Chồng Ký Sinh - Chương 3
8
Những người có thể nằm viện ở nơi tư nhân cao cấp thế này đều là giới nhà giàu hoặc quyền quý. Vậy nên khi y tá và bác sĩ thấy tôi đang mang thai mà ngồi bệt dưới sàn, liền hốt hoảng ùa lại vây quanh.
Một y tá lập tức chạy ra ngoài để liên hệ giường bệnh, mấy bác sĩ khác vội vã tiến hành kiểm tra cho tôi.
Thấy tôi được chăm sóc, Cố Tiểu Tiểu – người vừa được xác nhận là pháp nhân mới của công ty Gia Tuấn – lập tức khó chịu hét lên:
“Các người đang làm gì vậy?! Cô ta chỉ là con hồ ly tinh quyến rũ chồng tôi! Nếu tôi xảy ra chuyện gì, các người chờ mà hứng đòn từ bệnh viện này đi!”
Có lẽ khí thế ngạo mạn của Cố Tiểu Tiểu khiến nhóm bác sĩ bị choáng, bọn họ lập tức bỏ tôi lại để chạy đến vây quanh cô ta.
Tôi không hề tức giận, thậm chí còn muốn cô ta càng hỗn láo càng tốt.
Bởi vì càng hỗn láo bao nhiêu, thì chút nữa cô ta sẽ chết thảm bấy nhiêu.
Bệnh viện tư nhân này đúng là làm việc hiệu quả, không biết họ truyền tin kiểu gì mà giường bệnh ban đầu của tôi được đẩy ra, thay vào đó là một chiếc xe lăn, mời tôi ngồi.
Tôi không bận tâm, chỉ nhàn nhã quan sát Cố Tiểu Tiểu hất mặt sai bảo nhân viên y tế kiểm tra toàn thân cho mình.
“Chính vì con tiện nhân kia mà tôi mới sảy thai! Mấy người phải kiểm tra thật kỹ, tôi không muốn để lại di chứng! Nếu không, chồng tôi nhất định khiến các người sống không yên!”
Tôi thì ngồi ở góc phòng, lặng lẽ dùng điện thoại sắp xếp lại toàn bộ bằng chứng Gia Tuấn ngoại tình.
Theo luật, người có lỗi không được chia tài sản trong hôn nhân. Tôi phải khiến Gia Tuấn – tên cặn bã này – trắng tay!
Các bác sĩ vây quanh Cố Tiểu Tiểu bận rộn vô cùng, thiết bị y tế hiện đại lần lượt được đẩy vào.
Người biết thì hiểu là cô ta sảy thai, người không biết còn tưởng đang cấp cứu bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Đúng lúc này, Gia Tuấn bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng, tay cầm tờ kết quả xét nghiệm đã bị vò nát.
“Các người đang làm cái gì vậy?!” – tiếng gầm của Gia Tuấn khiến cả phòng im bặt.
Một bác sĩ bước lên:
“Anh Gia Tuấn, vợ anh có chút không khỏe, chúng tôi đang kiểm tra toàn diện, xin anh yên tâm…”
“Bốp!”
Gia Tuấn chưa để y tá nói hết câu, đã vung tay tát thẳng mặt bác sĩ, hất bay xuống đất.
“Ai nói cô ta là vợ tôi?! Cô ta là đồ tiện nhân!” – Gia Tuấn gầm lên.
Cố Tiểu Tiểu nằm trên giường, cố gắng giữ vẻ yếu đuối:
“Chồng à… cuối cùng anh cũng đến. Lúc nãy cô ta lại tới bắt nạt em… Con chúng ta vừa mất, vậy mà cô ta… hu hu hu…”
Gia Tuấn tức đỏ cả mặt, xông thẳng tới, ném mạnh tờ giấy xét nghiệm vào mặt Cố Tiểu Tiểu.
“Cô còn dám nói là đang mang thai con tôi à?! Tôi không thể tự nhiên sinh con! Mẹ kiếp, cô dám đội nón xanh cho tôi?!!”
Anh ta như dã thú phát cuồng, ném giấy xét nghiệm xong còn chưa hả giận, liền túm cổ cô ta mà lắc mạnh, khiến cô ta trợn trắng mắt, lưỡi lè ra.
Y bác sĩ hoảng loạn nhào tới ngăn lại, kéo Gia Tuấn ra.
“Khụ… khụ…” – Cố Tiểu Tiểu mới được thở lại, ho sặc sụa.
Tôi ngồi trong xe lăn, nhìn cô ta bằng ánh mắt giễu cợt:
“Ồ, bất ngờ chưa? Lộ tẩy rồi đấy…”
Cố Tiểu Tiểu lúc này chẳng buồn đáp lại tôi, vội nhặt tờ giấy xét nghiệm lên xem, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh mét.
“Gia Tuấn, chắc chắn là do bên xét nghiệm nhầm! Em thề, em luôn một lòng với anh mà!”
Bốp!
Chưa dứt lời, Gia Tuấn đã đấm thẳng vào mặt cô ta, máu mũi tuôn ra, cái mũi sửa công nghệ cao cũng bị đấm lệch sang một bên.
Bác sĩ lại phải lao đến kéo anh ta ra, đồng thời xử lý vết thương cho Cố Tiểu Tiểu.
Gia Tuấn thở hổn hển như con thú, mắt đỏ ngầu nhìn Cố Tiểu Tiểu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi vẫn ngồi một bên, bình thản xem kịch, đồng thời đã gửi toàn bộ bằng chứng ngoại tình của Gia Tuấn cho luật sư.
“Gia Tuấn, em không có… em thực sự không có… tin em đi…”
Cố Tiểu Tiểu cả mặt bê bết máu, vẫn cố gắng chống chế.
“Chậc chậc… Tình trạng của anh ta thì chính anh ta biết. Kết quả kiểm tra còn sai được chắc?”
Tôi không nhịn được mà buông lời mỉa mai.
Gia Tuấn lúc này mới để ý tôi đang ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn tôi trở nên phức tạp vô cùng.
“Vãn Vãn, anh sai rồi… anh không nên… Em có thể tha thứ cho anh được không…?”
Gia Tuấn quỳ xuống trước xe lăn của tôi, giọng khàn khàn.
Nhìn người đàn ông vạm vỡ này quỳ rạp trước mặt, tôi không thấy buồn, không thấy thương – chỉ thấy ghê tởm.
Tôi khẽ nhếch môi lạnh lùng:
“Ồ? Muộn rồi, anh à…”
9
Tôi đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Gia Tuấn, để anh ta nhìn cho rõ: công ty đã được chuyển nhượng cho Cố Tiểu Tiểu, còn tài khoản của tôi thì…
Sắc mặt Gia Tuấn thay đổi liên tục, cuối cùng đen đến mức như sắp nhỏ mực ra được, không dám tin vào những gì mình thấy.
“Vãn Vãn, em… em đã làm gì vậy?”
Tôi tươi cười thu điện thoại về, rồi thản nhiên nói:
“Em làm gì á? Cũng chẳng có gì to tát đâu… Cô ta hôm đó dẫn theo cả đám người đến biệt thự, nói em là kẻ thứ ba đấy…”
“Anh biết mà, tính em vốn yếu đuối, lại đang mang thai, gặp cảnh bị dồn ép như thế, em sợ lỡ có chuyện gì ảnh hưởng đến con nên đành phải chuyển nhượng biệt thự cho cô ta thôi.”
“Thế còn khoản vay thì sao?! Cô chuyển nhượng cũng được đi, tại sao còn dùng biệt thự đi vay ngân hàng?!” – Gia Tuấn mắt đỏ ngầu.
Tôi làm bộ vô tội, mắt chớp chớp:
“Không phải chính anh nói việc làm ăn cần xoay vốn sao? Em chỉ đang hỗ trợ anh thôi…”
Gia Tuấn nghiến răng, hít sâu một hơi như muốn nổ tung:
“Còn công ty thì sao?! Sao em lại đem cả công ty đi thế chấp!!! Đó là tất cả tâm huyết cả đời của anh! Là tất cả vốn liếng anh có, em biết không?”
“Anh tin tưởng em, giao quyền pháp nhân cho em, vậy mà em lại đối xử với anh như thế à?”
Hai tay Gia Tuấn siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên từng đường, trông chẳng khác gì một con thú bị đẩy đến giới hạn.
Nếu tôi không đang mang thai, chắc anh ta đã nhào đến xé xác tôi.
Tôi biết điều, lập tức im lặng, không nói thêm câu nào.
Rất nhanh, cảnh sát và luật sư của tôi xuất hiện, họ bảo vệ tôi đứng sau lưng.
Lúc này, tôi mới thật sự thở phào.
Tất cả… sắp kết thúc rồi.
“Tại sao… tại sao lại thế này?!” – Gia Tuấn gào lên.
“Là anh muốn đầu tư vào lĩnh vực mới, bảo em dùng công ty đi thế chấp. Giờ lại quay ra hỏi em?”
“Em mang thai con anh, còn anh thì lén lút đi nuôi tiểu tam. Nực cười hơn là cái tiểu tam đó lại là một con gà rừng, ra ngoài ăn vụng rồi mang thai. Anh còn tưởng là con của mình? Anh đúng là ông vua đội nón xanh!”
Tôi không còn phải nín nhịn nữa, thả sức xả ra toàn bộ phẫn uất trong lòng.
“Cô nói bậy! Bao giờ tôi nói đầu tư?! Cô vu oan cho tôi!” – Gia Tuấn gào lên, định lao về phía tôi, nhưng bị cảnh sát đè xuống đất.
Tôi lạnh giọng nhếch môi:
“Đàn ông à… đến lúc gặp chuyện thì đổ hết lên đầu đàn bà.”
Phải rồi, tôi vu oan đó, nhưng ai chứng minh được?
Lúc này, Cố Tiểu Tiểu trên giường bệnh cuối cùng cũng tỉnh ra, hét toáng lên:
“Đồ khốn! Cô lừa tôi! Cô vừa mới chuyển nhượng công ty cho tôi!”
“Cô thật độc ác! Bắt tôi gánh đống nợ này?! Cô phải xuống mười tám tầng địa ngục mới đáng!”
Tôi biết thế nên vẫn tiếp tục đóng kịch:
“Ơ? Không phải cô bảo chồng tôi không cần tôi nữa, cô mới là chân ái của anh ấy sao? Cô ép tôi chuyển nhượng công ty, nếu không sẽ giết tôi với cả đứa bé trong bụng…”
“Em sợ nên mới lết xác đến tận phòng cô để ký giấy tờ. Chứ không thì em sang làm gì?”
“Cô nói láo! Đồ nói láo!!!” – Cố Tiểu Tiểu gào lên như kẻ điên.
Tôi mở to đôi mắt vô tội, nhìn hai con người đã hoàn toàn phát rồ, lòng tràn ngập sự hả hê của kẻ trả thù thành công.
Gia Tuấn, dù là quán quân tán thủ, thể lực vẫn còn rất tốt, trong cơn điên loạn đã bật dậy thoát khỏi vòng kiềm chế của cảnh sát, lao thẳng về phía tôi.
Đáng tiếc…
Tôi đã có chuẩn bị.
Luật sư mà tôi thuê, không chỉ là cao thủ luật pháp, mà còn là cao thủ võ thuật.
Một cước chuẩn xác đá thẳng vào mặt Gia Tuấn, khiến máu mũi phun ra, cả người bị đá bay ngược ra sau.
Cảnh sát lúc này mới hoàn hồn, lập tức nhào tới đè anh ta xuống, đồng thời rút còng từ thắt lưng ra.
“Cạch cạch cạch…”
1
Sau đó, mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản và dứt khoát.
Tôi có đầy đủ bằng chứng ngoại tình của Gia Tuấn, lại thêm hành vi tấn công cảnh sát ngay tại bệnh viện.
Ngay trong ngày hôm đó, anh ta bị bắt giam.
Luật sư tôi thuê là người cực kỳ giỏi nghề, chỉ với những gì tôi đưa, đã khiến Gia Tuấn trở thành bên có lỗi trong ly hôn.
Không những không được chia một đồng tài sản nào, mà còn phải trả tiền nuôi con cho tôi và đứa trẻ chưa ra đời.
Do hành vi chống người thi hành công vụ, Gia Tuấn bị kết án ba năm tù giam.
Còn Cố Tiểu Tiểu? Cô ta “hưởng” trọn vẹn hậu quả.
Cô ta ôm khoản vay khổng lồ từ căn biệt thự, gánh cả khoản nợ thế chấp công ty, chính thức trở thành con nợ thất tín – bị kết án 10 năm tù do số tiền liên quan vượt quá mức nghiêm trọng.
Tôi ôm lấy khoản tài sản kếch xù, đủ để ba đời sau sống sung túc, xử lý xong mọi thủ tục thì lặng lẽ rời khỏi đất nước.
Ra nước ngoài, tôi sinh con, cho con tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất.
Khi con tôi tròn 18 tuổi, tôi trao cho nó một quỹ tín thác, đủ để đảm bảo một đời yên ổn.
Còn tôi…
Bắt đầu hành trình sống du mục khắp thế giới, tận hưởng mọi cảnh sắc, tự do và…
chiến thắng.
【Toàn thư hoàn】