Chồng Yêu Là Hồ Ly (Full) - Chương 13
Nhảy hố truyện: Chồng yêu là hồ ly (Full)
- Thể loại: Huyền Huyễn
Chương 13: Làm việc kiếm tiền
Trần đời này tôi ghét nhất là việc dây dưa với phụ nữ, huống chi đây còn phải là một người phụ nữ, đây là quỷ quan của âm phủ, một khi người phụ nữ đó nổi cơn ghen, thậm chí nếu có lòng đố kỵ hơi mạnh thì chắc hẳn cô ta sẽ giết tôi mất.
“Vậy sao vừa nãy anh không nói cho tôi biết? Bây giờ anh mới bảo tôi thì được gì?”
Tôi lập tức quay sang trách Hồ Phượng Thiên, nếu như anh ta lên tiếng thì tôi đã không nhận quà của Liễu Thanh Dương rồi, nếu vòng tay này đúng là do người phụ nữ kia ban thưởng cho Liễu Thanh Dương, vậy nếu lần sau cô ta đến tìm tôi để tính sổ thì coi như tôi làm chuyện này không công, lại còn tiêu tiền như rác nữa chứ.
“Tôi thấy cô vui vẻ như vậy thì cũng không nhẫn tâm nói cho cô biết, dù sao thì cô cũng là đệ mã của tôi, lại còn là vợ tôi nữa, sao tôi lại cam tâm để cô bị bẽ mặt trước mặt người ngoài chứ?
Xong rồi, bây giờ Hồ Phượng Thiên lại còn coi tôi là vợ anh ta, coi tôi là đệ mã, có mà anh ta ước rằng tôi trở thành trò hề trước mặt cả thiên hạ này để có thể cười tôi cho thỏa thích.
Nhưng bây giờ tôi muốn tháo vòng tay trên cổ tay mình xuống thì lại không thể tháo ra nổi, vòng tay này giống như dính hẳn vào tay tôi mât rồi, dù tôi có cố tháo đến mức đỏ bừng tay lên thì nó cũng chẳng nhúc nhích gì cả.
Trên đường đi, tôi chán chường, ủ rũ một lúc lâu, nhưng sau khi về đến nhà tôi thì tôi vẫn đưa tên của năm anh em nhà Liễu Thanh Dương lên đường khẩu để dâng hương và xếp trái cây lên cúng.
Kỳ nghỉ của trường tôi sắp kết thúc, chẳng còn mấy ngày được nghỉ nữa, tôi còn tưởng rằng mình sẽ có thể dựa vào việc làm đệ mã để kiếm chút tiền, nhưng qua chuyện này thì chẳng những không được lời đồng tiền nào mà còn làm lỗ cả tiền xe, bây giờ trong túi tôi cũng chẳng còn mấy đồng nữa rồi, bây giờ hằng ngày còn phải thay đổi đồ để cúng tiên gia nữa. Đừng nói là đi học, có khi sau này tôi còn chẳng có tiền để mua đồ ăn cũng nên.
Sau đó tôi nhớ ra là đồ của mình vẫn còn để ở nhà cô họ, hay ngày qua tôi đã cố gắng gọi cho cô ấy nhưng cô ấy chẳng chịu nghe máy. Hôm nay nhân lúc về nhà rồi mà vẫn còn chút thời gian thì tôi tranh thủ sang nhà cô tôi, tiện thể lấy nốt đồ đạc của mình đi.
Mấy hôm trước cô họ thấy tôi ôm hồ ly thì tỏ ra rất sợ hãi nên lần này về nhà tôi không đưa Hồ Phượng Thiên về nữa, chỉ về một mình thôi.
Bây giờ đã là năm giờ chiều, tôi gõ cửa nhà cô họ nhưng mãi mà vẫn trong nhà vẫn không có ai lên tiếng trả lời tôi. Tôi ở nhà cô họ nhiều năm như vậy rồi nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có chìa khóa của nhà họ.
Chắc là nhà cô họ đang không có ai, hoặc là họ biết rằng người đến là tôi nên không muốn ra mở cửa. Nhưng dù có là trường hợp nào đi chăng nữa thì cũng có nghĩa rằng tối nay tôi sẽ không thể bước vào nhà cô họ rồi. Tôi đang chuẩn bị rời đi thì cửa đột nhiên mở ra, mấy quyển sách và một chiếc đèn bàn cứ vậy mà bị ném hết về phái tôi.
Tôi thấy cô em họ của tôi nổi giận, đứng ở cửa ra vào, trợn mắt lên với vẻ mặt oán hận, nói với tôi: “Mẹ của tôi đã vì chị mà không thể về được nhà nữa rồi, sao chị cứ bám dai như đỉa thế? Cầm đồ của mình rồi cút xéo đi đi! Đúng là đồ ký sinh trùng!”
Em họ của tôi tên là Triệu Ngọc Mai, năm nay đang học lớp mười một, cô ta học ở trường cấp ba ngay ở trong thành phố chúng tôi, có dáng người rất được. Cũng giống như cô họ của tôi, từ nhỏ nó đã thấy chướng mắt với tôi rồi, ở nhà nếu rảnh thì nó thường ngồi mắng chửi, quở trách tôi.
“Cô họ đâu rồi?” Tôi hỏi Triệu Ngọc Mai một câu.
Triệu Ngọc Mai thấy tôi còn hỏi về cô họ thì gương mặt xinh xắn của cô ta liền lộ ra vẻ khinh bỉ: “Hàn Cẩm Ly, chị không hiểu tiếng người à? Tôi đã nói chị là cứt chó rồi mà chị còn dám ăn bám ở nhà tôi. Mẹ của tôi cũng bảo chị cút đi rồi cơ mà! Chị quay lại đây làm quái gì nữa?”
Mấy lời trách mắng này của Triệu Ngọc Mai tôi nghe nhiều rồi cũng thành quen, cũng chẳng buồn so đo với cô ta. Nếu cô ta đã không chào đón tôi rồi thì tôi cũng chẳng muốn nói nhảm nữa, chỉ bảo cô ta một câu: “Tôi về lấy quần áo của tôi thôi, lấy xong thì tôi sẽ rời đi.”
“Mấy bộ quần áo nhà quê của chị ấy à, lúc chị quay về vùng quê kia thì mẹ tôi đã lấy ra để đốt rồi, mẹ tôi nói đấy là đồ của người chết, để ở nhà sẽ có điểm gở. Ở nhà tôi chỉ còn mấy quyển sách này của chị thôi, chẳng còn thứ gì nữa đâu, chị mau cút đi đi!”
Triệu Ngọc Mai nói xong thì dùng sức đóng sập cửa vào, tiếng cửa sập vào rất lớn. Trước mặt tôi chỉ còn lại một cánh cửa lạnh như băng.
Tôi nhặt từng quyển sách mà Triệu Ngọc Mai vừa vứt xuống dất lên. Nhiều năm qua, tôi cũng rất lấy làm lạ, tôi đã lấy đâu ra nghị lực để sống trong hoàn cảnh như vậy chứ?
Nhưng thôi, dù sao thì cũng đã sống rồi, tôi không thể chết được, nếu tôi chết thì nhà tôi sẽ tuyệt giống mất.
Sau khi nhặt đồ đạc của mình lên, tôi không quay về nhà trọ của mình luôn, mà đi ra công viên để đi dạo một lúc rất lâu, sau khi thả lỏng tâm trạng xong thì tôi mới quay lại.
Khi tôi về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối. Tôi mở cửa nhà, thấy Hồ Phượng Thiên đã biến thành một con hồ ly, nằm vắt chăn như con người trên ghế sofa rồi xem TV, dưới đất toàn là xương gà, điều khiển TV thì nằm cạnh nó, lúc này nó đang dùng móng vuốt của mình để ấn vào nút đổi kênh trên điều khiển. Thấy tôi về, nó quay mặt ra, hỏi tôi một câu: “Bị em họ mắng một trận, có thấy thoải mái lắm không?”
Sao tên Hồ Phượng Thiên này lại biết rằng tôi bị em họ mắng chứ?
Tôi cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta là tiên gia, biết rõ mọi chuyện thì cũng bình thường, tôi đặt sách lên bàn, khinh khỉnh hỏi lại Hồ Phượng Thiên một câu: “Anh theo dõi tôi đấy à?”Đọc truyện ngôn tình hay tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
“Đúng thì sao nào?” Hồ ly vắt chéo chân, mặt dày trả lời tôi một câu: “Tôi sợ rằng cô sẽ lén tôi đi tìm một người nào đó để đối phó với tôi, không ngờ rằng lại thấy một màn hay như thế. Cô nói xem, cô lớn như vậy rồi mà sao chẳng làm được trò trống gì vậy, lại còn bị người nhỏ hơn mình bắt nạt chứ. Bị bắt nạt thì thôi, lại còn không biết khóc, phí công tôi đi theo cô lâu như vậy.”
Vốn dĩ tâm trạng của tôi đã rất tệ rồi, bây giờ về đến nhà thì lại còn bị Hồ Phượng Thiên trào phúng, tôi khó chịu trả lời lại anh ta một câu: “Đó là do anh đáng đời.”
Nói xong tôi định về phòng, lấy đồ ngủ đi tắm, tôi muốn giặt sạch quần áo trên người mình cho sớm, nếu không thì mai sẽ không có gì mặc mất.
“Đợi chút.”
Hô ly gọi tôi lại.
“Anh lại có trò gì thế?”
Lúc này hồ ly ném chiếc điều triển trên tay anh ta đi, biến thành hình người rồi lấy mấy chiếc túi giấy đựng đồ từ phía sau sofa ra, ném đến trước mặt tôi rồi nói: “Đi thử đi xem nào.”
“Đây là cái gì vậy?”
Tôi đưa tay ra nhặt lấy túi giấy lên, chỉ thấy bên trong mấy chiếc túi giấy có vài bộ quần áo, rồi có cả đồ trang điểm, son môi mà con gái hay dùng.
“Ai mua thế? Định bán cho ai à?” Tôi hỏi Hồ Phượng Thiên hai câu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh mua đấy à?”
Hồ Phượng Thiên lập tức nở nụ cười khinh bỉ với tôi: “Tôi không mua thì cô nghĩ là người cô lúc nào cũng muốn cô chết mua cho à?”
Lúc Hồ Phượng Thiên nói câu đó, tôi vẫn không tin rằng anh ta lại đi mua quần áo cho tôi! Với cả, nhìn kiểu dáng và giá cả cả của loại trang phục này thì có thể thấy đây đều là những chiếc váy đắt tiền, chẳng có món nào là rẻ quả, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa được mặc món đồ nào đắt như vậy cả.
“Anh đi mua từ bao giờ thế?” Tôi lại hỏi Hồ Phượng Thiên tiếp.
Nhưng lần này thì Hồ Phượng Thiên lại không muốn trả lời tôi: “Tôi bảo cô đi mặc thì cô mau đi mặc đi, không thích mặc thì thôi.”
Thấy Hồ Phượng Thiên cứ hở tí là mất kiên nhẫn với tôi như vậy thì tôi cũng không tự đi chuốc bực vào người làm gì, tôi hanh chóng cầm đồ đạc đi vào nhà vệ sinh, chọn lấy bộ đồ mình thích nhất rồi mặc lên xem có vừa người không.
Vốn dĩ tôi tưởng rằng Hồ Phượng Thiên là một cậu ấm nhà già, lại còn là một con thú, cộng thêm việc thời gian chúng tôi quen nhau không lâu lắm thì kiểu gì cũng sẽ mua sai đồ, nhưng đến khi tôi mặc đồ lên người thì tôi lại phát hiện ra bộ quần áo này rất vừa vặn, với cả đây là một bộ đồ đắt tiền, được cắt may rất tinh tế, mặc lên người xong có cảm giác như mình đã biến thành một người khác rồi, cả người trông sáng sủa hẳn lên.
Đúng là người người đẹp vì lụa.
Tôi mặc xong quần áo, đi ra ngoài cho Hồ Phượng Thiên xem rồi hỏi anh ta xem nhìn có được không.Đọc truyện ngôn tình hay tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
Hồ Phượng Thiên nhìn liếc qua tôi, trả lời rất qua loa: “Được, trông cũng không đến nỗi.
“Vậy sao anh biết được là tôi mặc cỡ nào thế?”
Thấy tôi hỏi câu đó thì Hồ Phượng Thiên mới quay đầu sang nhìn tôi, nói rất thoải mái: “Trên người cô, có chỗ nào là tôi chưa sờ qua hả? Sờ nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không biết cô mặc cỡ bao nhiêu chắc? Cô nghĩ tôi bị đần hay gì?”
Mẹ nó chứ, đúng là đừng nên khen con hồ ly này mà, vừa mới khen một câu thôi mà nó đã vênh váo rồi nói luyên thuyên rồi.
Nhưng kể ra, tôi cũng không ngờ rằng trong lúc tôi suy sụp nhất thế này, người tình nguyện mua quần áo cho tôi hóa ra lại là kẻ thù đã giết chết cả nhà tôi.
Mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng tôi vẫn nói cảm ơn với Hồ Phượng Thiên một câu cảm ơn.
“Có cái gì mà phải cảm ơn chứ, đợi tối làm thì cô nhiệt tình lên đi, coi như là báo ơn tôi.” Lúc nói đến câu đó thì Hồ Phượng Thiên lại nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang bảo tôi: “À, trước hết cô đi nhận mấy đơn kiếm tiền với tôi đi, những chuyện khác thì để sau này rồi nói.”’
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Chồng yêu là hồ ly full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com