Chồng Yêu Là Hồ Ly (Full) - Chương 11
Nhảy hố truyện: Chồng yêu là hồ ly (Full)
- Thể loại: Huyền Huyễn
Chương 11: Thủy Phủ nương nương
Vừa nãy con hồ ly kia còn bảo tôi là đừng có lộn xộn, nhưng bây giờ thì anh ta lại bất ngờ chui ra khỏi chăn của tôi, còn bảo những người đó không được động vào tôi. Tôi thật sự sắp cảm động đến nơi rồi, mặc dù bình thường tên Hồ Phượng Thiên này đối xử với tôi chẳng tốt chút nào, nhưng những lúc nguy cấp thế này, anh ta lại biết đứng ra bảo vệ tôi. Xem ra, tôi đã nghĩ sai về anh ta rồi.
“Trong phòng này còn có người, là tiên gia!”
Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai tôi.
“Hừ, lần này tôi đến đây là để đối phó với mấy người đấy, ban ngày thì trốn, ban đêm thì ra. Mấy người đã làm đảo lộn cả sự yên bình của thôn này rồi, cô gái này là đệ mã của tôi, nếu gả cho mấy thứ quỷ như mấy người thì ai làm đệ mã cho tôi?”
Vừa nãy thì Hồ Phượng Thiên đứng ra che chở cho tôi như chó bảo vệ cứt, vậy mà bây giờ anh lại nói những lời này. Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh ta quan tâm tôi cơ. Nhưng giây phút mà anh ta nói ra những lời đó thì sự biết ơn trong lòng tôi đối với anh ta đã lập tức biến mất. Tôi chửi thầm trong lòng, con hồ ly chết tiệt, nếu tôi mà không có tác dụng gì với anh thì chắc chắn anh đã mặc kệ sự sống chết của tôi rồi!
Cũng may là bà Hồ đã đoán trước được chuyện này rồi vậy nên mới bảo anh ta nhận tôi làm đệ mã, nếu không thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải bỏ lại cái mạng nhỏ này của mình vì Hồ Phượng Thiên mà thôi.
Sau khi Hồ Phượng Thiên nói xong những điều đó thì chỉ nghe thấy mấy người kia bàn bạc với nhau vài ba câu gì đó, có vẻ như họ đang nói về lai lịch của Hồ Phượng Thiên.
Khoảng vài giây đồng hồ sau, bên kia lại lên tiếng, giọng nói này có vẻ khá nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ đại tiên chính là Hồ tiên Hồ Phượng Thiên sao?”
Hồ Phượng Thiên mỉm cười: “Đúng thì sao?”
Mấy người kia biết được địa vị của Hồ Phượng Thiên rồi thì có vẻ như cũng không muốnn làm căng nữa, mà bà cụ ở ngoài phòng nghe thấy tiếng nói chuyện trong này thì cũng vội vàng đi vào, tôi chỉ nghe thấy một giọng nói già nua vang lên ở cửa ra vào, bà cụ ấy nói với Hồ Phượng Thiên: “Cầu xin Hồ tiên nương tay, Hồ tiên hãy nương tay.”
Hồ Phượng Thiên có thể thấy những thứ đó nhưng tôi thì lại không thể nhìn thấy gì được, lúc tôi bắt đầu nghe thấy rất nhiều tiếng nói chuyện trong căn phòng trống rỗng thế này thì da gà tôi nổi hết lên, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện thế này, cũng chẳng biết phải làm thế nào, vậy nên tôi đành ngoan ngoãn đứng một bên, nghe mấy con ma đuối nước này nói chuyện với Hồ Phượng Thiên.
Sau khi bà cụ kia bước vào phòng, tôi có cảm giác như có ai đó đã ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, sau đó thì bà cụ đó nói với hồ ly: “Đại tiên thần thông quảng đại, chúng tôi cũng không muốn gây sự với ngài đâu. Tôi và năm đứa con của mình đều bất hạnh chết đuổi ở sông Nam Giang đối diện nhà, phải làm ma đuối nước. Cũng may là ở Nam Giang có một Thủy Phủ nương nương, ngài ấy đã chứa chấp tất cả những người chết đuối ở đó như chúng tôi, còn đề bạt con tôi lên làm quan, tháng này là thang sinh nhật của Thủy Phủ nương nương, ngài ấy thấy chúng tôi ngày nào cũng ở dưới nước, ngày ngóng đêm nhớ về gia đình, nhưng lại chẳng thể đoàn tụ nổi nên mới đặc xá cho chúng tôi về thăm người thân một tháng.”
“Mấy người về thăm người thân, thế chuyện bên ngoài là sao?”
Hồ Phượng Thiên nói xong câu đó thì tôi cũng cẩn thận lắng tai nghe xem bên ngoài có tiếng gì không, rõ ràng bây giờ đang là nửa đêm, gần rạng sáng rồi nhưng bên ngoài lại có tiếng nói chuyện ồn ào, rồi có cả tiếng hát tuồng liên tục mãi không dứt, giống như là đang ở ngoài một con phố náo nhiệt vậy.
“Đó là một đoàn kịch hát nhỏ đến chúc mừng sinh nhật nương ngương. Thôn của chúng tôi khá gần Thủy Phủ, sân khấu kịch được dựng ở trong thôn, chỉ cần hát một hí khúc thôi là đã có rất nhiều ma quỷ đến xem rồi, khi còn sống họ đều là người của thôn này, vậy nên họ mới lấy một ít thức ăn từ nhà mình ra để đi hỏi thăm diễn viên hát hí khúc.”
Lần này có một giọng nam vang lên, vẫn là người đàn ông có giọng nói khá dễ nghe đó.Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nh ảy hố truyện
Bảo sao ông cụ cứ nói rằng trong nhà bị mất đồ ăn, hóa ra là bị hồn ma của mấy đứa con ông ấy lấy đi cho các hồn ma khác rồi.
Bây giờ, sau khi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Hồ Phượng Thiên biến thành hình người, bước xuống giường gạch: “Vậy bao giờ thì tiệc sinh nhật của Thủy Phủ nương nương ấy mới chấm dứt?”
“Tối hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”
“Sau đêm nay thì mấy người sẽ phải quay lại đó chứ?” Hồ Phượng Thiên lại hỏi tiếp.
“Vâng, tất cả mọi người đều phải quay về, đến tận năm sau chúng tôi mới được ra ngoài lần nữa.”
“Thôi được rồi, lần này tôi tha cho mấy người, nhưng năm sau đi lên thì hãy cố gắng hết sức mà bắt chuyện với các đệ mã của các tiên gia trên này, rồi sau đó dặn dò nhau cẩn thận, đừng có mà làm phiền đến những người thân đang sống của mình ở đây nữa.”
Nghe thấy Hồ Phượng Thiên nói là sẽ thả cho họ rời đi, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì không cần phải tụng kinh cho bớt sợ nữa rồi. Nhưng mà tôi cứ nghĩ rằng Hồ Phượng Thiên là loại người ăn nói thì ngang ngược mà hành động thì mù quáng, nào ngờ bây giờ thấy anh ta giải quyết chuyện này cũng rất đứng đắn và cẩn thận đấy chứ.
Nhưng mà đến khi mấy hồn ma kia đang chuẩn bị rời đi thì tôi lại nghe thấy người đàn ông lúc nãy lên tiếng: “Mặc dù cô gái này là đệ mã của đại tiên nhưng tôi vẫn muốn để cô ấy được nhìn thấy tôi, không biết đại tiên có thể giúp đỡ một tay không?”
Hóa ra con ma này cũng biết là tôi không thể nhìn thấy anh ta, nhưng một người chết rồi thì có gì để xem chứ, trước kia tôi nghe người khác nói rằng những hồn ma thường sẽ giữ nguyên dáng vẻ của họ ở thời điểm chết đi. Mấy người anh em nhà này đều bị chết đuối, chắc chắn là thi thể đã bị sưng vì ngâm nước hết rồi, tầm này thì làm gì có ai rỗi hơi muốn ngắm thi thể chứ, sao họ không mau đi đi.
Bản thân tôi thì cảm thấy không đồng ý lắm, mà Hồ Phượng Thiên nghe thấy yêu cầu của người đàn ông kia xong thì cũng tỏ vẻ hơi mất hứng, anh ta hơi khó chịu nói với tôi: “Đọc Bang Binh Quyết, mời tôi vào thân thể cô đi.”
Hồ Phượng Thiên còn đồng ý rồi thì tôi còn có gì để nói chứ, tôi lại đành ngồi trên giường, bắt đầu đọc khẩu quyết mà mình đã học thuộc lòng: “Mặt trời lặn ở hướng Tây, trời đã tối, mọi người đều khóa cửa, nhưng chỉ có một nhà chưa khóa…”
Tôi còn chưa đọc hết thì Hồ Phượng Thiên đã không nghe tôi nữa, cứ vậy mà xông vào người tôi.
Lúc anh ta mới nhập vào cơ thể tôi thì tôi có cảm giác nôn nao y như lần trước, cảm giác như trong họng có một viên đan dược, nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng chẳng xong, rất khó chịu.
Nhưng khi tôi chuẩn bị sẵn sàng tâm lý của mình để nhìn những người trong phong thì nào ngờ rằng lại thấy năm người đàn ông bình thường đang đứng trước mặt mình và một bà cụ tóc bạc trắng đang ngồi bên cạnh, hình dáng bên ngoài của họ có vẻ không khác hồi họ còn sống là bao.
Trong số năm người đàn ông thì có một người chạc tuổi tôi, có vẻ như ngoài hai mươi gì đó, dáng người không quá cao, khoảng mét bảy mét tám nhưng tỉ lệ cơ thể thì lại rất đẹp, chân dài lưng ngắn, khá thư sinh. Anh ta mặc một bộ đồ đen, đội mũ quan trên đầu, mặc dù gương mặt anh ta không điển trai như Hồ Phượng Thiên nhưng lại khiến người nhìn anh ta cảm thấy rất thoải mái. Anh ta khá trắng trẻo, khí chất nhã nhặn, xem ra khi còn sống, người này còn đang học đại học.
“Tôi họ Liễu, tên là Liễu Thanh Dương, khi còn sống không may chết sớm, không có duyên để gặp cô, tôi có thứ này muốn tặng cho cô, mong rằng cô sẽ thích nó.”
Người tên Liễu Thanh Dương này nói xong, liền lấy một chiếc vòng ngọc màu tím từ trong áo của mình, đặt vào tay tôi.
Mấy người anh của Liễu Thanh Dương thấy anh ta tặng vòng tay cho tôi thì lên tiếng trêu chọc anh ta: “Em năm, đây là đồ mà Thủy Phủ nương nương ban tặng cho cậu cơ mà? Sao cậu lại không tiếc gì mà đi tặng con gái nhà người ta thế? Cậu ưng người ta rồi à?”
Mấy người anh kia nói thế thì tôi lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, mà người Liễu Thanh Dương kia chỉ mỉm cười với tôi, coi như là thừa nhận chuyện này.
Có vẻ như bà cụ tóc trắng lại rất cưng cậu con trai út này, bà cũng cười rồi đứng dậy khỏi giường gạch, nói với Liễu Thanh Dương: “Cô gái này là đệ mã, mà đệ mã thì sẽ có Tiên Đường, nếu con đã thích người ta rồi thì hỏi cô ấy xem người ta có đồng ý đón năm anh em các con vào Tiên Đường không. Rồi sau này cô ấy xuất mã tiên gia mà có khó khăn gì thì quỷ tiên chúng ta cũng có thể ra tay giúp đỡ.”Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nh ảy hố truyện
Sau khi tôi vào nội đường thì trừ Hồ Phượng Thiên ra thì cũng chỉ có Hoàng Hạ Quân, tiên gia cực kỳ lợi hại, mà huống chi Liễu Thanh Dương đây lại là quỷ mị, nếu quỷ mị mà vào Tiên Đường thi sẽ được gọi là Quỷ Tiên, hay còn có tên khác là Thanh Phong, là một trong năm đại giáo chủ không thể thiếu ở Tiên Đường. Ngoài ra thì người tên Liễu Thanh Dương này còn là đô đốc ở Thủy Phủ Nam Giang, chức quan này nghe có vẻ không nhỏ lắm, nếu sau này có chuyện gì thì đúng là tôi có thể nhờ anh ta được.
Nhưng tiên đường này nhận tiên gia thì còn phải nghe ý kiến của Hồ Phượng Thiên đã, dù sao thì anh ta mới là đại giáo chủ chưởng đường, vậy nên tôi mới nói với bà cụ rằng để xem Hồ tiên có đồng ý không.
Bà lão nghe thấy tôi nói câu đó xong thì bật cười, mắng yêu tôi một câu: “Cô ngốc này, Hồ tiên ghen tị, thấy con trai tôi thích cô thì kiểu gì cũng sẽ sợ rằng sau này con trai tôi sẽ giành vị trí của cậu ta, không cho cô nhận người đâu. Huống chi, tiên đường này là của cô, cô muốn làm gì thì làm, các tiên gia đều phải nghe theo lệnh của cô, cô cho ai vào thì người đấy vào, quyền quyết định chuyện này nằm ở tay cô đấy.”’
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Chồng yêu là hồ ly full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com