Chồng Cũ Và Bạch Nguyệt Quang Đến Tang Lễ Tôi - Chương 6
Sau đó anh bắt đầu xem lại video, đoạn video mờ ảo về cảnh tôi rơi xuống.
Tay Chu Duẫn Hạc run rẩy, mắt đầy tơ máu, dường như anh không nhìn rõ nội dung trên màn hình nữa.
Rất lâu sau, anh lại gọi cho sở cảnh sát, nhà tang lễ.
Cuối cùng đều xác nhận đó là tôi.
Chu Duẫn Hạc khuỵu gối xuống, ngồi bất động trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng.
Hứa Thiến Thiến đưa tay muốn chạm vào anh, bị anh hất ra.
Chu Duẫn Hạc điên cuồng chất vấn, gào thét:
“Em thật sự không biết cô ấy là Lâm Án sao?”
“Em thật sự không biết, người trong nước rất ít người biết mặt vợ cũ của anh, em vừa về nước, sao có thể biết được chứ? Xin lỗi anh, em thật sự xin lỗi.”
Hứa Thiến Thiến nước mắt lưng tròng, cô ta ra sức phủ nhận.
“Người em nên nói xin lỗi không phải là anh.”
Chu Duẫn Hạc không nhìn cô ta thêm một lần nào nữa, anh không nguyền rủa, cũng không đau khổ.
Giống như một cái xác không hồn, chậm rãi bước về phía trước.
Tôi nhìn Hứa Thiến Thiến phía sau anh, lửa giận ngút trời.
Rõ ràng là tôi nhận được điện thoại của cô ta, mới đến cây cầu đó.
Sao có thể không nhận ra tôi?
Cô ta và tôi, là người quen cũ.
13
Hứa Thiến Thiến theo Chu Duẫn Hạc về nhà.
Cô ta ôm anh từ phía sau.
“Duẫn Hạc, anh mắng em đi, tất cả đều là lỗi của em.”
“Tranh của Lâm Án, em vứt ở đâu rồi?”
Chu Duẫn Hạc giãy ra xoay người, nhìn chằm chằm vào Hứa Thiến Thiến, cảm xúc trong đáy mắt anh sắp bùng nổ.
“Đốt rồi.”
Anh nghẹn lại, rồi hỏi tiếp:
“Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em không nhớ, em thật sự không nhớ, anh đừng ép em được không?”
“Lâm Án sợ độ cao, con đường đó bình thường cô ấy căn bản không hay đi, cô ấy lên cầu làm gì? Tại sao lại đúng lúc gặp em?”
Chu Duẫn Hạc thấy Hứa Thiến Thiến suy sụp, vẫn không bỏ qua cơ hội chất vấn cô ta.
Giây tiếp theo, Hứa Thiến Thiến điên cuồng cầm dao gọt hoa quả muốn cắt cổ tay.
Trên cánh tay cô ta đầy những vết sẹo dữ tợn.
Bệnh trầm cảm của cô ta tái phát.
“Anh không hỏi em nữa, em đừng làm chuyện dại dột!”
Chu Duẫn Hạc khống chế một tay cô ta, nhanh chóng giật lấy con dao gọt hoa quả.
“Anh tin em đi, em chỉ còn lại một mình anh thôi.”
Hứa Thiến Thiến cầu xin Chu Duẫn Hạc.
Anh cứng đờ gật đầu, lại một lần nữa nhượng bộ cô ta.
Tôi lạnh lùng đứng nhìn tất cả những điều này, giống như nhìn thấy Chu Duẫn Hạc khi biết Hứa Thiến Thiến về nước đã rối loạn như thế nào.
Anh quên mất phải đi thăm đứa con chưa chào đời của chúng tôi.
Anh rất ít khi về nhà, Hứa Thiến Thiến hễ ốm đau, anh lại chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty.
Mỗi lần tôi bảo anh đừng tìm cô ta, anh lại khó chịu nói:
“Giữa anh và cô ấy không có gì cả, em đừng nghĩ nhiều.”
Cho đến khi, tôi nhìn thấy vết son môi trên chiếc áo sơ mi trắng của anh và ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh.
Còn có, bức ảnh Hứa Thiến Thiến gửi cho tôi, chụp cảnh họ ngủ cùng nhau.
Sau đó tôi đã tát anh một cái, và nói ly hôn.
Tôi giận dỗi ký xong đơn ly hôn rồi rời khỏi ngôi nhà đó.
Chu Duẫn Hạc vậy mà lại không một lần liên lạc với tôi.
14
Bây giờ Chu Duẫn Hạc ngay cả công ty cũng không đến nữa.
Anh nhờ trợ lý Lý tìm cho Hứa Thiến Thiến một căn nhà mới, để cô ta chuyển đến đó.
Lúc đầu, Hứa Thiến Thiến không chịu.
Nhưng khi liếc thấy ánh mắt lạnh lẽo của Chu Duẫn Hạc, cô ta vẫn có chút sợ hãi.
Chu Duẫn Hạc mơ màng u ám một mình ở nhà, nhưng anh luôn gọi tên tôi.
“Lâm Án, em xem tranh của anh có tiến bộ không?”
“Lâm Án, chúc mừng kỷ niệm 6 năm, hy vọng quãng đời còn lại của anh đều là em.”
“Lâm Án, anh say rồi, anh muốn uống canh giải rượu em nấu.”
“Lâm Án…”
Anh gọi về phía tôi, có một khoảnh khắc tôi đã nghĩ Chu Duẫn Hạc nhìn thấy tôi.
Điện thoại của anh rung lên.
Thấy sự chú ý của anh dồn vào điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm, tò mò nhìn.
Thế mà lại là một đoạn video mẹ tôi gửi cho Chu Duẫn Hạc.
Tôi nhớ ra rồi.
Đoạn video này là do tôi quay cho bà ấy khi tôi đi trên cầu vượt sông lúc đó.
Trong video, tôi cười nói, lộ ra một lúm đồng tiền.
Phong cảnh phía sau, chính là phong cảnh trên cầu.
“Mẹ, bên con đang mưa, bên mẹ không mưa chứ, khớp có đau không mẹ? Mẹ đang làm gì vậy, sao không nghe video? Con đi gặp hai người, gặp xong sẽ về với mẹ.”
Mẹ tôi lại gửi thêm hai tin nhắn.
[Án Án một mình về nhà biết tin mẹ bị nhồi máu não, con bé nói dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa, nhưng mẹ mới biết con bé và con đã ly hôn rồi. Con bé tự nguyện tay trắng ra đi là không muốn người ta nghĩ con bé nhòm ngó tiền của con, nhưng lần này con bé nói muốn về lại là vì mẹ tìm con vay tiền.]
[Án Án nói muốn gặp hai người, một người là con, người còn lại là ai vậy? Con có bao giờ nghĩ, sao lại trùng hợp như vậy không?]
Chu Duẫn Hạc nắm chặt điện thoại, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình.
Tôi thu hết biểu cảm của anh vào mắt.
Biết là Hứa Thiến Thiến hẹn tôi ra gặp thì sao?
Biết là cô ta đã đẩy tôi xuống sông trong lúc tranh cãi thì sao?
Chu Duẫn Hạc đã làm chứng cho việc tự sát của cô ta, không ai dám tin đây là một vụ mưu sát có chủ ý.
Hơn nữa, Hứa Thiến Thiến là người Chu Duẫn Hạc quan tâm nhất.
Anh sẽ không để cô ta xảy ra chuyện gì đâu.
Lúc này Chu Duẫn Hạc gọi điện cho trợ lý Lý.
“Điều tra rõ ràng mọi chuyện.”
Tôi nghĩ, Chu Duẫn Hạc ghét nhất người khác lừa dối anh, anh chỉ muốn biết ngọn ngành sự việc thôi.
15
Hứa Thiến Thiến không tìm thấy Chu Duẫn Hạc ở nơi anh ở.
Cô ta trực tiếp đến công ty của anh.
“Duẫn Hạc, em bị ép đến đường cùng rồi, mỗi ngày đều có người gọi điện khủng bố em, theo dõi em. Em chỉ tùy hứng một lần, mà phải bị phán tử hình sao?”
“Vậy lúc trước em ép anh thì sao? Hứa Thiến Thiến, đêm đó giữa chúng ta căn bản không có chuyện gì xảy ra!”
Chu Duẫn Hạc ném bằng chứng vào mặt cô ta.