tầng tám hàng thật giá thật!
Cả người Lâm Trần run rây, một luồng tinh lực đột nhiên dâng trào
“Diệp Tu, ngươi thật to gan, dám cãi lại mệnh lệnh của đội chấp pháp, nếu ngươi muốn kháng lệnh thì đừng trách ta ra tay!”
Vừa dứt lời, Lâm Trần đã bước ra một bước, trên lòng bàn tay có một luồng sóng nước trong suốt hiện lên, sức mạnh vô tận trực tiếp đánh
thẳng vào lưng Diệp Tu.
Lạc Lãng Quyển viên mãn!
Làn sóng này trông có vẻ mềm nhẹ, nhưng sức mạnh tuyệt đối cao hơn 130 vạn cân!
So với Lý Tạc Thiên bị Diệp Tu đánh bại lúc nãy thì còn mạnh hơn 30 vạn cân.
Lần này có lẽ Diệp Tu xong đời rồi.
Nhưng chỉ thấy Diệp Tu trực tiếp xoay người: “Đội chấp pháp thì thế nào? Hiện nay là ngươi động thủ với ta, dù ngươi là đại đệ tử của đội chấp pháp thì ta cũng đánh!”
Ào ào ào…
Lạc Lãng Quyến đại viên mãn!
Cũng là Lạc Lãng Quyển, nhưng làn sóng trong tay Diệp Tu lại như dòng nước chân chính, ấn chứa cảm giác liên miên bất tận đáng sợ.
Diệp Tu xoay người tung một chưởng, hai Lạc Lãng Quyến cực mạnh đánh thẳng vào nhau.
Ầm!
Tiếng nổ tung vang lên, chỉ thấy đồng tử của Lâm Trần đột nhiên phóng to, vẻ mặt sợ hãi đến tột đỉnh.
Rất nhiều người còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì một bóng người đã trực tiếp bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống mặt đất.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, đầu óc rống
rỗng.
Cái gì!
Lý Tạc Thiên thua trong tay Diệp Tu thì thôi đi, mà Lâm Trần cũng thua hắn chỉ sau một chiêu!
Sức mạnh lên tới 130 vạn cân mà lại chịu không nối một đòn của Diệp Tu sao?
“Diệp Tu, ngươi dám động vào ta thì đội chấp pháp nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lâm Trần chật vật bò lên, phẫn nộ quát một tiếng.
Trong mắt Diệp Tu bắn ra một tia sắc lạnh: “Xem ra ngươi còn chưa bị đánh phục?”
“Ngươi có tin mình nói thêm câu nữa thì ta lập tức đánh ngươi nằm xuống đất, không nói được lời nào nữa không.”
Đồng tử của Lâm Trần run rây.
Người khác kinh ngạc đến ngây người, Diệp Tu dám uy hiếp đội chấp pháp!
Phóng mắt nhìn khắp ngoại môn, chưa có ai dám uy hiếp đội chấp pháp chứ đừng nói là ra tay với bọn họ.
Diệp Tu vung tay áo lên, trong thiên địa yên tĩnh chỉ có âm thanh duy nhất là tiếng bước chân hắn rời đi.
“Diệp Tu, chậm đã.” Lúc này một giọng nói
hùng hậu vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên từ trên trời đáp xuống không xa phía sau Diệp Tu.
Bước chân Diệp Tu lại dừng lại.
Cái đệt gì vậy, đánh xong tên nhỏ rồi giờ đến tên già?
Lúc này tiếng ồ lên vang vọng khắp nơi.
“Linh Thiên trưởng lão của đội chấp pháp ngoại môn!”
“Linh Thiên trưởng lão nổi tiếng là bao che người của mình, lần này Diệp Tu thật sự xong rồi.”
Diệp Tu chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Linh Thiên trưởng lão.
“Linh Thiên trưởng lão, người này đả thương rất nhiều đệ tử, thậm chí không để ý luật pháp của thánh cung…” Nhìn thấy Linh Thiên trưởng lão đến, Lâm Trần lập tức cáo trạng trước.
Nhưng lại nghe Linh Thiên trưởng lão đột nhiên hét một tiếng: “Câm miệng!”
“Ta đã nhìn thấy những chuyện xảy ra vừa rồi, ngươi nghĩ ta mù hay sao!”
Tiếng quát giận dữ này là nhắm vào Lâm Trần!
Không ai nghĩ đến Linh Thiên trưởng lão nổi tiếng bao che lại mở miệng mắng đại đệ tử Lâm
Trần của đội chấp pháp trước.
“Diệp Tu, lúc nãy là bọn Lâm Trần không đúng, bọn họ động thủ trước, dựa theo luật pháp thì ngươi chỉ tự vệ.” Giọng của Linh Thiên trưởng lão rât nhẹ nhàng, hoàn toàn không nghe ra chút phẫn nộ nào cả.
Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Lâm Trần cũng trợn to đôi mắt.
Linh Thiên trưởng lão lại đi xin lỗi một đệ tử ngoại môn!
Xưa nay chưa từng có chuyện này!
Diệp Tu nhướng mày, vẻ nặng nề trên mặt lập tức dịu đi, hắn cứ tưởng Linh Thiên trưởng lão cũng muốn động thủ với mình, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều quá rồi.
“Trưởng lão đừng ngại, hiện tại ta đã hết tức giận rồi.” Diệp Tu cười cười.
“Trưởng lão, nếu không có việc khác thì ta đi về trước.” Diệp Tu nói xong liền muốn rời đi.
“Chờ đã…” Mặt Linh Thiên trầm xuống.
Diệp Tu hỏi: “Trưởng lão còn có việc gì sao?”
“Ta biết bây giờ ngươi đã bị giáng thành đệ tử ngoại môn, nhưng hiện tại ta sẽ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi đồng ý gia nhập đội chấp pháp thì có thể trực tiếp trở thành Thánh Tử.”
“Ngươi đồng ý không?”
Linh Thiên trưởng lão vừa nói ra lời này thì ai cũng kinh hãi đến tắt tiếng.
Trở thành Thánh Tử của đội chấp pháp!
Địa vị của Thánh Tử ởthánh cung Thiên Nguyên còn vượt qua một số trưởng lão.
Vô số ánh mắt ước ao ghen tỵ rơi vào người Diệp Tu, hắn quá hạnh phúc, không thế trởthành Thánh Tử của Thiên Nguyên cửu Tiên, nhưng làm Thánh Tử của đội chấp pháp cũng là vinh quang vô thượng.
Dù sao địa vị của đội chấp pháp cũng đứng hàng đầu ở thánh cung Thiên Nguyên.
Tại sao Linh Thiên làm như thế? Nguyên nhân là do ông vừa nhìn thấy Diệp Tu đã lĩnh ngộ ra ý cảnh của nước, mới đến Tinh Thế cảnh tầng chín mà đã đạt đến sức mạnh hơn trăm vạn cân!
Những chuyện này chứng tỏ Diệp Tu không phải rác rưởi như đồn đãi, mà là thiên kiêu chân chính trên thế gian!
Diệp Tu ôm quyền: “Xin lỗi trưởng lão, ta không muốn trở thành Thánh Tử, ta cảm thấy làm một đệ tử ngoại môn cũng rất tốt.”
Từ chối!
Hân từ chối vị trí Thánh Tử!
“Chắc chắn chứ?” Linh Thiên trưởng lão cũng không ngờ Diệp Tu lại kiên quyết từ chổi như thế.
Diệp Tu khẽ mỉm cười, chỉ nói: “Ta còn có việc, trưởng lão, đệ tử xin cáo từ.”
Dưới cái nhìn chăm chú của muôn người, Diệp Tu xoay người rời đi.
Đưong nhiên hắn sẽ không nói với Linh Thiên trưởng lão là mình vốn là Thánh Tử, hơn nữa còn là đệ tử của cửu Tiên.
So với Thánh Tử của đội chấp pháp thì chín vị tiên nữ tỷ tỷ mới là thứ hắn nhớ thương.
Linh Thiên trưởng lão lắc lắc đầu, khẽ thở dài: “Đáng tiếc… Đáng tiếc…”