Chồng Tôi Có Một "Cô Bạn Thân" Tên Diêu Diêu - Chương 5
12.
Lúc này, khách sạn gửi tôi hóa đơn.
Tôi đã đặt trước bốn phòng, trừ phòng của cô nàng “em gái mưa” Diệu Diệu thì ba phòng còn lại đã trả rồi.
Bảo sao vừa nãy anh trai nghĩa tình của thiên hạ vội vã chuồn lẹ thế.
Hóa ra là bị “mấy anh em sống chết có nhau” gọi đi tính tiền.
Khách sạn tôi đặt là loại tương đối xịn, bốn phòng một tuần bay hơn hai chục triệu.
Chắc là anh ta tiếc tiền, nên mới nhớ tới tôi – cái thẻ tín dụng di động có hình người này.
Tôi định bụng gọi lễ tân từ chối thanh toán.
Nhưng chợt nhớ ra – ha!
Chính tôi là người ra mặt đặt phòng.
Thẻ tín dụng đặt cọc cũng là của tôi.
Từ chối kiểu gì giờ? Nắm đằng lưỡi luôn rồi còn gì.
Thôi thì đành ngậm đắng nuốt cay, lật hóa đơn ra xem.
Vừa nhìn, tôi suýt bật cười.
Ủa rồi mấy người định chuyển hộ khẩu luôn ở đây hả?
Tần suất dùng phòng này, có khi cái giường cũng phải xin đổi ca trực!
Tôi gọi thẳng cho quản lý khách sạn:
“Chi phí này tôi thấy có vấn đề.
Tôi yêu cầu xem lại camera, xác nhận người sử dụng là ai.”
Quản lý đáp gọn lỏn:
“Không vấn đề gì, tôi sẽ gửi trích xuất.”
Thế là tôi vội vã thanh toán ngay – không phải vì tiếc tiền, mà là để giữ lại “cú tát” này cho đúng thời điểm.
Quà tặng sinh nhật muộn, phải chọn đúng lúc mới thật đáng tiền.
Trước khi cúp máy, tôi còn dặn kỹ:
“Tôi chỉ trả đến hôm nay thôi.
Từ mai có ai tiếp tục ở, chi phí không liên quan đến tôi.
Khách sạn cứ mạnh dạn từ chối.”
13.
Tôi đang ngồi trong phòng, kiểm tra lại mấy khoản chi tiêu gần đây thì Phó Đông Thần quay về.
Ánh mắt anh ta lấm lét, trông rõ là đang giấu chuyện gì đó.
Tôi không thèm ngẩng đầu lên.
Anh ta bước tới, cầm theo một cốc nước, giọng dẻo quẹo:
“Doanh Doanh à, hôm qua ầm ĩ cả đêm rồi.
Em cũng mệt rồi đúng không?
Uống chút nước cho đỡ mệt nhé?”
Người tự dưng tốt bụng, tám phần là có âm mưu.
Tôi cũng muốn xem thử, anh ta định diễn vở gì.
Ngẩng đầu liếc qua một cái.
Anh ta thấy tôi không phản ứng gì thì vội vã tìm đề tài bắt chuyện:
“Em đang làm gì thế?”
“Tổng kết chi tiêu tuần qua với tiền mừng cưới.”
“Ừm, chắc cũng kha khá ha?
Cần phải ghi lại đấy, sau này còn tiện đối chiếu qua lại.”
Tôi cười nhẹ, không nhanh không chậm:
“À, toàn người bên nhà em, nên chuyện này không phiền anh phải lo.”
Anh ta lập tức chột dạ:
“Nhà em chẳng phải cũng là nhà anh sao?”
Tôi bắt đầu thấy phiền, liền lạnh giọng cắt ngang:
“Có chuyện thì nói toạc ra đi.
Anh mà cứ ỡm ờ kiểu này, ba anh nghe thấy lại tưởng anh đang diễn tuồng.”
Phó Đông Thần mặt hơi đỏ lên, ngập ngừng một hồi mới chịu mở miệng:
“Em không cho Diêu Diêu ở khách sạn nữa à?”
Tôi nhướng mày cười nhẹ:
“Khách sạn đâu phải nhà em mở.
Cô ta muốn ở hay không, liên quan gì tới em?”
Anh ta càng cúi đầu thấp hơn:
“Nhưng bên khách sạn nói… em từ chối thanh toán phòng rồi.”
Tôi nhếch môi:
“Ờ, cũng đúng thôi.
Tôi đâu có rảnh đến mức bao trọn phòng cho bạn thân của chồng mới cưới.”
Tôi lạnh giọng nói:
“Tôi đâu phải mẹ cô ta.
Cô ta là bố của anh, thì anh đi mà hiếu thuận.”
Hắn còn muốn biện hộ:
“Diêu Diêu là vì muốn giúp tụi mình tổ chức đám cưới nên mới tới…”
Tôi cắt ngang:
“Dừng lại! Phải nói cho chuẩn là—cô ta xài tiền của tôi để tổ chức đám cưới riêng cho cô ta.
Tôi còn chưa bắt hai người bồi thường đây.”
Hắn nói tiếp:
“Triệu Dật với mấy người kia về quê hết rồi.
Còn Diêu Diêu thì muốn ở lại Bắc Kinh phát triển.
Một cô gái ở đây một mình, anh lo là không an toàn.”
Tôi cười khẩy:
“Ồ, hóa ra là tính toán sẵn từ đầu.
Cô ta còn muốn phát triển ở Bắc Kinh?
Cái đầu óc như vậy, nhiều lắm là giỏi đếm sao ban đêm, đếm nắng ban ngày.
Còn anh—né xa tôi ra.
Tôi bị dị ứng với thể loại rẻ tiền.”
Sắc mặt Phó Đông Thần trầm hẳn xuống.
Nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, giọng dịu lại như đang cầu xin:
“Doanh Doanh… ngày mai mình còn hẹn đi đăng ký kết hôn…
Em đừng giận nữa có được không?
Anh thực sự… chỉ yêu mình em.”
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tôi cười nhạt:
“Anh nói gì, tôi không tin nổi nổi một dấu chấm phẩy.
Ký giấy kết hôn? Không đời nào.
Anh từng có cơ hội làm chuyện đó rồi.
Cũng nên nhớ lại xem, ai là người đã phá hỏng.
Bây giờ á, lên trời còn dễ hơn đòi tôi đi đăng ký với anh.
Cho nên… quên đi là vừa.”
Chỉ một câu nhắc nhẹ mà mặt Phó Đông Thần lập tức sa sầm như trời sắp mưa.
Hôm đó vốn dĩ hai đứa đã hẹn ra ủy ban.
Kết quả, Diêu Diêu vừa xuất hiện đã kêu đau bụng, chóng mặt, nói là do say máy bay.
Tôi bảo để mấy người bạn trai anh ta chăm lo giúp, thế mà cô ta giả vờ xỉu lăn ra phải nhập viện.
Phó Đông Thần nói không yên tâm, phải đến xem sao—thế là lỡ mất khung giờ đã đặt lịch.
Đến tối thì không thể đăng ký nữa, còn Diêu Diêu? Tỉnh táo khỏe mạnh như chưa từng gì luôn.
Giờ nghĩ lại, rõ ràng là diễn sâu có chủ đích.
May mà lúc đó tôi… ngốc, chưa nhận ra.
Chứ nếu mà đã lấy nhau rồi, muốn ly hôn chắc còn mệt hơn đánh quái: chia tài sản, rồi còn 30 ngày “ngẫm nghĩ lại đi em” – đủ để tôi phát điên.
Phó Đông Thần lúc này hối hận đến độ chắc ruột gan cũng xoắn lại rồi.
Nhưng hắn cũng biết ép tôi là không ăn thua.
Vậy nên—quay người bỏ đi, không nói thêm câu nào.
Tôi thừa biết hắn định đi cầu viện, lại mò tới tìm ba mẹ tôi.
Tôi trầm giọng nói:
“Phó Đông Thần, anh khôn ra một chút thì nên chọn đường ai nấy đi trong êm đẹp.
Nếu còn dám làm phiền ba mẹ tôi, không những tôi càng không thay đổi quyết định, mà tôi sẽ bắt anh trả lại từng đồng tôi đã bỏ ra trong những năm qua.
Anh tự cân nhắc cho kỹ.”
Phó Đông Thần cắn răng:
“Ngô Doanh Doanh, rốt cuộc em vì sao lại tàn nhẫn đến vậy?
Nói cho cùng, anh cũng chưa từng phản bội em về thể xác…”
Tôi nhếch môi, mắt nhìn thẳng vào hắn, không chút né tránh:
“Phó Đông Thần, ngay đêm tân hôn, anh đã khiến tôi hoàn toàn mất đi khả năng yêu anh.
Anh biết rõ tôi cần một kiểu hôn nhân như thế nào.
Cũng biết rõ tính cách tôi ra sao.
Anh tưởng tổ chức xong hôn lễ, gạo đã nấu thành cơm thì tôi sẽ đành chấp nhận?
Anh nghĩ chỉ cần anh chưa ‘lên giường’ với người ta, tôi sẽ cam tâm tình nguyện chôn cả thanh xuân trong cuộc hôn nhân này?
Anh sai rồi.
Tôi không phải loại người sống tạm bợ cho qua ngày, càng không chịu đựng một cuộc hôn nhân khiến tôi mòn mỏi và tự mài mòn chính mình.”
14.
Phó Đông Thần bỏ đi rồi.
Hắn biết, nếu cứ cố chấp làm lớn chuyện lên, người thiệt chẳng phải ai khác ngoài chính hắn.
Mẹ tôi thở dài:
“Ít ra nó không bám riết lấy con, cũng còn chút tự trọng.”
Tôi cười nhạt:
“Không phải anh ta tự trọng đâu.
Là con gái mẹ đây đủ lý trí, không cho anh ta dù chỉ một chút hy vọng.
Đàn ông mà, thực tế lắm.
Biết không ăn được thì không phí công.”
Mẹ tức tối:
“Chẳng trừng trị được hắn một trận, đúng là ông trời có mắt mù!”
Tôi nhấp một ngụm nước, bình tĩnh đáp:
“Đừng vội. Chỉ là thời cơ chưa tới thôi.”
Cũng vì vậy mà tôi không làm lớn.
Bởi tôi biết — có những chuyện, chẳng cần tự mình ra tay.
Tự khắc sẽ có người lo giùm.
Ví như Diêu Diêu.
Cô ta chắc chắn sẽ bám lấy Phó Đông Thần cho bằng được.
Cô ta biết rõ tôi và hắn cãi nhau to như vậy rồi mà vẫn mặt dày không rời nửa bước.
Phó Đông Thần cứ tưởng Diêu Diêu là cô gái đơn thuần, si tình âm thầm.
Ha! Diêu Diêu mà đơn giản, thì heo cũng biết làm toán.
Thủ đoạn của cô ta, tôi nhìn không thiếu trò nào.
Ví dụ đoạn video “uống rượu giao bôi” – rõ ràng là do Triệu Dật quay, chính cô ta đăng.
Tôi đã chặn hết mấy người kia, duy chỉ giữ lại nick gửi video đó.
Giữ lại — để chờ xem màn kịch sau cùng họ muốn diễn tới đâu.
Khoảng ba tháng sau, tài khoản từng im ắng đó lại gửi cho tôi một đoạn video mới.
Lễ cưới của Phó Đông Thần và Diêu Diêu.
Bụng dưới của Diêu Diêu đã hơi nhô lên.
Có lẽ là dính thai ngay khoảng trước – sau ngày cưới của tôi.
Hai người họ cười rạng rỡ.
Phó Đông Thần còn âu yếm đặt tay lên bụng cô ta.
Không một lời,
nhưng sự khiêu khích và thách thức thì rõ rành rành.
Tôi không hề bối rối.
Chậm rãi dùng một tài khoản phụ, gửi cho Phó Đông Thần hóa đơn khách sạn và video quay lại “tuần lễ địa ngục” của hắn.
Trong hóa đơn đó, tất cả bốn phòng đều dùng hết dù mưa, hơn nữa còn không chỉ một hộp.
Còn trong video, Diêu Diêu thay phiên từng ngày, bưng chuối, bưng nho, gõ cửa từng phòng của ba anh bạn chí cốt.
Cô ta bảo là “gửi trái cây”.
Còn ba người kia?
Cũng không ngại lần lượt sang phòng Diêu Diêu.
Không một ngày nào yên.
Không có gì là miễn phí.
Không lạ khi họ lại nhiệt tình đến thế trong việc giúp Diêu Diêu chuẩn bị đám cưới.
Hội anh em chí cốt, đến nỗi… đứa bé trong bụng kia, có khi cũng không rõ ai là cha thật sự.
Khâm phục thật đấy.
15.
Dạo gần đây, mẹ tôi ngày nào cũng hỏi thăm tình hình Phó Đông Thần.
Tôi bảo:
“Cực kỳ kịch tính, chỉ là… màn kết vẫn chưa hạ xuống.”
Mẹ tôi nhất quyết gặng hỏi.
Tôi đành kể cho bà nghe:
Không biết bằng cách nào, chuyện Phó Đông Thần cùng lúc bị đội mũ xanh mấy lớp lại lan ra khắp quê nhà.
Phó Đông Thần không chịu nổi cảnh ngày nào cũng bị thiên hạ chê cười, đòi ly hôn.
Nhưng Diêu Diêu không chịu.
Rồi một lần say xỉn, Phó Đông Thần ra tay đánh người.
Đứa con trong bụng Diêu Diêu không giữ được.
Cô ta bị thương nặng.
Một mắt gần như mù lòa, thị lực chưa đến 0.1.
Mất luôn khả năng sinh con.
Vậy nên, Diêu Diêu càng không đồng ý ly hôn.
Triệu Dật tức điên, báo thẳng công an.
Còn yêu cầu khởi tố tội cố ý gây thương tích với Phó Đông Thần.
Tình hình bây giờ?
Chưa chắc đã xử được hắn.
Mẹ tôi giận dữ:
“Loại cặn bã này sao còn chưa vào tù?”
Tôi nhún vai:
“Nghe đâu đang làm giám định tâm thần.”
“Bảo là có vấn đề thần kinh.”
“Không rõ thật hay diễn.”
“Nói chung, hoặc là uống thuốc trong viện tâm thần, hoặc là ngồi máy may trong trại giam.”
Còn ba người anh em chí cốt?
Giờ cũng mỗi người một nơi, bốn hướng tám phương tán loạn.
Từ chỗ “anh em chí cốt cùng phòng hưởng phúc”, giờ thành trò cười cho cả thị trấn mỗi lần nhắc chuyện “họp hội”.
Không ai dám về quê sống nữa, phải tha phương cầu thực cả rồi.
“Còn Diêu Diêu…”
“Giờ đứng đường rồi.”
Mẹ tôi nghe xong, còn chưa hết rùng mình:
“May mà con không nhảy xuống cái hố đó!”
Tôi gật đầu chắc nịch:
“Đúng thế! Là phụ nữ, nhất định phải đủ tỉnh để biết mình nên dừng ở đâu!”
Đúng lúc đó, bố tôi gọi vọng từ phòng ngoài:
“Này! Trà nguội rồi, pha cho tôi ly khác nóng đi!”
“‘Này’” — là cách ông vẫn gọi mẹ tôi suốt bao nhiêu năm.
Mẹ tôi mặt đỏ bừng, trừng mắt hét lại:
“Tay ông không mọc chắc? Tự đi mà pha!”
Tôi và mẹ nhìn nhau, cùng bật cười.
Trong ánh mắt, có cả mùa xuân rực rỡ, hoa nở khắp lòng.
Mọi thứ dường như lại bắt đầu tươi đẹp từ chính sự buông tay.
-Hết-