Chồng Yêu Là Hồ Ly (Full) - Chương 12
Nhảy hố truyện: Chồng yêu là hồ ly (Full)
- Thể loại: Huyền Huyễn
Chương 12: Giành người yêu
Trước giờ tôi cứ nghĩ rằng Hồ Phượng Thiên mới là người cầm đầu toàn bộ Đường Khẩu, anh ta nói gì thì mọi người nghe nấy mới đúng. Bây giờ bà lão lại nói rằng tôi có quyền quyết định tất cả mọi chuyện thì tôi lập tức đồng ý một cách rất thoải mái, mà lúc này Hồ Phượng Thiên trên người tôi cũng chẳng lên tiếng nói gì cả, tôi coi như anh ta đang ngầm đồng ý với chuyện này.
Thấy tôi đồng ý thì bà cụ liền nói cho tôi biết tên của năm người con trai của mình, bảo tôi sau khi về nhà thì viết tên của năm người này xuống giấy đỏ, cúng ở Đường Khẩu, sau này nếu có chuyện gì thì cứ nhờ họ là được.
Đây đúng là miếng bánh rơi từ trên trời xuống, trong tiên đường có thêm tiên gia thì sau này tôi sẽ không cần phải nhìn mặt Hồ Phượng Thiên mà làm việc nữa. Nhưng tôi còn chưa kịp cảm ơn mấy người anh em này thì Hồ Phượng Thiên bất ngờ thoát ra khỏi người tôi, anh ta mất kiên nhẫn nói với bà lão: “Được rồi, được rồi, nói xong thì mau đi về đi, ở đây kỳ kèo gì nữa.”
Nói xong, anh ta không chê giường gạch bẩn nữa mà cứ vậy nằm vật ra giường, quay lưng lại.
Sau khi Hồ Phượng Thiên thoát ra khỏi người tôi thì tôi cũng chẳng thể nhìn thấy được mấy anh em nhà Liễu Thanh Dương nữa, toi chỉ nghe thấy tiếng họ chào tạm biệt tôi, rồi sau đó căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Sau khi mấy người anh em đó đi hết rồi, tôi cầm vòng tay mà Liễu Thanh Dương đã tặng tôi lên xem, đây là một chiếc vòng tay màu tím lam, sờ vào thì có cảm giác bóng loáng, lành lạnh, nói chung là rất đẹp. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cái vòng thế này, thậm chí tôi còn chưa từng thấy nó trên TV bao giờ, cũng không biết là nó có giá bao nhiêu tiền.
Đối với con đỗ nghèo khỉ như tôi thì tất nhiên là rất muốn biết giá trị của chiếc vòng này rồi. Tôi thì không biết xem rồi, tên Hồ Phượng Thiên này sống lâu hơn tôi nên tôi quyết định nằm sấp xuống bên cạnh Hồ Phượng Thiên rồi hỏi anh ta xem cái vòng tay này có đáng tiền hay không.
Hồ Phượng Thiên thấy tôi hỏi với vẻ mặt vui vẻ như vậy thì chẳng buồn nhìn xuống chiếc vòng tay của tôi mà khinh khỉnh trả lời tôi một câu: “Cô nhìn cái mặt hám tài của cô đi, làm như nhà cô nghèo mấy đời rồi ấy.”
“Tôi nghèo thì làm sao? Tôi có ăn trộm ăn cắp của ai cái gì đâu, trông anh ki bo chưa kìa. Anh nhìn người ta đi, cũng là tiên gia mà người ta vừa gặp tôi đã tặng quà rồi.” Tôi vừa đeo chiếc vòng đó lên tay, vừa nói kháy Hồ Phượng Thiên, nhắc lại nhớ đến sợi dây chuyền mà anh ta không chịu đưa cho tôi. Sợi dây chuyền đó là mẹ anh ta để lại bảo là tặng cô gái mà anh ta thích, bây giờ tôi là vợ anh ta rồi mà anh ta còn chẳng tặng tôi. Nhưng cũng chính vì việc này mà sau đó tôi nhớ đến một chuyện có liên quan đến tương lai sau này của mình. Vậy là tôi lại quay sang hỏi Hồ Phượng Thiên: “Đúng rồi, Hồ Phượng Thiên, anh nói xem, nếu như sau này tôi gặp được một người khiến tôi rung động thì liệu tôi có thể kết hôn với người đó không?”
Nghe thấy tôi hỏi câu đó, Hồ Phượng Thiên lập tức hừ lạnh rồi nói với tôi một câu: “Tôi thấy cô đang chán sống thì có, ông đây còn chưa chết mà cô đã dám đòi đi cưới người khác rồi.”
“Nhưng mà…”
Nhưng Hồ Phượng Thiên cũng chỉ là một con vật chứ có phải là người đâu, với cả quan hệ giữa chúng tôi chỉ là ngủ với nhau thôi mà. Hơn nữa, tôi vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ, loài động vật thế này mà cũng kết hôn với người được à? Nếu như không thể thì chẳng phải là anh ta đang làm lỡ dở cả đời tôi rồi sao?
Nhưng mà bây giờ tôi vẫn chưa có đủ can đảm để nói những lời như vậy, dù sao thì trước mặt Hồ Phượng Thiên tôi cũng nên tem tém lại, cẩn thận hơn một chút.Ủng hộ chúng mình tại Nhayho .com I Nhảy hố truyện hay nhé!
“Vậy nếu như anh gặp được cô gái mà anh thích, rồi cô gái đó sẵn lòng kết hôn với anh thì sao?” Tôi hỏi Hồ Phượng Thiên theo một kiểu khác.
Thấy tôi hiểu chuyện hơn, Hồ Phượng Thiên lập tức mỉm cười với tôi, anh ta cười đáp: “Thế thì cô muốn làm gì thì làm.”
Hồ ly đúng là loài động vật ích kỷ. Nhưng mà anh ta nói vậy cũng giống như đang nhắc nhở tôi, xem ra tôi nên tạo ra cho anh ta thêm vài cơ hội nữa để ở chung với các cô gái khác, chỉ cần anh ta vừa ý ai đó thì tôi mới có thể thoát khỏi anh ta.
Vất vả lắm Hồ Phượng Thiên mới bỏ được giá của mình xuống, chịu nằm lên chiếc giường gạch mà mới đầu anh ta còn tỏ vẻ ghét bỏ. Tôi còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ được ngủ một giấc ngon lành, nhưng tôi vừa nằm xuống thì Hồ Phượng Thiên bỗng nói với tôi một câu: “Quay người lại.”
Giờ đã hơn nửa đêm rồi, Hồ Phượng Thiên còn muốn gì nữa?
“Làm gì thế.” Tôi khó chịu quay người về phía Hồ Phượng Thiên.
Nhưng tôi vừa quay người lại thì Hồ Phượng Thiên đã kéo tay tôi, kéo vào trong chăn của anh ta, ngay sau đó bàn tay tôi chạm phải một thứ nóng bỏng. Cảm giác nóng bỏng ấy khiến tôi giật bắn mình, tôi thầm mắng sao tên Hồ Phượng Thiên này chẳng biết xấu hổ gì vậy. Tôi muốn tránh ra khỏi anh ta nhưng lại không thể giằng tay về nổi, lòng bàn tay tôi nóng ran lên, bên trên thì Hồ Phượng Thiên còn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, càng khiến tôi thấy xấu hổ hơn.
Sau một hồi giằng co, có thể là do chính bản thân tôi muốn thử, cũng có thể là do sức hấp dẫn của Hồ Phượng Thiên quá mạnh mẽ nên cuối cùng giữa chúng tôi vẫn xảy ra mấy chuyện thường thấy ở nam nữ chính.
Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi thấy Hồ Phượng Thiên nằm bên cạnh thì lại thấy cực kỳ hối hận, đáng ra tôi không nên có quan hệ như vậy với anh ta, anh ta đã giết chết cả nhà tôi, xỉ nhục mẹ tôi, vậy mà tôi lại làm chuyện bậy bạn này với anh ta, tôi vừa muốn xỉ vả anh ta, nhưng đồng thời lại cảm thấy chính mình cũng rất ghê tởm.
“Sao thế? Hối hận rồi à?”
Lúc hỏi tôi câu đó, Hồ Phượng Thiên đã mở mắt ra nhìn tôi, sau đó còn cười trào phúng tôi nữa.
Nhìn nụ cười trào phúng đó của Hồ Phượng Thiên, tôi cảm thấy chắc chắn anh ta đã cố ý làm những chuyện đó. Tôi thầm có cảm giác rằng anh ta đã coi tôi như một trò đùa vậy. Nhưng dù không cam tâm thì tôi cũng không thể hiện điều này ra mặt, tôi không muốn khiến anh ta cảm thấy đắc ý, vậy nên nói qua loa: “Anh hỏi tôi có hối hận khi ngủ với anh không à? Sao có thể chứ. Anh đẹp trai như vậy, làm chuyện đó cũng giỏi nữa, với điều kiện của anh, ra ngoài kia có biết bao cô gái thèm muốn chứ. Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi được lời đấy chứ.”
Có vẻ như Hồ Phượng Thiên không ngờ rằng tôi sẽ trả lời nhẹ nhàng như vậy, anh ta nổi giận, đứng phắt dậy, mắng tôi là đồ mặt dày, dày hơn cả da lợn! Bảo sao cả gia đình tôi chết hết rồi mà tôi vẫn có thể kiên cường sống đến tận bây giờ.
Nói xong, anh ta không để ý đến chuyện của tôi nữa mà chuyển đề tài sang chuyện khác, anh ta hỏi ngược lại tôi thêm câu nữa: “Hôm qua ông cụ bảo cô tìm thi thể của năm người con trai ông ta về, cô có hỏi anh bạn thân của cô rằng thi thể của họ ở đâu không?”
Trời đất ơi, nếu Hồ Phượng Thiên không nhắc tôi thì tôi cũng quên béng chuyện này rồi. Nhưng mà cái này cũng phải trách Hồ Phượng Thiên, hôm qua tôi còn chưa nói hết chuyện thì anh ta đã đuổi người đi mất rồi.Ủng hộ chúng mình tại Nhayho .com I Nhảy hố truyện hay nhé!
“Tôi còn chưa kịp hỏi thì anh đã đuổi người ta đi rồi. Bây giờ phải làm sao đây, hay là để tôi mời họ về rồi hỏi lại nhé.”
Hồ Phượng Thiên lập tức trợn mắt lên nhìn tôi với vẻ khinh bỉ: “Quỷ tiên Thanh Phong chỉ hiện hình vào buổi tối thôi. Được rồi, để tôi nói luôn cho cô cách để tìm xác đi. Cô đi bảo ông lão kia chuẩn bị năm quả dưa hấu, không có dưa hấu thì dùng bột mì nặn thành năm quả cầu lớn bằng đầu người, rồi viết tên của mấy anh em nhà họ lên đó, gọi lần lượt từng người một thì thi thể của họ sẽ nổi lên.”
Chỗ này là vùng thôn quê chứ không phải là thành phố, nếu muốn mua dưa hấu thì còn phải chạy cả quãng đồng, vậy nên sau khi ngủ dậy, tôi bảo ông lão đi chuẩn bị ít bột mì rồi trộn lẫn với bùn, nặn thành năm quả cầu lớn, sau khi viết tên từng người lên đó, tôi dẫn ông lão và mấy người đàn ông cao lớn trong thôn, đưa những quả cầu lớn đó đến bên bờ sông.
Tôi nghe theo lời Hồ Phượng Thiên dặn dò, bảo ông lão ném một quả cầu bằng bột mì xuống nước rồi gọi lớn tên được viết trên đó. Quả nhiên, sau khi mấy quả cầu đó chìm xuống thì những thi thể của năm người con trai nhà ông lão mà trước kia mọi người tìm mãi không thấy, bỗng nổi hết lên trên mặt nước. Những thi thể đó vẫn hồng hào y như người sống, nhìn không giống như đã chết rất lâu rồi.
Tôi kể lại với ông lão rằng bây giờ con trai của ông ta sống dưới nước rất tốt, hơn nữa còn nói với ông ta rằng con trai thứ năm của ông ta đã trở thành quan lớn dưới nước, dặn ông không cần phải đau thương quá nữa, sau này con của ông ấy sẽ phù hộ cho ông ta có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ông cụ nghe những câu này thì khóc òa lên, nước mắt đầy mặt. Ông ta luôn miệng cảm ơn tôi, nói rằng tôi đúng là thần thông quảng đại. Nhưng nói thật thì tôi còn chưa làm gì thì chuyện này đã được giải quyết xong rồi, tại sao những đệ mã trước kia đến xem lại không làm gì được? Chẳng lẽ vì tiên gia mà họ cung dưỡng không có đạo hạnh cao hằng Hồ Phượng Thiên? Vậy nên mới không nhìn được ra vấn đề.
Bởi vì ông lão cũng chỉ còn một ình nên tôi cũng thu tiền của ông ấy. Trên đường quay về, tôi hỏi Hồ Phượng Thiên, người tên Liễu Thanh Dương kia đã nói là ở Nam Giang có Thủy Phủ Nương Nương, đó là vị thần minh nào à?”
“Những ai được người trần cung phụng, thừa nhận thì mới được gọi là thần minh. Thủy Phủ Nương Nương kia, trước đây tôi chưa nghe ai nhắc đến bao giờ. Người có thần của người, quỷ cũng có thần của quỷ. Bà ấy được quỷ thờ phụng thì có lẽ là Âm Quan, hay còn gọi là quỷ quan âm phủ.” Hồ Phượng Thiên nói đến câu đó xong thì quay ra nhìn tôi với một nụ cười hả hê: “Liễu Thanh Dương kia vừa mới chết không lâu đã được nữ quỷ quan đó coi trọng như vậy, không chừng bà ấy lại câu hồn của Liễu Thanh Dương đi, muốn anh ta trở thành chồng mình. Bây giờ cô lại giành mất chồng của người ta, kiểu gì thì người ta cũng sẽ quay lại tính sổ với cô cho mà xem.”’
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Chồng yêu là hồ ly full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com