Chồng Yêu Là Hồ Ly (Full) - Chương 14
Nhảy hố truyện: Chồng yêu là hồ ly (Full)
- Thể loại: Huyền Huyễn
Chương 14: Hồ gia ở núi Phong Lâm
Mặc dù trước giờ Hồ Phượng Thiên chưa bao giờ nói ra được câu nào dễ nghe, nhưng khi anh ta khách sáo nói là muốn dẫn tôi đi kiếm tiền thì tôi vẫn cảm thấy rất kích động, cũng tha thứ cho cách nói chuyện sỗ sàng của anh ta, lập tức hỏi ngược lại anh ta: “Đi đâu, làm gì để kiếm tiền cơ?”
Thây tôi hỏi thì Hồ Phượng Thiên liền nói với tôi: “Đường khẩu tốt, chiêu mộ tiên gia, cũng là để tu hành thôi. Nếu cơ duyên chưa tới thì đệ mã không được tranh giành chuyện tiền tài một cách miễn cưỡng, nếu không thì sẽ vừa làm hại đến chuyện tu hành của tiên gia, mà đệ mã cũng sẽ bị liên lụy, bây giờ cô vừa mới xuất mã thôi, chưa phải là lúc để đi kiếm tiền.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tôi không xuất mã, tôi có thể đứng cạnh dạy cho cô xem, không ghi chép lại vào sổ ghi việc ở đường khẩu cúa chúng ta.”
Những chuyện mà tiên xuất mã và đệ mã nhìn thấy đều phải ghi chép lại, để đến cuối năm thì tổng kết lại, bây giờ chúng tôi không ghi chuyện đó vào, nói cách khác thì đây là một đơn lẻ bên ngoài, không liên quan gì đến đường khẩu, nếu chúng tôi gặp phải chuyện gì đó thì Hồ Phượng Thiên sẽ chỉ đứng bên cạnh rồi nói cho tôi biết xem tôi phải làm gì, anh ta không nhập vào người tôi, không thực hiện bất kỳ phép thuật nào, trừ việc nói chuyện với tôi ra thì anh ta sẽ không tham gia vào bất kỳ chuyện gì, với cả chúng tôi cũng không được dùng danh nghĩa đường khẩu của chúng tôi để đi làm chuyện này.
“Làm vậy có ổn không?” Tôi cảm thấy hơi thiếu tự tin, nhỡ chẳng may gặp phải chuyện gì đó rồi mất luôn cả mạng thì sao?
“Cô hết tiền chứ có phải tôi hết tiền đâu, nếu cô không thích thì tôi cũng thấy phiền, nếu không phải là tôi sợ cô nghèo đến mức chẳng thể cúng nổi gì cho đường khẩu thì tôi đã chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của cô. Không hiểu là hôm đó đầu óc tôi đã bị làm sao, tự dưng đi đồng ý với bà Hồ là nhận cô về làm đệ mã.”
Đừng nói là Hồ Phượng Thiên không muốn, bản thân tôi cũng chẳng muốn làm việc đó. Nhưng mà, nếu tôi bảo không muốn thì Hồ Phượng Thiên nhất định sẽ không kiêng kỵ gì mà làm những trò đồi bại với tôi ở nhà, bây giờ còn có cả chuyện kia nữa thì tạm thời anh ta sẽ không làm gì tôi được. Với cả, nếu anh ta suy nghĩ chu đáo hơn thì anh ta còn phải quan tâm đến mạng sống của tôi nữa.Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho. com | Nh ảy h ố*truyện hay
Nghĩ đến đó thì tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Vậy là tôi quyết định nói với Hồ Phượng Thiên: “Vậy bao giờ thì chúng ta xuất phát đi kiếm tiền.”
“Ngày mai đi, đêm nay để tôi đi gọi mấy vị tiên gia khác, tìm kiếm thử xem thế nào.”
Nếu là chuyện liên quan đến phần nhìn thì tôi cũng không thể gửi gắm sự an toàn của bản tân vào người Hồ Phượng Thiên được, vì thế nên tôi mỉm cười với Hồ Phượng Thiên một cái rồi nói với anh ta: “Thế thì đại tiên có thể mở thiên nhãn cho tôi được không?”
Phải mở thiên nhãn ra thì tôi mới có thể nhìn thấy những thứ mà bình thường chúng ta không thấy được.
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng Hồ Phượng Thiên sẽ từ chối, nhưng nào ngờ rằng anh ta lại đồng ý một cách rất thoải mái.
“Cũng được.”
“Thật sao!” Tôi lập tức mừng rõ, tôi vui mừng đến mức, đã có một khoảnh khắc nào đó tôi đã quên luôn cả chuyện Hồ Phượng Thiên giết chết cả gia đình mình.
Thấy tôi vui vẻ như thế, Hồ Phượng Thiên lập tức ngồi xuống ghế sofa, mở rộng chân ra rồi nói với tôi: “Lại đây, học vài tư thế mới đi, học xong thì tôi sẽ mở thiên nhãn cho cô.”
Tôi lập tức câm nín, đúng là miệng cho không mọc ra được ngà voi mà.
“Hôm qua anh mới làm xong cơ mà?” Tôi khó chịu hỏi một câu.
“Cô làm người con biết ăn một ngày ba bữa, làm chuyện này ngày ba lượt thì cũng rất bình thường còn gì?”
Tôi thấy Hồ Phượng Thiên không phải là hồ ly thành tinh, đây là chó động đực thành tinh thì có.”
“Được rồi, anh tự mở thiên nhãn cho chính anh đi.”
Lúc quay lại nhà vệ sinh, tôi cởi quần áo trên người ra, cả ngày vừa rồi bận rộn bên ngoài, tôi mệt sắp chết đến nơi rồi, giờ chỉ muốn tắm rửa rồi lên giường đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau, tôi vừa ngủ dậy đã thấy Hồ Phượng Thiên đứng mặc quần áo ở cạnh giường, eo nhỏ thon gọn, cơ bắp rắn chắc, cả người tràn ngập sức sống.
Thấy anh ta như vậy, tôi lại ước rằng có một con ma bệnh nào đó bám vào anh ta, để anh ta đừng có dây dưa với tôi, bắt tôi phải xuất mã cho anh ta cả đời nữa.
“Sao nào? Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì vậy? Chẳng lẽ cô không sợ mình nổi cơn thú tính à?” Lúc Hồ Phượng Thiên nói câu đó, anh ta cúi đầu xuống mặc quần, vài sợi tóc rơi lòa xòa trên gương mặt điển trai của anh ta, khiến cả người anh ta tỏa ra cảm giác vừa quý phái, lại vừa chán chường, lộn xộn.
“Vừa nãy có tiên gia nói rằng trong thành phố chúng ta có một đơn hàng, người ta bị thứ gì đó quấn lấy, bây giờ vẫn chưa thuê đường khẩu tiên gia nhà nào để qua nhìn. Nếu cô muốn nhận đơn hàng đó thì chúng ta đến đó, ngay ở ngoại ô thành phố này thôi. Đây là một gia đình khá giàu có, cô giúp người đó làm việc, có khi được trả công ba mươi, sáu mươi triệu gì đó đấy.”
“Thứ đó có lợi hại không?” Tôi bò dậy khỏi giường.
“Tạm thời thì tôi vẫn chưa biết, nhưng mà vật này xuất hiện ở nhà người đó có thể là liên quan đến phong thủy, nhưng tôi chỉ am hiểu về đấu pháp, đánh nhau thôi còn về phong thủy thì không biết nhiều lắm đâu, đến lúc đó thì để xem cô may mắn đến đâu.”
Vốn dĩ tên Hồ Phượng Thiên này đã không hay giúp đỡ tôi rồi, bây giờ vấn đề này còn không nằm trong tầm hiểu biết của anh ta nữa, điều này khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng, tôi hỏi Hồ Phượng Thiên: “Vậy còn có công việc nào khác đơn giản hơn nhưng tiền công vẫn tương đương không?”
“Không có, mà có thì cũng không có tiền thưởng đâu, ở đây tiên gia đường khẩu nhiều như vậy, cô lại không nổi tiếng, những công việc lớn ai thèm giao cho cô.”
Tôi lập tức cảm thấy hơi nhụt chí, nếu so sánh giữa tiền và mạng sống thì tất nhiên là mạng sống quan trọng hơn, nhưng bây giờ không có tiền thì tôi cũng chẳng sống được bao lâu, vậy nên tôi đành nói với Hồ Phượng Thiên: Tôi muốn đi xem, nếu như xem xong thấy không giải quyết được thì chúng ta về nhà, ngồi xổm tiếp vậy.Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho. com | Nh ảy h ố*truyện hay
Sau khi quyết định xong xuôi thì tôi và Hồ Phượng Thiên ra ngoài gọi xe, để cho tiện thì Hồ Phượng Thiên đã biến thành con hồ ly để đi cùng tôi.
Khi chúng tôi đến vùng ngoại ô ở ngoài thành phố mà Hồ Phượng Thiên đã nhắc đến thì tôi thấy trước mắt tôi xuất hiện một căn biệt thự kiểu Châu Âu rất độc đáo, diện tích của nó rất lớn. Khu vực này rộng khoảng vài dặm, có khá nhiều biệt thự, nhưng tòa biệt thự này lại đẹp nhất khu, đằng trước có sông, đằng sau có núi rừng, từ sân trước nhìn ra không xa là một con đường cái có cây lớn hai bên. Hồ Phượng Thiên nói rằng chỗ này có vấn đề về phong thủy, nhưng tôi là người ngoài, chỉ cảm thấy nơi này rất thoải mái, sao phong thủy ở đây lại có vấn đề được chứ?
Bởi vì chúng tôi tự đây đến mà không được mời trước, nên khi đi vào gặp chủ ngôi biệt thự này để nói chuyện thì tôi cảm thấy hơi lo lắng, nhở người ta coi tôi là lửa đảo rồi đuổi tôi ra ngoài thì sao?
Nhưng dù sao thì cũng đã đến đây rồi, tôi không thể đi tay không về được, vậy nên chúng tôi đi theo con đường lớn trước cổng biệt thự, đến gần tòa biệt thự đó.
Vì nơi này cách nội thành rất xa, xung quanh cũng chẳng có làng xóm gì, đằng sau biệt thự là rừng nên khi chúng tôi đi đến tòa biệt thự, tôi có cảm giác nơi này rất yên tĩnh, có lẽ những người ở đây đa phần đều là người già, dù sao thì những người lớn tuổi thường thích đến những nơi có cảnh đẹp để dưỡng lão.
Tôi đoán cũng khá đúng, khi đến cửa biệt thự, tôi thấy một ông lão, ông ta mặc một chiếc áo thiết kế theo hướng phục cổ. Ông ta đang đứng tưới nước cho cây hoa hồng ở cửa ra vào. Thấy tôi đột nhiên đi đến, có vẻ như ông ta hơi tò mò nên nhìn liếc tôi vài lần.
Tôi sắp xếp lại ngôn ngữ của bản thân, khi tôi ôm hồ ly tinh đi về phía ông ta, đang chuẩn bị khách sáo gì đó thì lại cám thấy quá lo lắng, chẳng nói ra được câu gì thừa thãi cả, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề, hỏi ông lão: “Có phải là nhà ông đang có vấn đề gì không?”
Ông lão đó thấy tôi đột nhiên hỏi vấn đề đó thì bắt đầu cảnh giác.
“Cô… cô là ai?”
Nhìn phản ứng của ông lão kia, tôi quyết định mặt dày nói tiếp: “Tôi đến để giúp ông giải quyết chuyện trong nhà, căn nhà này của ông không sạch sẽ đâu.”
Ông lão nghe xong câu nói đó của tôi thì nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi lại nhìn con hồ ly đi với tôi, ánh mắt sắc bén, nhìn ông ta có vẻ như không phải là người bình thường, ông ta hỏi tôi: “Đây là Hồ tiên à?”
Ông lão chỉ cần nhìn thôi cũng phát hiện ra được thân phận của hồ ly, điều này khiến tôi thấy khá bất ngờ. Mà không chỉ mỗi tôi, ngay cả Hồ Phượng Thiên cũng hơi bất ngờ. Anh ta thấy thân phận mình bị phát hiện thì liền biến thành hình người, nói với người ông lão kia: “Không ngờ là ông lão này cũng có mắt nhìn đấy.”
Ông lão thấy Hồ Phượng Thiên biến từ hồ ly thành người thì mỉm cười, sau đó nói với tôi: “Không có gì đâu, trước kia tôi cũng là đệ mã, chuyện nhà tôi hai người không xem nổi đâu, đi về đi.”
Chúng tôi còn chưa xem đang có chuyện gì xảy ra cơ mà, sao đã biết là chúng tôi không làm được rồi? Với cả, ông lão có thể nhìn ra Hồ Phượng Thiên là Hồ tiên, vậy mà ông ta không nhìn ra được bản lĩnh cao cường của Hồ Phượng Thiên à?
Chỉ cần tôi được nhận đơn hàng của ông lão này là tôi sẽ có tiền, vậy là tôi quyết định quấn lấy ông lão, hỏi thêm một câu nữa: “Ông, sao ông lại nói như vậy?”
Ông lão nhìn liếc tôi, sau đó lại nhìn sang Hồ Phượng Thiên bên cạnh, nói với tôi: “Nếu tôi đoán không nhầm thì ngài là Hồ Phượng Thiên, đứng thứ hai trong nhà Hồ Gia nhánh thứ đúng không. Phong thủy của nhà tôi có vấn đề, Nhị Gia của Hồ gia không xem ra được đâu, chuyện này thì tôi biết chắc. Toàn bộ Bắc Lương này, chỉ có Hồ Cửu Tiêu của Hồ Gia ở núi Phong Lâm là được thôi.’
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Chồng yêu là hồ ly full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com