Cho Bạn Học Thuê Nhà, Tôi Bị Ăn Vạ Trên Nhóm Lớp - Chương 2
“Lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Từ năm nay, ngoài giờ học ra tôi đều bận đi làm thêm. Hay là cậu tự tính xem tôi ở trong nhà được bao lâu đi? Dựa vào đâu mà tôi phải trả toàn bộ tiền thuê nhà của cậu? Đừng quên, nếu không cho tôi thuê thì nó cũng chỉ là một căn nhà trống! Tôi còn giúp cậu kiếm thêm thu nhập đấy!”
“Tôi vì nể tình cậu đã giúp tôi một lần nên mới nói chuyện tử tế với cậu. Chúng ta là bạn học, nếu cậu cứ không chịu nghe lời thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Tôi tức đến bật cười, tạm dừng trò chơi, ngón tay lướt nhanh trên màn hình:
“Ồ, cậu còn biết tôi đã từng giúp cậu cơ đấy à? Vậy sao cậu lại cắn lung tung, lấy oán báo ân thế?”
“Nhà là do cậu không ở, việc làm thêm cũng là do cậu tự muốn làm, không phải tôi ép cậu đi. Cậu mỗi ngày ở trong nhà không đủ 24 tiếng thì liên quan quái gì đến tôi? Là tôi khóa cửa không cho cậu ở à?”
Tôn Oánh Oánh hùng hồn nói:
“Sao lại không liên quan đến cậu? Tiền tôi đi làm thêm kiếm được, ít nhất một nửa là phải trả cho cậu! Mỗi tháng lương của tôi vừa về tay chưa kịp ấm chỗ đã phải chuyển cho cậu, sao cậu không thể thương xót tôi thêm một chút nữa?”
Trong nhóm có những bạn học không chịu nổi cũng giúp tôi phản bác cô ta.
“Này, chẳng lẽ cậu đi du lịch ở khách sạn 2 tiếng thì chỉ trả người ta 20 tệ à? Cậu thử ví dụ xem khách sạn nào Bồ Tát thế?”
“Ba trăm tệ? Bố thí cho ăn mày à! (Không có ý coi thường người ăn xin)”
“Trời ơi, nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở vành đai 1 mà thuê tháng có ba trăm tệ, ở đâu có món hời như vậy thì báo tôi một tiếng, tôi cũng muốn đi nhặt!”
“Cười chết mất, @Lâm Linh biết chưa? Sau này không được tùy tiện tốt bụng bừa bãi nữa đâu.”
…
Tôn Oánh Oánh bị châm chọc, mỉa mai một hồi, cô ta đột nhiên im lặng.
Một lúc lâu sau, cô ta gửi một tin nhắn thoại:
“Mấy người đứng đó nói chuyện không biết đau lưng, lời cũng không thể nói như vậy được. Tôi thuê nhà riêng của cô ấy, làm sao giống ở khách sạn được? Với lại, chuyện này thì liên quan gì đến mấy người? Chó tha chuột, lo chuyện bao đồng!”
“Người quang minh chính đại không nói lời mờ ám. Một tháng tôi chỉ trả cậu ba trăm tệ. Cậu đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý! Nhà này cậu cho thuê được thì thuê, không thuê được thì thôi. Gần trường đâu phải chỉ có nhà cậu cho thuê? Tôi vẫn có thể tìm được chỗ rẻ hơn! Cậu nhớ kỹ, qua cái làng này rồi thì không có cái quán này của tôi nữa đâu.”
Tôi ngồi dậy khỏi giường, gãi đầu, không nhịn được mà than thở với bạn cùng phòng:
“Này, mấy cậu giúp tôi nhớ lại xem, có phải tôi nợ gì cô ta không? Sao cô ta có thể ngu ngốc mà hùng hồn đến thế chứ! Lại dám công khai uy hiếp tôi?!”
Mấy người bạn cùng phòng trốn sau màn hình thưởng thức cuộc đối thoại của chúng tôi, một người không nhịn được, phá lên cười:
“Ha ha ha ha! Dù sao thì tôi cũng chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy!”
“Cười chết mất, ai không biết còn tưởng cậu thuê nhà của cô ta đấy!”
Để phối hợp với cô ta, tôi cũng nhấn giữ mở tin nhắn thoại, giọng điệu châm biếm nói:
“Đúng đúng đúng, thứ cậu mất là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách giá thuê một nghìn tệ một tháng, còn thứ tôi mất chỉ là ba trăm tệ thôi!”
“Không phải tôi nói đâu, đại tiểu thư, cậu mau chóng dọn đồ đi đi. Nếu không phải nể tình bạn học thì có đến mức giảm giá một nửa cho cậu không? Tôi đã chịu thiệt một năm rồi, cũng nên no đủ rồi chứ! Cảm ơn ơn huệ không thuê nhà của cậu! Ơn đức lớn lao của cậu, tiểu nhân đây suốt đời không quên!”
Thật lòng mà nói, tôi rất muốn mở não cô ta ra xem bên trong có phải chứa toàn nước với bột mì không, nếu không sao lại toàn một mớ hồ đặc quánh như vậy.
3
Bị tôi nói thẳng vào mặt không chút nể nang, cô ta lại thay đổi bộ dạng vênh váo lúc nãy, nhắn tin riêng cho tôi.
“Lâm Linh, trước đây tôi còn trả tiền thuê nhà cho cậu cả năm trời đấy! Sao cậu có thể nói tôi như vậy trong nhóm mà không nể nang chút tình cảm nào?”
“Cậu mở to mắt ra mà xem, cơ sở vật chất nhà cậu, trang trí nhà cậu, lúc tôi dọn vào ở chẳng khác gì nhà thô cả! Là tôi tự tay bài trí từng chút một, dù cậu có cho thuê lần sau thì cũng có thể đòi thêm chút tiền! Dù cậu có nể tình đó mà miễn cho tôi hai tháng tiền thuê thì đã sao?”
“Hóa ra tôi nói cứng với cậu trong nhóm thì cậu lại càng cứng với tôi hơn à! Tôi có nợ tiền cậu đâu!”
Tôi không chút nể nang, tiện tay chụp màn hình những lời đó của cô ta rồi gửi vào nhóm.
“Tại sao phải nhắn riêng, chẳng lẽ cậu sợ mất mặt à?”
“Không phải cậu không muốn nhắn riêng với tôi sao? Sao giờ lại cầu xin tôi rồi?”
“Tôn Oánh Oánh lúc nãy cứ mở miệng là dùng ba trăm tệ sỉ nhục người khác đâu rồi? Còn nói cậu không nợ tiền tôi, những chi phí sửa chữa do cậu cố ý phá hoại trước đây tôi không đòi cậu nữa. Tiền thuê tháng này cậu còn thiếu tôi bảy trăm sáu mươi tệ, cậu nhớ kỹ đấy! Chúng ta có hợp đồng thuê nhà, đừng tưởng tôi không làm gì được cậu.”
“Nếu cậu không tin thì có thể tự lên mạng tra cứu, đây là tranh chấp dân sự, bất kể số tiền bao nhiêu cũng có thể khởi kiện. Bây giờ cậu vẫn chưa tốt nghiệp, nếu vì chuyện này mà bị kỷ luật, vào đồn cảnh sát thì có chút không đáng đâu nhỉ?”
Nhìn thấy ảnh chụp màn hình, mọi người đồng loạt hưởng ứng.
“Vẫn là chị Tôn của tôi lợi hại.”
“Vẫn là chị Tôn của tôi lợi hại.”
“Vẫn là chị Tôn của tôi lợi hại.”
…
May mà Tôn Oánh Oánh thường ngày đối nhân xử thế có chút vấn đề nên số người bênh vực cô ta lại càng ít ỏi.
Lúc này, có lẽ cô ta thực sự cảm nhận được cảm giác “tường đổ mọi người đẩy”.
Trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói không đúng lúc.
“@Lâm Linh, nhà cậu không phải là thế hệ thứ hai được đền bù giải tỏa sao? Giàu như vậy, tha cho cô ấy vài trăm tệ thì đã sao? Mọi người đều là bạn học, không cần phải ép chết cô ấy đâu!”
Tôi nhíu mày, cúi đầu hỏi:
“Tôi bị mù mặt, dám hỏi đây là thằng ngốc nào từ trong kẽ đá chui ra vậy?”
Bạn cùng phòng ở giường số hai bật cười khinh bỉ:
“Báo cáo chị Linh, tên này là Từ Thiên, tóc dài ra vẻ ta đây, nhìn qua thì khả năng cao là kẻ theo đuôi của Tôn Oánh Oánh.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tôn Oánh Oánh dẫu có phần phiền toái, nhưng gương mặt ấy quả thật nổi bật—thuộc dạng chỉ cần bước ra đường là có thể trở thành nhân vật chính trên bảng tỏ tình của trường.
Tôi đáp lại anh ta bằng một dấu “?”.
“Tôi xin hỏi anh, nhà tôi có tiền hay không thì liên quan quái gì đến anh? Liên quan quái gì đến cô ta? Làm rõ nhé, đó là tiền của tôi, nhà cũng đứng tên tôi, đừng có ham muốn chiếm hữu đồ của người khác như vậy!”
“Theo đuôi nữ thần cũng phải đúng cách. Nếu anh thương xót cô ta như vậy, sao lúc cô ta bị đuổi ra khỏi ký túc xá anh không phát lòng từ bi cho cô ta thuê một căn nhà, cứu cô ta khỏi nước sôi lửa bỏng, ngược lại còn để cô ta quỳ xuống cầu xin tôi cho thuê nhà?”
“Thế này đi, chị Linh cho anh một cơ hội. Đợi @Tôn Oánh Oánh cuối tháng cuốn gói đi rồi, anh tiếp tục thuê cho cô ta ở. Tôi tính cho anh một nghìn rưỡi một tháng, được không?”