Chồng cũ đến cầu hôn - Chương 40
Vì tìm Nguyễn Du Hà nên hôm nay anh ta mới đến show diễn, nhưng lại vô tình biết được một chuyện khác.
Quý Hoài Kiến im lặng một lúc rồi mới nói: “Khoảng thời gian này Du Hà vẫn luôn ở cùng cô à?”
“Hả? Đúng…”
“Cảm ơn cô đã chăm sóc cho em ấy.”
Bùi Sam Sam cười khan mấy tiếng, cũng không biết nên nói gì mới phải.
Trước đó Nguyễn Du Hà nói với cô ấy rằng mình đã nói chuyện rõ ràng với Quý Hoài Kiến rồi, cô ấy còn tưởng Quý Hoài Kiến đã từ bỏ, nhưng từ tình hình hôm nay có thể thấy, anh ta không những không từ bỏ, mà còn ngày càng lún sâu hơn.
Cứ như vậy tầm nửa tiếng, Bùi Sam Sam thấy Quý Hoài Kiến vẫn không có ý định đi, không nhịn được nói: “Chi bằng anh về trước đi, tôi ở đây cùng Du Hà là được. Bác sĩ cũng nói là cô ấy không có vấn đề gì lớn, sau này chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được.”
Cô ấy cũng không thân thiết với Quý Hoài Kiến, trước đó bởi vì Nguyễn Du Hà nên từng gặp mấy lần, nhưng dù sao cũng đã ba năm không gặp rồi, cứ thế ngồi ở đây không nói gì quả thật quá gượng gạo.
Quý Hoài Kiến theo bản năng định từ chối, nhưng anh ta lại không có lý do ở lại, chỉ có thể đứng dậy nói: “Vậy sau khi Du Hà tỉnh dậy thì phiền cô nói với tôi một tiếng.”
“Không thành vấn đề, cô ấy tỉnh rồi tôi đảm bảo sẽ nói với anh đầu tiên.”
Quý Hoài Kiến gật đầu, khi đang định rời đi, Bùi Sam Sam bỗng nhỏ giọng nói: “À… tình huống của Du Hà anh cũng biết rõ, chắc hẳn cô ấy đều đã nói hết cho anh nghe rồi. Hiện giờ cô ấy vừa mới bước ra khỏi một cuộc hôn nhân thất bại, nếu như anh không thể cho cô ấy một tương lại thì tốt nhất đừng liên lạc với cô ấy nữa…”
Những lời cô ấy nói Quý Hoài Kiến đều hiểu, chỉ là thích một người lâu như vậy, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được chứ?
Chuyện Nguyễn Du Hà từng kết hôn anh ta chỉ có thể tự thuyết phục mình, coi như chưa từng có gì xảy ra, nhưng giờ trong bụng cô là cốt nhục của Chu Lãng, là một người đàn ông, sao anh ta có thể không để ý được chứ.
Nhưng anh ta lại không nhìn được muốn gặp cô, muốn ở bên cạnh cô.
Quý Hoài Kiến nói: “Tôi sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi sẽ đến tìm em ấy.”
Sau khi Quý Hoài Kiến rời đi, Bùi Sam Sam mới thở phào một hơi, đúng lúc này Lâm Tư gọi điện thoại đến, hỏi cô ấy Nguyễn Du Hà ở phòng bệnh nào, Bùi Sam Sam bèn xuống tầng đón anh ta.
Sau khi cô ấy đi được hai phút, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Chu Lãng nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, sự lạnh lùng trong mắt cuối cùng cũng giảm đi một chút, anh sải bước về phía giường bệnh, ngồi xuống sofa bên cạnh giường.
Sau khi nhìn cô một lúc, anh mới trầm giọng nói: “Nguyễn Du Hà, khi nhìn thấy chữ ký của tôi trên giấy ly hôn, có phải em rất đắc ý không?”
Đắc ý vì cô lại thành công lừa anh một lần nữa, đắc ý vì cuối cùng cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên Quý Hoài Kiến.
Người trên giường bệnh không có phản ứng, cả căn phòng yên tĩnh đến lạ.
Anh nhéo cằm cô, trước khi chiếm hời còn cực kỳ không khách khí đẩy trách nhiệm lên đầu cô: “Nguyễn Du Hà, đây là do em tự chuốc lấy.”
Bùi Sam Sam xuống đón Lâm Tư quay lại, khi đi đến trước phòng bệnh đang định mở cửa thì lại nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đó qua lớp kính thủy tinh trên cửa, hai mắt nhất thời mở to, vãi thật cái tên cặn bã này, lại còn dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Lâm Tư đi sau cô ấy cũng nhìn thấy cảnh này, trước khi Bùi Sam Sam kịp hô lên đã bịt miệng cô ấy lại.
Lâm Tư kéo Bùi Sam Sam đi, sau khi cách phòng bệnh một khoảng nhất định mới nói: “Rốt cuộc chuyện của Ruan và tổng giám đốc Chu là thế nào?”
Trước đó anh ta cũng giống với người khác, đều cho rằng khoảng thời gian này tổng giám đốc Chu quan tâm đến Thịnh Quang như vậy, là bởi vì muốn cho Thư Tư Vi tài nguyên.
Nhưng hôm nay anh ta nghe thấy những lời trợ lý của tổng giám đốc Chu nói, lại thêm cảnh tượng vừa nãy.
Sự thật chứng minh, những điều anh ta nghĩ, hoàn toàn khác với thực tế.
Bùi Sam Sam mất tự nhiên sờ miệng, cười khan, biết rằng mình không giấu được nữa, dù là người mù cũng có thể nhìn ra tình huống trong phòng.