Chồng Tôi - Hắn Chết Rồi - Chương 2
Tôi không nhịn được bật cười: “Cô Lâm, vết thương ‘nguy kịch’ của cô hồi phục nhanh ghê ha. Mới hai tiếng trước còn nguy kịch, giờ đã có thể xuống giường đi lại rồi sao?”
Gương mặt Lâm Vũ Tình cứng đờ, vô thức nhìn xuống cánh tay phải lành lặn — băng được quấn nhầm bên.
Không khí trong sảnh tiệc bùng nổ.
Cả rừng máy ảnh lập tức quay sang chĩa vào cô ta, đèn flash nháy liên tục như pháo nổ.
“Chỉ là hiểu lầm thôi!” Tần Mặc luống cuống, “Vũ Tình đúng là có bị thương, chỉ là…”
“Chỉ là bị ở chân trái, nhưng lại băng cánh tay phải?” Lâm Tiểu Vũ từ đám đông bước ra, giơ điện thoại lên: “Các anh chị, mình vừa nhận được tin từ bạn làm ở bệnh viện. Hôm nay cô Lâm Vũ Tình có đến khoa cấp cứu, nhưng chỉ để tiêm filler. Đây là hồ sơ và hóa đơn.”
Trên màn hình lớn lập tức hiện lên ảnh chụp giấy đăng ký và hoá đơn.
Khách mời nhao nhao bàn tán.
Tần Mặc chết lặng nhìn Lâm Vũ Tình: “Em… lừa anh?”
Lâm Vũ Tình luống cuống lùi lại vài bước: “Anh Mặc, nghe em giải thích…”
“Đủ rồi!” Một tiếng quát vang lên từ cửa.
Bố Tần mặt mày tái mét bước vào, sau lưng là vài người đàn ông vest chỉnh tề, “Tần Mặc! Nhìn xem mày vừa gây ra cái gì! Cổ phiếu công ty đã rớt sàn rồi!”
Tôi thong thả nhấp một ngụm champagne, ngắm nhìn vở kịch tiếp tục diễn ra.
Tần Mặc cúi đầu, trông chẳng khác gì đứa trẻ làm sai.
Lâm Vũ Tình thì đang lén lút định rút lui nhưng lập tức bị phóng viên bao vây ở góc tường.
“Cô Yên,” một nữ phóng viên chen tới trước mặt tôi, “Cô định làm gì tiếp theo?”
Tôi đặt ly xuống, nhìn thẳng vào ống kính: “Trước tiên, tôi sẽ nộp đơn ly hôn chính thức lên toà. Sau đó, tôi sẽ lập ra Quỹ cứu trợ cô dâu – chuyên hỗ trợ những người phụ nữ bị phản bội trong hôn nhân. Và cuối cùng…” Tôi liếc sang Tần Mặc đang chật vật trong đám đông, “Tôi muốn cảm ơn ‘người chồng quá cố’ của mình. Nhờ cái chết của anh ta, tôi đã hiểu — bộ phận gợi cảm nhất của người phụ nữ chính là trí óc.”
Tiếng vỗ tay vang dậy.
Tôi quay người bước vào hậu trường, bỏ lại phía sau một đám đông hỗn loạn và các livestream đang chạy không ngừng.
Trong phòng trang điểm, tôi cuối cùng cũng gỡ bỏ hết lớp vỏ cứng rắn, hai tay khẽ run lên không kiểm soát.
Người phụ nữ trong gương mắt hoe đỏ, nhưng ánh nhìn lại kiên định chưa từng có.
Lâm Tiểu Vũ theo vào, đưa cho tôi một ly nước ấm: “Cậu ổn chứ?”
“Tốt hơn mình tưởng.” Tôi nhận lấy ly, “Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp mình. Nhất là vụ thông tin bệnh viện…”
Vẻ mặt Lâm Tiểu Vũ đột nhiên trở nên phức tạp: “Thanh Thanh, mình phải nói với cậu một chuyện. Thật ra mình…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời cô ấy.
Người đứng ngoài là một vị khách không ngờ tới — luật sư trưởng của Tần Mặc, Trương Duy.
“Chị Yên,” anh ta lễ phép đưa ra một tập hồ sơ, “Theo chỉ đạo của chị, toàn bộ tài sản đứng tên Tần Mặc đã được phong tỏa. Đây là danh sách chi tiết.”
Tôi nhận lấy, nhướng mày nhìn anh ta: “Tại sao lại giúp tôi?”
Trương Duy đẩy gọng kính, nhẹ giọng: “Ba năm trước, vợ tôi lâm bệnh nặng. Chính chị là người âm thầm giúp chúng tôi chi trả viện phí. Tần Mặc không hề biết chuyện này.”
Ký ức chợt hiện về — người đàn ông trung niên ngồi khóc thầm ngoài văn phòng, tờ séc tôi viết vội một cách tùy hứng.
Hóa ra, hạt giống tử tế đã được gieo từ lúc ấy.
“Còn nữa,” Trương Duy hạ giọng, “Tôi đã thu thập đầy đủ tài liệu liên quan đến vấn đề thuế của Tần thị trong năm năm gần đây. Bất cứ lúc nào cũng có thể nộp cho cơ quan chức năng.”
Tôi gật đầu: “Chưa cần vội. Hãy xem nhà họ Tần xử lý khủng hoảng này ra sao đã.”
Lâm Tiểu Vũ trợn tròn mắt nhìn chúng tôi: “Hai người… đã lên kế hoạch từ trước?”
“Không,” tôi mỉm cười, “Chỉ là người thông minh thì luôn biết chừa cho mình một đường lui.”
Tối hôm đó, các hashtag như #ĐámCướiHàoMônHóaTangLễ, #TửVongXãHội, #CôDâuChấtNhất lập tức leo lên top tìm kiếm.
Lượng người theo dõi tài khoản mạng xã hội của tôi tăng vọt hơn một triệu chỉ sau một đêm, trong khi đoạn video Tần Mặc cãi nhau dữ dội với Lâm Vũ Tình dưới chân chung cư cô ta cũng vượt mốc chục triệu lượt xem.
Ba ngày sau, bố Tần đích thân đến nhà xin lỗi, đề nghị mua lại cổ phần công ty từ tôi với giá cao.
Tôi mỉm cười từ chối: “Chú à, có những thứ không mua lại được bằng tiền. Ví dụ như… lòng tự trọng.”
Một tháng sau, tòa án chính thức tuyên bố hôn nhân giữa tôi và Tần Mặc chấm dứt, hắn tay trắng rời khỏi cuộc hôn nhân.
“Mặc Thanh Technology” được đổi tên thành “Thanh Dương Technology”, tại lễ khai trương, tôi tự tay tháo tấm bảng hiệu cũ xuống trước trụ sở công ty.
Trong lễ cắt băng, một phóng viên hỏi tôi còn tin vào tình yêu không.
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, điềm nhiên trả lời: “Tôi vẫn tin vào tình yêu — nhưng là tình yêu xứng đáng. Trước khi gặp được điều đó, tôi sẽ yêu bản thân mình trước.”
Sau buổi lễ, Lâm Tiểu Vũ đón tôi ở bãi xe.
Mắt cô ấy đỏ hoe, như vừa khóc rất lâu.
“Thanh Thanh, mình phải nói thật… Lâm Vũ Tình là chị gái cùng cha khác mẹ với mình.” Cô nghẹn ngào, “Nhưng mình thật sự không biết gì về kế hoạch của cô ta. Mãi đến ngày cưới mình mới…”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy: “Mình biết. Nếu cậu thực sự đồng lõa, cậu đã không giúp mình có được mấy bằng chứng từ bệnh viện.”
Lâm Tiểu Vũ bật khóc trong vòng tay tôi.
Tôi vỗ nhẹ lưng cô ấy, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía xa — nơi Tần Mặc đang bị đám chủ nợ vây kín sau công ty.
Bên kia đường, Lâm Vũ Tình đứng yên lạnh lùng theo dõi, trong tay là tấm vé máy bay đi nước ngoài.
Cuộc đời luôn đầy châm biếm.
Những kẻ tưởng mình có thể điều khiển người khác bằng mưu mô, cuối cùng chỉ là tù nhân của chính tham vọng bản thân.
Còn tôi ư?
Câu chuyện của tôi… mới chỉ vừa bắt đầu.
Quay lại lúc ở phòng thay đồ cô dâu.
“Lâm Vũ Tình là chị gái mình.”
Lời thú nhận của Lâm Tiểu Vũ như một quả bom nổ trong phòng trang điểm.
Tôi đặt ly nước xuống, những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước không khác gì sự chấn động đang dậy lên trong lòng tôi.
“Cùng cha khác mẹ.” Cô bổ sung, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, “Mình chỉ mới biết chuyện đó một tuần trước đám cưới. Bố mình… đã ngoại tình với mẹ cô ta từ khi mình mới năm tuổi.”
Tôi nhìn người bạn thân đã học cùng tôi suốt bốn năm đại học, rồi đồng hành khởi nghiệp ba năm trời.
Đột nhiên, tôi nhận ra mình chưa từng thật sự biết gì về gia đình cô ấy.
Hồi đại học, mỗi khi nhắc đến bố, cô luôn lảng tránh.
Dịp Tết cô cũng chẳng bao giờ về nhà, thà ở lại ký túc xá trống rỗng.
“Vậy là… cậu biết kế hoạch của họ từ trước?” Giọng tôi bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Không!” Lâm Tiểu Vũ ngẩng đầu, mắt ngân ngấn nước, “Mình thề! Nếu biết họ sẽ làm vậy với cậu…” Cô run rẩy rút điện thoại trong túi ra, “Nhưng sau khi phát hiện quan hệ của họ, mình đã âm thầm đề phòng.”
Trên màn hình là một tệp ghi âm, ngày ghi là ba hôm trước — đêm tiệc độc thân của tôi.
“Đây là gì?”
“Thiết bị nghe lén.” Cô cắn môi, “Mình lén đặt trong túi Lâm Vũ Tình. Nghe đi, rồi cậu sẽ hiểu tất cả.”
Tôi bấm phát.
Sau vài giây nhiễu loạn, giọng ngọt xớt của Lâm Vũ Tình vang lên rõ ràng: “Ngày mai là lễ cưới của con nhỏ ngu đó rồi, anh chắc sẽ lấy được quyền kiểm soát công ty chứ?”
“Yên tâm.” Giọng Tần Mặc vang lên khiến dạ dày tôi co thắt, “Trong hợp đồng tiền hôn có một kẽ hở. Chỉ cần anh chứng minh được Yên Thanh có dấu hiệu bất thường về tâm lý, toàn bộ cổ phần của cô ta sẽ tự động chuyển sang anh.”
“Vậy ngày mai em giả vờ bị tai nạn, anh công khai bỏ rơi cô ta. Còn mẹ anh sẽ lan tin là cô ta có tiền sử trầm cảm…”
“Sau đó đưa cô ta đi ‘điều trị’, giống như cách ba anh từng làm với đối thủ đầu tiên của ông ấy.” Giọng Tần Mặc nhẹ tênh, “Trong viện tâm thần, có đủ cách để khiến một người không bao giờ quay ra ánh sáng.”
Bản ghi dừng lại.
Tay tôi run lên, không phải vì sợ hãi, mà vì cơn giận dữ dâng trào tận óc.
Hóa ra sự phản bội này không chỉ là về tình yêu, mà còn là một cuộc cướp đoạt lạnh lùng, đầy toan tính — và có thể đã đe dọa cả mạng sống của tôi.
“Còn nữa.” Lâm Tiểu Vũ trượt ngón tay qua màn hình, mở một tệp ghi âm mới, “Ghi lại hôm qua — cuộc nói chuyện giữa Tần Mặc và bố hắn.”
Giọng ông Tần trầm đục, sắc lạnh: “…vấn đề thuế phải xử lý ổn thỏa. Con nhỏ Yên Thanh đó quá khôn, nếu nó tìm ra dấu vết rửa tiền qua ‘Mặc Thanh’ thì…”
“Ba lo xa quá rồi.” Tần Mặc cười nhạt, “Cô ta chỉ là mọt sách, suốt ngày vùi đầu viết code, mấy cái sổ sách công ty chưa từng đụng vào.”
“Hy vọng là vậy.” Ông Tần hừ lạnh, “Nếu lộ ra, không chỉ công ty tiêu, cả nhà mình cũng đi đời. Luật sư Trương dạo này hỏi nhiều quá, tìm cách đá hắn đi.”
Bản ghi chấm dứt.
Căn phòng chìm trong im lặng ngột ngạt.
Tôi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong gương — ánh mắt của cô ấy lạnh đến mức khiến chính tôi cũng cảm thấy xa lạ.
Hóa ra, suýt nữa tôi không chỉ mất đi hôn nhân và danh dự… mà còn suýt mất cả tự do, thậm chí là mạng sống.
“Thanh Thanh…” Lâm Tiểu Vũ khẽ gọi tôi, giọng run rẩy.
Tôi hít một hơi sâu, nắm lấy tay cô ấy: “Cảm ơn cậu đã mạo hiểm. Ghi âm lén là hành vi phạm pháp, những bằng chứng này không thể đưa ra tòa, nhưng…” Tôi nhếch môi cười lạnh, “Chúng cho tôi biết phải đánh vào đâu để đau nhất.”
Lại có tiếng gõ cửa.
Trương Duy – luật sư của tôi – đứng ngoài, vẻ mặt căng thẳng: “Chị Yên, vừa nhận được tin, nhà họ Tần đang chuyển tài sản ra nước ngoài.”
“Tạm giữ được không?”
“Đã phong tỏa được phần lớn, nhưng họ có một tài khoản ở Thụy Sĩ…” Trương Duy ngập ngừng.
“Dùng cái này đi.” Tôi chuyển đoạn ghi âm lúc nãy sang điện thoại anh ta, “Gửi ẩn danh cho cơ quan giám sát tài chính và thanh tra thuế. Nhớ kỹ — ẩn danh.”
Trương Duy nghe xong, đôi mắt sau cặp kính lóe lên ánh sắc bén: “Tôi hiểu rồi. Ngoài ra…” Anh cúi thấp giọng, “Người cũ của bố chị đã vào vị trí, sẵn sàng tiếp quản tuyến vận chuyển của nhà họ Tần.”
Tôi nhướng mày: “Người cũ của bố tôi?”