Chồng cũ đến cầu hôn - Chương 38
Hơn nữa bản hợp đồng này có thể nói là điều khoản ngang ngược, nói ra cũng chẳng vẻ vang gì.
Mười năm kể từ sau khi ký hợp đồng, Ruan đều chỉ có thể là nhà thiết kế của Trang sức Thịnh Quang, đừng nói là tham gia tuần lễ thời trang, thiết kế của cô ngay cả Thịnh Quang cũng không được sản xuất để bán.
Sự tài trợ của Chu thị có nghĩa là cô sẽ có nhiều sân chơi tốt hơn và nhiều không gian phát triển hơn, trước mắt Trang sức Thịnh Quang mới ra mắt thương hiệu của riêng mình, cô lại là nhà thiết kế của bộ sưu tập “Tình đầu”, Thịnh Quang tuyệt đối không thể thả người.
Hơn nữa bản hợp đồng này nói trắng ra là đang chèn ép danh tiếng hiện giờ và linh cảm của cô. Chờ đến khi cô không thiết kế ra được tác phẩm nào nữa, Thịnh Quang hoàn toàn có thể đi tìm những nhà thiết kế có danh tiếng khác, nhưng Ruan lại chỉ có thể dừng chân ở đó.
Dù anh ta cũng đã tìm ông chủ để phân trần, nhưng ông chủ nói tự Ruan đã đồng ý rồi.
Người làm ăn lúc nào cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, căn bản không có chỗ cho việc lòng vòng.
Chu Lãng thấy anh ta muốn nói lại thôi, thêm vào việc Nguyễn Du Hà nói cô đã có tiền để trả cho anh rồi.
Sắc mặt anh tối sầm lại, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Cô ấy muốn bao nhiêu tiền?”
Lâm Tư không hề muốn tiết lộ loại vấn đề riêng tư như thế này, nhưng tình hình hiện tại có vẻ như là nếu anh ta không nói thì sẽ không thể thoát được.
Anh ta nói: “Ruan bảo chi cần đưa cho cô ấy hai triệu tệ trước, những cái khác…”
“Tổng biên tập Lâm, tổng biên tập Lâm.”
Đúng lúc này, bỗng có một nhân viên chạy tới, thở hổn hển nói: “Không hay rồi, Ruan vào bệnh viện rồi!”
Lâm Tư cau mày, đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhớ ra Chu Lãng vẫn còn ở đây. Song anh ta chưa kịp mở miệng nói gì, Chu Lãng đã xoay người sải bước về phía cửa rồi.
Lâm Nam chạy theo anh hai bước rồi lại vội vàng vòng trở về, nhỏ giọng nói với Lâm Tư: “Tổng biên tập Lâm, những chuyện Chu thị làm đều không có liên quan gì đến cô Thư, tổng giám đốc Chu làm những chuyện này là vì… Tóm lại, mong tổng biên tập Lâm nếu có thời gian thì có thể đính chính lại giúp chúng tôi.”
…
Trong bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Nguyễn Du Hà, phán đoán bước đầu là cô bị ngộ độc, nói với y tá ở bên cạnh: “Chuẩn bị rửa dạ dày.”
Nguyễn Du Hà vốn đã hôn mê nghe vậy nắm lấy cánh tay bác sĩ, giọng nói cũng đứt quãng: “Không thể… Không thể rửa dạ dày, tôi… mang…”
Bác sỹ không nghe rõ, khi đang định cúi người xuống thì Quý Hoài Kiến khẽ mím môi, nói: “Cô ấy mang thai rồi.”
Bác sĩ nhanh chóng nói: “Xét nghiệm máu trước.”
Mười phút sau, kết quả xét nghiệm máu đã ở trong tay bác sĩ.
Là ngộ độc nhẹ, trước tiên có thể không cân rửa dạ dày, nhưng nhất định phải nôn ra mới được, nếu không thì cũng sẽ có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Nguyễn Du Hà mơ màng nghe bác sĩ nói, chống tay lên giường ngồi dậy.
Những đồ cô ăn hôm nay đã nôn ra hết sạch rồi, trong bụng chỉ còn lại mỗi nước, cứ thế ép mình phải nôn ra, lúc nôn vô cùng khó chịu.
Quý Hoài Kiến ở bên cạnh cô, khẽ vỗ lưng cho cô, vẻ mặt đau lòng.
Khi Chu Lãng chạy đến bệnh viện, những gì anh nhìn thấy là cảnh tượng dây dưa xúc động này đây.
Anh đứng yên tại chỗ, trên gương mặt không có chút biểu cảm nào.
Cả người anh đều tỏa ra sự lạnh lẽo.
Lâm Nam không khỏi lùi về phía sau hai bước, chết dở thật.
Sau khi nôn xong, Nguyễn Du Hà cũng không biết trên mặt mình là mồ hôi hay nước mắt nữa, có những giây phút cô chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Nguyễn Du Hà cũng không chịu được nữa, kiệt sức ngất đi.
Chu Lãng đang định đi lên, Quý Hoài Kiến đã thấy anh, cau mày lại, không che giấu được vẻ thù địch: “Tổng giám đốc Chu đến đây làm gì?”
“Làm gì đến lượt anh quản chắc?”