Chồng Nói Anh Và Tiểu Tam Là Chân Ái - Chương 3
Trong dự tính của Kim Ngọc, Lâm Vân đáng lẽ phải lập tức tranh cãi với tôi, thậm chí còn châm chọc, mỉa mai tôi như mọi khi.
Nhưng đôi mắt của Lâm Vân lại sáng lên, anh ta sững sờ nhìn tôi.
“Kỷ Nhiễm…”
Kim Ngọc hoảng hốt, vội vàng nắm chặt tay anh ta đang buông thõng bên người, gương mặt đẫm nước mắt ngước lên nhìn anh ta:
“Lâm Vân, em không sao đâu, anh đừng trách chị ấy.”
Tôi đứng dậy trước, vứt cái túi chắn lối về phía Kim Ngọc, cô ta luống cuống giang tay ra đỡ lấy, rồi ôm chặt trong lòng như báu vật.
Tôi cười nhạt, cầm túi xách bước ra ngoài.
Cổ tay tôi bị Lâm Vân giữ lại, anh ta lắp bắp:
“Em… em còn chưa xin lỗi Tiểu Ngọc.”
Xung quanh đã tụ tập không ít người đứng xem.
Tôi hất tay Lâm Vân ra.
“Tôi phải xin lỗi vì điều gì chứ?”
Lâm Vân tỏ vẻ hiển nhiên, tự tin đáp:
“Tôi vừa mua cho cô ấy túi xách và nhẫn kim cương, chẳng phải cô ghen tị nên mới bắt nạt cô ấy sao?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi, cô dựa vào đâu mà còn bắt nạt cô ấy?”
Tôi giơ cổ tay lên trước mặt Lâm Vân:
“Hàng đặt riêng độc quyền, trước đây cũng từng tặng anh một chiếc giống vậy, giá một tỷ hai trăm triệu.”
Số tài sản Lâm Vân chia cho tôi là một tỷ, còn chưa bằng một chiếc đồng hồ tôi từng tặng anh ta.
“Về mấy thứ đồ chơi mấy chục triệu đó, tôi không để vào mắt đâu.”
Tôi lôi đoạn tin nhắn mà Kim Ngọc đã gửi cho tôi ra cho Lâm Vân xem.
Mặt anh ta lập tức biến sắc, lặng lẽ gỡ từng ngón tay của Kim Ngọc đang bám lấy mình.
“Những thứ anh tặng tôi, hoặc là đang ở nhà, hoặc đã bị cô ta bán mất rồi.”
“Anh cũng biết mà, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”
Tôi bật cười, nhìn sang gương mặt trắng bệch của Kim Ngọc.
“Không thể nào! An gia đã không cần cô nữa, chắc chắn cô đã dựa vào người đàn ông khác rồi!”
“Có phải còn chưa ly hôn mà cô đã cặp kè với người ta rồi không? Đúng như tôi nghĩ mà!”
Lâm Vân cứng cổ nói, xong lại có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi bật cười lắc đầu.
Ban đầu tôi còn định giữ lại chút thể diện cho anh ta, nhưng giờ xem ra công ty cũng không thể để lại cho anh ta nữa rồi.
“Anh không quản nổi nửa thân dưới của mình, ngoại tình là chuyện của anh. Có lẽ là do gia giáo nhà anh thôi, chứ người nhà chúng tôi không có ai ngoại tình rồi còn đi nói mình và tiểu tam là tình yêu đích thực cả.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, người nhà chúng tôi không có ai ngoại tình rồi còn nói mình và tiểu tam là tình yêu đích thực cả.”
Lần gặp lại Lâm Vân là trên bàn đàm phán.
Nghe nói anh ta đến với thành ý, tôi muốn xem thử để kết nối với An gia, anh ta sẽ thể hiện thành ý lớn đến đâu.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cằm của Lâm Vân như muốn rớt xuống đất, còn Kim Ngọc thì mặt mày tái mét, lùi lại một bước, làm đổ tách trà xuống sàn vỡ tan tành.
Ánh mắt cầu cứu của cô ta hướng về phía Lâm Vân.
Nhưng Lâm Vân chỉ ngơ ngẩn nhìn tôi.
Kim Ngọc cắn chặt môi, bất chấp hình tượng, ngồi thụp xuống đất, chui vào gầm bàn nhặt từng mảnh vỡ một cách chật vật.
Nói anh ta yêu Kim Ngọc thì rõ ràng chẳng thèm quan tâm đến bàn tay đầy vết cắt của cô ta.
Nói anh ta không yêu thì trong tình huống này vẫn dám dẫn một người vô dụng như Kim Ngọc đến.
Tôi khẽ thở dài, kéo Kim Ngọc mặc váy ngắn đứng dậy, rồi quay sang người bên cạnh:
“Đưa cô ta đi xử lý vết thương đi.”
Kim Ngọc nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm kích.
Nhưng tôi chẳng để tâm, cô ta cảm kích tôi cũng chẳng giúp ích gì.
Biết đâu sau này còn gây phiền phức cho tôi nữa.
Lâm Vân há hốc miệng, mất tự nhiên nói:
“Cô… làm sao có thể như vậy được?”
Tôi nhướn mày:
“Tôi là đại tiểu thư của An gia, được nuôi dưỡng suốt mười tám năm, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của và tài nguyên. Tôi sớm đã trở thành một phần không thể thiếu của An gia rồi.”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ thỏa mãn mong muốn của anh sao?”
Anh ta vốn tưởng tôi sẽ trắng tay, phải hạ mình cầu xin làm người giúp việc cho anh ta và Kim Ngọc.
Nếu không phải vì đoạn video bị quay lại…
Nhưng tôi lại không làm theo ý anh ta muốn.
Tôi bước tới, ngồi xuống vị trí của mình, nhìn xuống Lâm Vân từ trên cao.
Đưa tay ra, mỉm cười nói:
“Được rồi, để tôi xem thành ý của Lâm thị các người đến đâu.”
Một tia nắng chiếu thẳng lên người tôi, còn Lâm Vân lại chìm trong bóng tối, hơi thở dồn dập.
Chờ đợi sự phán quyết của tôi.
Nửa tiếng sau, tôi gõ nhẹ lên mặt bàn ra hiệu:
“Thành ý cũng không tệ, nhưng doanh số này các người thực sự có thể đạt được sao?”
Theo tôi biết, công ty của Lâm Vân nhiều nhất chỉ đạt được một nửa con số đó.
Muốn đạt đủ, chắc chắn anh ta phải dùng đến thủ đoạn mờ ám.
Mặt Lâm Vân trắng bệch, căng thẳng bấu chặt mép bàn.
Dưới ánh nhìn của tôi, anh ta cứng đờ trả lời:
“Có thể.”
Tôi mỉm cười.
“Được thôi, nếu một tháng sau đạt được con số đó, An thị chúng tôi sẽ không có vấn đề gì cả.”
Đôi mắt Lâm Vân ánh lên tia hy vọng, ngập tràn nước mắt xúc động.
Cửa phòng họp bật mở, giọng nói của Lâm Vân vang lên sau lưng:
“Tôi biết mà, cô vẫn còn yêu tôi.”
“Kỷ Nhiễm, chúng ta làm lại từ đầu đi.”
Đối diện tôi là Kim Ngọc, trên tay còn ôm áo vest của Lâm Vân.
Ánh mắt cô ta không thể tin nổi nhìn về phía Lâm Vân.
Cô ta không hiểu, Lâm Vân vừa mới thề thốt yêu cô ta, tại sao đột nhiên lại thay lòng đổi dạ.
Tôi bước ra ngoài, tôi chỉ muốn châm lửa đốt, việc dập lửa không liên quan đến tôi.
“Vậy còn em thì sao? Anh không cần em nữa à, Lâm Vân?”
Giọng nói đầy ấm ức và bướng bỉnh của Kim Ngọc khiến Lâm Vân hoảng hốt.
Đợi đến khi cửa phòng họp hoàn toàn khép lại, anh ta mới an tâm ôm lấy Kim Ngọc, kiên nhẫn dỗ dành:
“Tất nhiên là anh yêu em rồi.”
10
Ra khỏi công ty, mẹ gọi điện tới.
“Tối nay về sớm ăn cơm nhé, Vân Niên đã về rồi.”
Tôi cúp máy, thở dài một hơi.
Lại phải đối mặt với ánh mắt hóng hớt của Kiều Lệ Lệ rồi đây.
Thật ra kết hôn với ai cũng được, dù sao cũng chỉ là liên hôn thương mại mà thôi.
Nhưng Kiều Vân Niên không có hứng thú với thương trường, tôi không thể kéo anh ấy vào vòng xoáy này được.
Tôi và anh ấy, không thể ở bên nhau.
Chỉ là… Kiều Vân Niên thay đổi quá nhiều rồi.
Trong ký ức của tôi, anh ấy yếu đuối đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng giờ đây chỉ nhìn qua lớp áo cũng có thể cảm nhận được tám múi cơ bụng săn chắc của anh ấy.
Anh ấy khẽ mỉm cười:
“Chào mừng đại tiểu thư trở về.”
Ừm… còn biết đùa nữa cơ đấy.
Tôi là người đến muộn nhất, anh ấy chu đáo kéo ghế cho tôi.
Ngồi xuống mới phát hiện mình đang bị hai anh em nhà họ Kiều kẹp ở giữa.
Quay sang phải là Kiều Lệ Lệ đang nháy mắt tinh nghịch, quay sang trái lại thấy Kiều Vân Niên cười tươi rói.
Suốt bữa ăn, tôi chẳng cần động đũa, bát cơm đã chất đầy thức ăn.
Sau bữa cơm, tôi kéo Kiều Vân Niên ra một góc nói chuyện.
Tôi hỏi thẳng:
“Anh không phải định liên hôn với em đấy chứ?”
Kiều Vân Niên trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Anh đã nghĩ suốt mười lăm năm rồi, giờ em mới biết à?”
Đúng là vô lý, anh ấy trước giờ cứ như cái bình kín, không mở miệng nói gì cả.
Nếu không phải Kiều Lệ Lệ kể ra, tôi còn tưởng anh ấy ghét tôi cơ đấy.
Tôi chân thành khuyên nhủ:
“Anh có ước mơ của mình, không cần vì em mà tự nhốt mình trong cái vòng xoáy lợi ích này.”
“Em thì khác, em thích cuộc sống tranh đấu này.”
Kiều Vân Niên mỉm cười, ánh mắt như ngàn vì sao vụn vỡ lấp lánh.
Anh ấy nói:
“Vậy nên… em cũng chấp nhận anh đúng không?”
Uống chút rượu, anh ngẩng đầu nhắm mắt, cảm nhận làn gió đêm.
“Ước mơ của anh là bảo vệ các loài động vật hoang dã đang có nguy cơ tuyệt chủng, vì vậy anh đã thành lập quỹ bảo tồn động vật hoang dã.”
“Nếu không phải vì em kết hôn, anh đã không đi xa như vậy.”
Giọng anh ấy có chút tủi thân.
“Lần trước, suýt nữa anh đã thành bữa tối của sư tử. Lúc đó anh đã nghĩ, nhất định phải trở về bên cạnh em, bất kể là với thân phận gì.”
Anh ấy chăm chú nhìn tôi, những lọn tóc khẽ bay trong gió đêm.
Anh cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.
Khoảnh khắc đó, tôi thoáng ngẩn người.
Tôi thừa nhận, tôi là kẻ mê cái đẹp.
Lâm Vân từng thành công một phần cũng nhờ gương mặt của anh ta.
Nhưng giờ nhìn lại, Kiều Vân Niên đẹp trai hơn Lâm Vân nhiều.
Kiều Vân Niên đột nhiên bật cười, bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi.
“Thật là…”
Ngay sau đó, tầm nhìn của tôi bị bàn tay anh che khuất.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ rung động mất.”
Anh lại nói:
“Kết hôn với anh nhé, Kỷ Nhiễm.”
Giọng anh như đang hỏi, như đang thì thầm, lại như một lời độc thoại đã được diễn tập cả triệu lần.
Không hiểu sao, tôi gật đầu đồng ý.
Bàn tay đang che mắt tôi lập tức nóng ran lên.
11
Để đạt được doanh số mục tiêu, Lâm Vân tìm đến đối tác cũ của mình.
Những kẻ lưu manh vô lại, không khác gì xã hội đen.
Ngày trước, khi Lâm Vân vì tham lam muốn hợp tác với bọn chúng, tôi đã phải khuyên can gần nửa tháng.
Cả đêm ngồi phân tích số liệu, cuối cùng mới khiến anh ta miễn cưỡng rút vốn.
Bây giờ, anh ta lại mò tới tìm bọn chúng.
Chẳng phải sẽ bị chúng nuốt chửng một miếng luôn sao?
Sau khi trợ lý báo cáo xong, do dự hỏi tôi:
“Giám đốc, có cần nhắc nhở bên Lâm tổng một chút không?”
Trong mắt trợ lý, Lâm Vân hiện tại vẫn có giá trị đối với An thị.
Nhưng trong mắt tôi, anh ta chỉ là một con chó bị tôi quay vòng vòng trong lòng bàn tay.
Thậm chí, tôi còn không cần phải ra tay.
Tôi ký tên xong, đưa tài liệu cho cô ấy rồi nói:
“Nếu chút bản lĩnh đó mà cũng không có, thì cũng không cần phải cân nhắc tới nữa.”
Đúng như tôi dự đoán, một tháng sau, Lâm thị bị nuốt chửng.
Người nuốt chửng Lâm thị chính là đối tác mà Lâm Vân tin tưởng.
Hôm đó, anh ta lảo đảo chạy đến trước cửa nhà tôi.
Vừa đúng lúc Kiều Vân Niên đến đón tôi đi thử váy cưới.
Anh ta bám chặt lấy cửa xe, bộ dạng lôi thôi khiến tôi nhíu mày khó chịu.
Quá xấu xí, Kim Ngọc lại để anh ta ra ngoài với bộ dạng mất mặt như vậy sao?
Tóc tai rối bù, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, tất cả đều chứng minh rằng anh ta đang sống rất tệ.
Thế thì tốt quá rồi!
“Kỷ Nhiễm, cầu xin em cứu công ty của chúng ta! Anh bị người ta hại rồi!”
“Hồi đó nhờ có em mà anh tránh được một kiếp, không ngờ lần này lại bị chúng gài bẫy!”
Giọng anh ta nghe thảm thiết đến não lòng.
“Đó là công ty mà chúng ta cùng nhau xây dựng mà! Em không thể thấy chết mà không cứu được!”
Kiều Lệ Lệ từ ghế trước thò đầu ra, khinh bỉ liếc nhìn Lâm Vân một cái:
“Chẳng phải anh nói đó là công ty của anh và tình yêu đích thực của anh sao? Đã bỏ ra một tỷ rồi còn muốn đá chị dâu tôi đi như đuổi ăn mày cơ mà.”
“Hơn nữa, cái công ty rách nát đó, tôi còn chẳng thèm để mắt đến.”
Kiều Lệ Lệ đổi cách xưng hô nhanh đến mức tôi không kịp trở tay.
Tôi ngượng ngùng liếc nhìn Kiều Vân Niên.
Anh ấy thì thản nhiên như không, xem ra Kiều Lệ Lệ đã gọi như vậy không ít lần để lấy lòng anh trai mình.
Nhưng Lâm Vân lại không nhận ra điểm mấu chốt.
Anh ta bám vào cửa xe, tranh luận với Kiều Lệ Lệ:
“Tôi và Kỷ Nhiễm mới là tình yêu đích thực! Công ty đó là của chúng tôi! Tôi chỉ nhất thời phạm sai lầm thôi, bây giờ tôi đã biết sai rồi.”
Anh ta lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy hy vọng:
“Em sẽ tha thứ cho anh đúng không, Kỷ Nhiễm?”
Tôi ngăn lại cái chân đang muốn đạp bay anh ta của Kiều Vân Niên, mỉm cười nói:
“Anh nói đúng, tôi sẽ đi xem thế nào.”
Gương mặt Lâm Vân lộ rõ sự mừng rỡ, vội vàng mở cửa xe cho tôi, còn giả vờ lịch thiệp đỡ tôi xuống xe.
“Kỷ Nhiễm…”
Kiều Vân Niên tủi thân đến mức mái tóc xoăn mới làm cũng xẹp lép xuống.
Tôi xoa đầu anh ấy, ghé sát tai thì thầm:
“Em đi kiếm chút của hồi môn, yên tâm nhé.”
Nếu là trước đây, cảnh tượng này rơi vào mắt Lâm Vân, anh ta hận không thể kéo tôi về nhà rồi nhốt lại.
Nhưng bây giờ, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi, không dám nói một lời nào.
Có tiền có quyền đúng là sảng khoái!