Chồng tôi tráo đổi con của tôi và Bạch Nguyệt Quang - Chương 1
1.
Tôi và bạch nguyệt quang của Chu Trạch – Lý Hiểu Nguyệt sinh con cùng một ngày, cùng một bệnh viện, thậm chí là cùng một phòng bệnh.
Ngay từ khi con vừa mới chào đời, tôi đã có dự cảm không lành, liền nhờ y tá kiểm tra xem trên người con có đặc điểm gì đặc biệt không.
Dựa vào tính cách của Chu Trạch, ai dám chắc anh ta sẽ không tráo đổi con tôi với con của Lý Hiểu Nguyệt khi bị cô ta cầu xin?
Dù sao thì Chu Trạch cũng là một kẻ si tình mù quáng, chó không bỏ được tật ăn phân. Ngay cả khi Lý Hiểu Nguyệt đã kết hôn, anh ta vẫn hết lòng si mê cô ta. Đến khi chồng của Lý Hiểu Nguyệt qua đời, anh ta lại càng tận tâm tận lực, lo liệu mọi thứ cho cô ta từ những lần khám thai đến việc nấu nướng tỉ mỉ đủ món.
Người không biết còn tưởng Chu Trạch là người hầu của Lý Hiểu Nguyệt, hết lòng tận tụy như vậy.
Anh ta nghĩ tôi không biết ư? Thực ra, tôi đều biết hết. Chỉ là tôi không nói ra, vì tôi có dụng ý riêng.
Chính vì đã đề phòng từ trước, nên khi nhìn thấy cổ tay nhẵn nhụi của đứa bé trong tay, tôi lập tức biết con mình đã bị tráo đổi.
Cổ tay con tôi có một nốt ruồi đỏ.
“Tại sao lại là con trai?” Tôi nhận lấy đứa trẻ từ tay Chu Trạch, tỏ vẻ chán ghét, vừa gõ mấy dòng trên điện thoại rồi đặt xuống. “Còn xấu xí như vậy, chắc là di truyền từ anh. Sau này chắc cũng chỉ có thể sống dựa vào đàn bà mà thôi.”
Nụ cười trên mặt Chu Trạch cứng đờ.
Dĩ nhiên anh ta hiểu rõ ý của tôi. Tôi đang châm chọc anh ta là kẻ ăn bám đàn bà.
Đàn ông mà sống dựa vào phụ nữ, là điều mà Chu Trạch ghét nhất. Nhưng dù anh ta có ghét đi chăng nữa cũng vô dụng, bởi từ trên xuống dưới, từ ăn mặc đến chi tiêu, tất cả đều do tôi bỏ ra.
Giờ phút này, dù Chu Trạch không vui, anh ta cũng chỉ có thể dỗ dành tôi, vì tháng này tôi vẫn chưa phát tiền sinh hoạt phí cho anh ta. Mà anh ta thì sắp hết tiền để thanh toán viện phí và chi phí ở trung tâm chăm sóc sau sinh cho Lý Hiểu Nguyệt rồi.
“Vợ à, đây là con ruột của em mà. Làm gì có người mẹ nào lại chê bai con ruột của mình như vậy?”
Bên giường bệnh, Lý Hiểu Nguyệt cũng phụ họa: “Đúng vậy, chị à, dù chị có không thích thì cũng đừng nói ra như thế.”
Tôi liếc cô ta một cái: “Con trai cô còn đang khóc trên giường kìa, cô lấy tư cách gì mà nói tôi?”
Nghe tiếng khóc của đứa trẻ, tôi thực sự hận không thể vạch mặt bọn họ ngay lập tức. Nhưng hiện tại tôi chưa có chứng cứ chứng minh bọn họ cố ý tráo đổi con tôi. Dù có bị lật tẩy, bọn họ cũng hoàn toàn có thể viện cớ là bế nhầm.
Lý Hiểu Nguyệt khẽ cười khổ, rồi bật khóc: “Chị à, chúng ta khác nhau mà. Đứa bé này còn chưa chào đời đã khắc chết cha nó, khiến tôi mất chồng rồi.”
Chu Trạch nhìn Lý Hiểu Nguyệt đầy thương tiếc, nếu không phải vì có tôi ở đây, chỉ sợ anh ta đã ôm cô ta vào lòng để an ủi rồi.
Tôi nhìn đứa bé trong tay, thản nhiên nói: “Nhà tôi gia sản chỉ truyền cho con gái, không truyền cho con trai. Đưa nó đi phẫu thuật chuyển giới đi. Nhân lúc còn nhỏ, làm sớm thì dễ chấp nhận hơn.”
“Không được!” Lý Hiểu Nguyệt lập tức lên tiếng ngăn cản.
Đó là con ruột của cô ta, sao có thể để người khác biến nó thành con gái?
Cô ta muốn con mình thừa kế tài sản của tôi, nhưng lại không muốn nó trở thành con gái!
Nhận ra mình phản ứng quá mức, cô ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, dịu giọng khuyên nhủ: “Chị à, thời buổi này rồi, sao chị còn có suy nghĩ như vậy? Đứa bé vừa mới sinh ra, còn rất yếu ớt mà.”
Vừa nói, cô ta vừa lén lút trao đổi ánh mắt với Chu Trạch.
Chu Trạch nhận được ánh mắt cầu cứu đầy mong đợi của bạch nguyệt quang, lập tức trở mặt, gào lên: “Dư Vi, em đang nói linh tinh gì vậy! Đây là độc đinh của nhà họ Chu, em dám đưa con đi phẫu thuật chuyển giới, anh với em không xong đâu!”
2
Tôi giơ tay, tát thẳng một cái vào mặt Chu Trạch. Trong nháy mắt, trên má anh ta hằn lên một dấu tay đỏ rực.
“Anh là cái thá gì mà dám nói ‘nhà họ Chu’ với tôi? Cái gì mà độc đinh chứ? Còn tự nhận là người có học vấn cao? Tôi thấy anh phí công học sinh học rồi!”
“Anh ăn của tôi, dùng của tôi, vậy mà còn dám to tiếng với tôi? Tháng này cắt hết tiền sinh hoạt phí, để anh nhớ kỹ!”
Đứa bé trong lòng tôi bị tiếng cãi vã làm cho thức giấc, khóc ré lên không ngừng.
Lý Hiểu Nguyệt nhìn đứa trẻ trong tay tôi, ánh mắt đầy vẻ xót xa: “Chị à, đứa bé đang khóc, chắc là đói rồi. Chị cho nó bú đi.”
Chu Trạch cũng vội vàng phụ họa: “Vi Vi, em giận anh thì cứ giận, nhưng đừng để con phải chịu đói.”
Tôi thản nhiên đáp lại: “Con trai thì khỏe lắm, cứ để nó khóc, mệt rồi sẽ tự ngủ thôi. Anh vội gì chứ?”
Tôi đem chính câu nói đó trả lại cho bọn họ không sai một chữ.
“Đưa nó về giường, không ai được phép dỗ.”
Chu Trạch cắn răng, không dám nhìn Lý Hiểu Nguyệt, chỉ lặng lẽ đặt đứa trẻ trở lại giường.
Hai đứa trẻ cùng khóc lóc ầm ĩ trong phòng bệnh. Nhìn con mình khóc, tôi cũng đau lòng, nhưng vẫn nhịn xuống.
Cửa phòng bệnh bất chợt bị đẩy ra, bạn thân của tôi dắt theo bảo mẫu đi vào.
Tôi lập tức sáng mắt: “Nhanh, đưa cả hai đứa bé ra ngoài đi, ồn ào đến mức tôi không ngủ nổi nữa rồi.”
Phương Hòa gật đầu, đặt túi xuống, sau đó cùng bảo mẫu mỗi người bế một đứa trẻ ra ngoài.
Lý Hiểu Nguyệt thấy có người đến dỗ con trai mình, cũng chẳng bận tâm đến việc con của tôi bị bế đi cùng. Cô ta và Chu Trạch chắc chắn nghĩ rằng mình đã làm chuyện này hoàn hảo đến mức tôi không thể phát hiện ra.
Tôi cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Mười mấy phút sau, Chu Trạch đi đến bên cạnh tôi, nhẹ giọng gọi, thấy tôi không phản ứng, anh ta mới lặng lẽ bước sang giường bệnh của Lý Hiểu Nguyệt, ôm cô ta vào lòng.
Lý Hiểu Nguyệt dụi đầu vào ngực Chu Trạch, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Chu ca, anh nhất định phải ngăn cản Dư Vi. Sao con trai của em có thể bị biến thành con gái được chứ? Chúng ta tráo đổi con chẳng phải để con em có thể lớn lên trong một gia đình đầy đủ cha mẹ sao?”
Chu Trạch hưởng thụ cái ôm của bạch nguyệt quang, giọng nói đầy dịu dàng: “Đừng lo, Vi Vi chỉ nói vậy thôi, cô ấy vừa sinh con, tâm trạng không tốt, có thể nói bất cứ điều gì.”
“Anh sẽ chăm sóc con trai em, cho nó tình thương của cha, cho nó một cuộc sống tốt nhất.”
Lý Hiểu Nguyệt rưng rưng nước mắt: “Chu ca, em cũng sẽ chăm sóc tốt cho con anh. Nếu chồng em không mất, em cũng đâu cần phải nhờ anh giúp thế này. Em thật sự không muốn con mình phải lớn lên trong một gia đình đơn thân.”
Hai người họ cứ thế mà thân mật, chẳng hề kiêng kỵ điều gì, hoàn toàn không nhận ra túi xách của Phương Hòa đang hướng thẳng về phía bọn họ.
Lý Hiểu Nguyệt giọng đầy u uất: “Nghĩ đến cảnh sau này con trai em phải gọi người khác là mẹ, em thực sự đau lòng.”
Chu Trạch dịu dàng an ủi: “Vi Vi bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác, không ở nhà. Chỉ cần cô ấy đi vắng, anh sẽ đón em đến nhà ở cùng con trai, được không?”
“Cạch!”
Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
Chu Trạch hoảng hốt, lập tức đẩy Lý Hiểu Nguyệt ra, luống cuống đứng dậy.
Phương Hòa bước vào, khoanh tay nhìn anh ta, cười lạnh: “Anh làm gì mà cuống lên thế? Không biết còn tưởng anh đang lén lút ngoại tình sau lưng vợ đấy.”
Chu Trạch nghiêm mặt: “Cô nói linh tinh cái gì vậy?”
Phương Hòa không để tâm đến anh ta, chỉ nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trở lại giường. Trên cổ tay trắng nõn của đứa bé, một nốt ruồi đỏ nổi bật lên rõ ràng.
Cô ấy khẽ di chuyển dải băng đeo tay của đứa trẻ, cố tình che đi nốt ruồi đó.
Bảo mẫu cũng đặt đứa bé còn lại về bên giường của Lý Hiểu Nguyệt.
Lý Hiểu Nguyệt lịch sự cảm ơn: “Dì ơi, vất vả cho dì rồi.”
Chu Trạch nhìn Phương Hòa, giọng đầy ẩn ý: “Cô đến chăm sóc Vi Vi sao? Đúng lúc Lý tiểu thư chỉ có một mình, không ai chăm nom, cô tiện thể chăm sóc luôn đi.”
Lý Hiểu Nguyệt ra vẻ ngại ngùng: “Chu ca, như vậy có phiền quá không?”
Chu Trạch cười khẽ: “Không phiền, chỉ là tiện tay thôi mà.”
Phương Hòa nhướng mày, cười lạnh: “Anh tính trả lương bao nhiêu đây? Đừng nói với tôi là định dùng không đấy nhé? Đây là bảo mẫu chuyên nghiệp, anh tưởng là người làm từ thiện à? Không trả tiền mà đòi phục vụ tận tình?”
3
Lý Hiểu Nguyệt vừa khóc vừa xin lỗi: “Em… em xin lỗi.”
Chu Trạch vội vàng chen vào: “Tiền này để tôi trả.”
Bảo mẫu lấy điện thoại ra, mở mã thanh toán: “Một tháng tổng cộng bốn trăm triệu.”
Động tác cầm điện thoại của Chu Trạch khựng lại: “Sao mà đắt thế?”
Phương Hòa cười nhạt: “Hai người mà còn thấy đắt à? Đây là bảo mẫu hạng kim bài đấy, biết bao nhiêu người tranh giành mà không thuê nổi. Nếu không đặt trước, chắc chắn không có mà dùng.”
“Hay là anh chỉ định trả tiền cho Lý tiểu thư thôi, không muốn trả cho Vi Vi? À không đúng, tiền trong túi anh cũng đều là của Vi Vi cả, một đồng anh cũng chẳng tự kiếm được.”
“Anh và Lý tiểu thư có quan hệ gì mà lại dùng tiền của Vi Vi để thuê bảo mẫu cho cô ta? Vi Vi đã đồng ý chưa?”
Đối diện với ánh mắt vừa cười vừa như không của Phương Hòa, Chu Trạch chỉ có thể nắm chặt lấy điện thoại, không dám nói một lời.
Phương Hòa đưa túi xách cho dì Lý: “Dì chuẩn bị đi.”
Dì Lý gật đầu rời đi, tiện tay bế theo con của tôi ra ngoài.
Mười phút sau—
Tôi mở mắt, ngồi bật dậy trên giường, vung chân đạp thẳng vào Chu Trạch khiến anh ta ngã xuống đất.
Tôi vớ lấy cây gậy bên cạnh, đập mạnh lên người anh ta: “Anh dám tráo đổi con tôi? Tôi đánh chết cái loại đàn ông ăn bám như anh!”
Chu Trạch vội vã bỏ chạy ra ngoài, tôi cầm gậy đuổi theo, từng cú đánh giáng thẳng xuống người hắn.
Phương Hòa cầm điện thoại bước theo, cười nói: “Tôi ra ngoài quay lại xem gã đàn ông cặn bã này có kết cục thế nào.”
Cô ấy liếc sang Lý Hiểu Nguyệt, nụ cười đầy ý vị: “Lý tiểu thư, cô sắp nổi tiếng rồi đấy. Chuẩn bị livestream bán hàng đi là vừa.”
Lý Hiểu Nguyệt sợ hãi run rẩy.
Toàn bộ bệnh viện lúc này đều vang lên tiếng phát thanh, những lời nói khi nãy của hai người bọn họ đều đã bị ghi âm lại, tất cả đều bị phơi bày.
Tôi tiếp tục đuổi theo Chu Trạch, một gậy giáng thẳng vào mặt hắn, đánh đến mức máu miệng trào ra, răng cũng văng ra theo.
Tôi lại vung thêm một gậy vào cánh tay hắn, từng cú đánh đều dồn hết sức lực.
Xung quanh là các bà mẹ vừa sinh con, nghe thấy đoạn ghi âm, thấy cảnh tôi đuổi đánh Chu Trạch, không một ai ra tay ngăn cản.
Bởi vì họ đều là những người mẹ, họ hiểu cảm giác của tôi.
“Đánh hay lắm! Loại đàn ông này không đánh thì giữ lại ăn Tết à?”
“Đúng đấy! Thật không thể tin nổi! Vì muốn con mình có cuộc sống tốt hơn mà dám tráo đổi con người khác? Cái gì mà gia đình đầy đủ cha mẹ, chẳng qua là muốn cướp gia sản của người khác thôi!”
“Tôi cứ tưởng đây là kiểu cốt truyện chịu đựng mười mấy năm rồi mới vạch trần, ai ngờ lại lật mặt nhanh thế này.”
“Tôi vừa mới sinh con ba ngày, chỉ cần tưởng tượng cảnh bị chồng tráo đổi con như vậy là tôi đã không chịu nổi rồi! Nếu chồng tôi mà làm thế, tôi còn ác hơn cô ấy nữa!”
Thực ra, ngay khi phát hiện có điều không đúng, tôi đã nhắn tin cho Phương Hòa, cùng cô ấy lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện.
Chiếc túi xách của cô ấy có camera quay lén, bên trong giấu máy ghi âm.
Còn tôi, giả vờ ngủ, chính là để dụ bọn họ lộ hết chân tướng.
Mọi chuyện đều phát triển đúng như dự tính của tôi.
Nhưng đây—
Mới chỉ là khởi đầu.
Gậy trong tay tôi cuối cùng cũng gãy, nhưng tôi vẫn dùng đoạn gậy gãy đó, không ngừng đâm mạnh vào bụng Chu Trạch.
“Ai cho anh cái gan dám tráo đổi con của tôi hả?!”
Tôi ném mạnh cây gậy sang một bên, đè lên người hắn, tung từng cú đấm thẳng vào mặt hắn.
Chu Trạch cố gắng vùng vẫy, giọng cầu xin: “Vợ ơi, vợ ơi! Em nghe anh giải thích đã!”
Nhưng tôi không muốn nghe một lời nào hết.
Cho đến khi bác sĩ chạy đến kéo tôi ra: “Cô vừa mới sinh con, không thể quá kích động!”
Phương Hòa bước đến, nắm tay tôi: “Trung tâm chăm sóc sau sinh đã đặt xong rồi, con cũng đã đưa qua đó. Chúng ta đi thôi.”
Tôi gật đầu, trước khi rời đi còn đá thêm một cú vào bụng Chu Trạch.
“Thẻ ngân hàng của anh, tôi khóa rồi. Mọi khoản tiền anh tiêu cho con giáp thứ mười ba kia, tôi đều có ghi chép. Chờ nhận trát hầu tòa đi.”
Chu Trạch lao đến ôm chặt chân tôi, giọng lắp bắp cầu xin: “Vợ ơi, anh chỉ nhất thời hồ đồ thôi! Vợ, em tha thứ cho anh được không?”
Phải nói rằng, Chu Trạch đúng là có thể hạ thấp bản thân đến tận cùng.
Đến mức này rồi mà vẫn có thể quỳ xuống giữa chốn đông người để cầu xin tôi tha thứ.