Chín vị Tiên Nữ Xinh Đẹp của Tôi - Chương 23 Xưa nay ta luôn khiêm nhường
Chương 23: Xưa nay ta luôn khiêm nhường
Vương triều Thương Long.
Đại lục Tinh Thần chia thành chín vực và hai trăm năm mươi châu, chín vực nằm ở khu vực Trung Nguyên của đại lục có tài nguyên dổi dào nhất, đồng thời cũng là nơi hiện nay chín thánh địa lớn cai quản. Hai trăm năm mươi châu nằm dưới quyền của chín vực, trải rộng ở xung quanh chín vực, mỗi một châu đều có một thế lực lớn trấn thủ, số lượng vương triều lên đến mâỳtrăm.
Mà vương triều Thương Long chính là vùng đất trung tâm của thánh châu Thiên Nguyên do thánh cung Thiên Nguyên trấn thủ, còn là thế lực bá chủ tuyệt đối trong hơn 300 vương triều của thánh châu Thiên Nguyên.
Ngày mai là ngày vương triều Thương Long sắc phong thần tướng mười năm một lần, bởi vậy ở kinh đô có quan lớn hiển hách qua lại nổi liền không dứt, đến chạng vạng mà nơi này vẫn còn rất náo nhiệt.
Trong kinh thành có hai toà Vương phủ nổi liền nhau.
Đó là Diệp Vương phủ và Nguyệt Vương phủ.
Lúc này, ở ngoài cửa Diệp Vương phủ và Nguyệt Vương phủ là hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược.
Trước cửa Nguyệt Vương phủ có quan lớn quý tộc hiến hách mang quà tiến vào nối liền không dứt, mà so ra thì Diệp Vương phủ trông có vẻ quá quạnh quẽ.
Rõ ràng dù là địa vị hay thế lực thì Diệp Vương phủ cũng cao hơn Nguyệt Vương phủ rất nhiều, dù sao chủ nhân của Diệp Vương phủ chính là đại tướng trấn quốc hiện nay của vương triều Thương Long, Diệp Hạo Thiên.
Nhưng chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, tiếng tăm của Nguyệt Quan đại tướng Nguyệt Vương phủ lại vượt xa Diệp Hạo Thiên, mà sự thay đổi trong chớp mắt này là vì con trai của bọn họ.
Nguyệt Vô Nhai bái vào môn hạ Bắc Băng Tinh Hoàng của thánh cung Thiên Nguyên và trở thành Thánh Tử, thành tựu sau này của hắn ta nhất định là không thế đo lường.
Phải biết rằng không phải ai cũng ngồi lên được vị trí này, mà người có thế trở thành Thánh Tử nhất định có thiên phú cực cao, ngoài ra hắn ta còn được thái thượng trưởng lão Bắc Băng Tinh Hoàng – Cường giả Tinh Hoàng chăm sóc, phóng mắt nhìn khắp thánh châu Thiên Nguyên thì ông ta cũng là cường giả tuyệt đổi.
Còn về Diệp Tu, mấy ngày trước lúc thánh cung Thiên Nguyên chiêu mộ đệ tử, hân mở ra Cửu Tinh Thiên Nguyên trận đã làm tất cả trưởng
lão, thái thượng trưởng lão giành giật, cuối cùng được Thiên Nguyên cửu Tiên cung mang đi. Trong khoảng thời gian ngắn thật sự gây nên náo động lớn ở vương triều Thương Long, lúc đó cả thái thượng hoàng cũng đích thân đến Diệp Vương phủ để thăm hỏi
Nhưng tiệc vui chóng tàn, chỉ vài ngày sau lại có một tin tức liên quan tới Diệp Tu gây nên sóng lớn mênh mông ở vương triều, đó chính là hắn không được cửu Tiên vừa ý nên bị giáng thành đệ tử ngoại môn.
Cho nên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cái tên Diệp Tu đã trở thành một trò cười lớn.
Từ đệ tử mạnh nhất dưới trướng của cửu Tiên cung chủ thuộc thánh cung Thiên Nguyên trong truyền thuyết, bây giờ lại trở thành đệ tử ngoại môn bình thường nhất, chênh lệch thân phận quá lớn đã làm Diệp Tu trở thành đối tượng bị rât nhiều người chế nhạo.
Đó chính là điển hình của câu đứng càng cao rơi càng thảm.
Giờ khắc này, trên bầu trời có một tiếng hạc kêu lanh lảnh to rõ đột nhiên vang lên, rất nhiều người đồng loạt ngửa đầu nhìn lên, chỉ thâỳ một con Tiên hạc giáng lâm phía trên Nguyệt Vương phủ.
Rất nhiều vương quyền quý tộc đều ồ lên,
đây là một con Tiên hạc thuộc Tinh Vương sơ cấp, loại yêu thú cấp bậc này sánh ngang với cường giả nhân loại Tinh Vương tầng ba, tầng bốn, ở vương triều Thương Long chỉ có con tuấn mã Liệt Diễm của thái thượng hoàng có thế sánh vai.
Mà có thế thấy được một ông lão và một thanh niên kiêu ngạo đang đứng trên Tiên hạc, nhìn thấy Nguyệt Vô Nhai thì không cần nghĩ nhiều cũng biết ông lão kia chính là Bắc Băng Tinh Hoàng của thánh cung Thiên Nguyên!
Lúc này mấy chục nam tử trên người mặc hoa bào đi ra từ trong phủ, người cầm đầu có thân hình khôi ngô, khí vũ hiên ngang, rõ ràng là Nguyệt Quan đại tướng!
Nguyệt Quan đại tướng cười lớn một tiếng rồi cung kính nói: “Được Bắc Băng Tinh Hoàng trưởng lão quang lâm Nguyệt Vương phủ, quả thực là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
“Bắc Băng Tinh Hoàng, xin mời.” Nguyệt Quan khom người nói.
Sau đó, rất nhiều quan to quý tộc xung quanh đêu sùng bái cung kính mở miệng nói: “Bái kiến Bắc Băng Tinh Hoàng trưởng lão.”
Bắc Băng Tinh Hoàng dẫn Nguyệt Vô Nhai nhẹ nhàng đáp xuống, tỏa ra khí thế mạnh mẽ khó hình dung như tiên nhân.
Không ít người ở đây đều là lần thứ nhất tận mắt nhìn thâỳ cường giả Tinh Hoàng chân chính, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Đây chính là cường giả Tinh Hoàng sao?
Quả nhiên là uy nghiêm cùng cực, khiến thiên địa cũng biến sâc.
Mà giờ khắc này, trên bầu trời vạn trượng có một bóng sáng màu tím bay xẹt qua như tia chớp.
Diệp Tu lẳng lặng nhìn xuống cả kinh đô.
Không biết tại sao, mặc dù đứng ở khoảng cách xa xôi như thế, nhưng hắn vẫn có thế nhìn rõ được mỗi một chi tiết nhỏ trong kinh đô.
“Thánh Tử, hiện nay đã đến phía trên Diệp Vương phủ, có lập tức đi xuống không?” Mạc lão hỏi.
Diệp Tu đột nhiên lắc lắc đầu: “Ta xuống, nhưng Mạc lão thì đừng đi cùng ta.”
“Hả? Vì sao thưa Thánh Tử?” Mạc lão không rõ, dù sao Tuyết Dao tiên tử đã căn dặn ông mang theo Tử Dực Thiên Bằng trở về là để giữ thế diện, lần này không xuống thì làm sao thế hiện được?
Diệp Tu nheo mắt lại nhìn về phía Nguyệt Vương phủ và Diệp Vương phủ, âm thầm nói thầm một tiếng: “Xem ra Nguyệt Vương phủ cũng rất náo nhiệt nhỉ.”
Hơn nữa Nguyệt Vô Nhai cũng quay về rồi.
Diệp Tu quay đầu lại nhìn Mạc lão, khẽ mỉm cười: “Mạc lão cũng biết là xưa nay ta luôn khiêm nhường.”
Mạc lão:
Những ngày gần đây Thánh Tử suýt đã lật tung cả ngoại môn, từ khi bước vào ngoại môn, Thánh Tử biết khiêm nhường từ lúc nào?
Câu nói này quá thái quá, căn bản không phải cá tính của Thánh Tử.
Diệp Tu tiếp tục nói: “Mạc lão, cứ quyết định như thế đi, lát nữa ngươi mang ta đến một nơi không có ai rồi thả xuống là được, tự ta đi về trước.”
Mạc lão vừa muốn nói gì đó liền bị Diệp Tu ngăn chặn: “Mạc lão yên tâm, Tuyết Dao tỷ tỷ nhất định sẽ có thế diện, nhưng không phải hôm nay mà là vào đại điển sắc phong ngày mai, đến lúc đó nếu cần Mạc lão xuất hiện thì ta sẽ gọi ngươi.”
Diệp Tu không để Mạc lão dẫn Tử Dực Thiên Bằng giáng lâm Diệp Vương phủ là vì hắn muốn chuấn bị bất ngờ cho Nguyệt Vô Nhai, đợi đến ngày mai vào lúc sắc phong thần tướng, hắn muốn làm tất cả mọi người nhìn thấy Thánh Tử rắm chó gì cũng không đáng nhắc đến trước mặt hắn!
Nói tới đây, Mạc lão đại khái đã hiếu được.
Diệp Tu quay đầu lại nhìn Mạc lão, khẽ mỉm cười: “Mạc lão cũng biết là xưa nay ta luôn khiêm nhường.”
Mạc lão:
Những ngày gần đây Thánh Tử suýt đã lật tung cả ngoại môn, từ khi bước vào ngoại môn, Thánh Tử biết khiêm nhường từ lúc nào?
Câu nói này quá thái quá, căn bản không phải cá tính của Thánh Tử.
Diệp Tu tiếp tục nói: “Mạc lão, cứ quyết định như thế đi, lát nữa ngươi mang ta đến một nơi không có ai rồi thả xuống là được, tự ta đi về trước.”
Mạc lão vừa muốn nói gì đó liền bị Diệp Tu ngăn chặn: “Mạc lão yên tâm, Tuyết Dao tỷ tỷ nhất định sẽ có thế diện, nhưng không phải hôm nay mà là vào đại điển sắc phong ngày mai, đến lúc đó nếu cần Mạc lão xuất hiện thì ta sẽ gọi ngươi.”
Diệp Tu không để Mạc lão dẫn Tử Dực Thiên Bằng giáng lâm Diệp Vương phủ là vì hắn muốn chuấn bị bất ngờ cho Nguyệt Vô Nhai, đợi đến ngày mai vào lúc sắc phong thần tướng, hắn muốn làm tất cả mọi người nhìn thấy Thánh Tử rắm chó gì cũng không đáng nhắc đến trước mặt hắn!
Nói tới đây, Mạc lão đại khái đã hiếu được.
Cái này mà khiêm nhường cái rắm gì, ngày mai ông mang Tử Dực Thiên Bằng xuất hiện trong đại điển sắc phong sẽ tạo nên náo động còn chấn động hon hiện tại.
Mạc lão không thể không khâm phục, Thánh Tử thật sự giỏi tính toán!
Ngay lập tức, bóng dáng trên Tử Dực Thiên Bằng biến mất tăm hơi.
Lúc này trước cửa Nguyệt Vương phủ, trong lúc Nguyệt Vô Nhai và Bắc Băng Tinh Hoàng sắp đi vào thì một thiếu niên mặc áo đen đi tới từ cách đó không xa, trong lúc rất nhiều người còn đang kính ngưỡng ngước nhìn Bắc Băng Tinh Hoàng thì một tiếng cười lạnh không khỏi chậm rãi vang lên.
“Nguyệt Vô Nhai, không ngờ ngươi cũng quay về rồi.”