Chồng Yêu Là Hồ Ly (Full) - Chương 6
Nhảy hố truyện: Chồng yêu là hồ ly (Full)
- Thể loại: Huyền Huyễn
Chương 6: Đại giáo chủ Chưởng đường
Tên Hồ Phượng Thiên này có bị bệnh không nhỉ, anh ta nghĩ đây là phòng tắm lớn có một đống người đang tắm gội hay sao?
“Anh nhanh đi ra ngoài cho tôi.” Tôi vội vàng đưa tay che đậy, quay đầu nói với Hồ Phượng Thiên.
Chỉ là lúc này vẻ mặt Hồ Phượng Thiên vô cùng quyến rũ, nhưng da mặt lại dày hơn nhiều so với mấy bức tường thành, anh ta nói với tôi: “Tôi đã vào rồi mà, quần áo cũng ướt rồi, còn đi ra làm gì? Hơn nữa tôi không ngờ những năm qua cô lại sống trong cảnh không được ai yêu thương, thảm hại là thế, hôm nay Hồ gia gia tôi mở lòng từ bi, thương hại cô, để cho cô biết thế nào là sảng khoái, là thiên đường của nhân gian.”
Có mà quỷ đường thì có? Sao anh ta lại không biết xấu hổ chút nào vậy?
Nếu tên súc sinh này đã không biết xấu hổ thì tôi vẫn phải cần thể diện, anh ta không ra thì tôi ra.
Tôi tránh khỏi cánh tay của Hồ Phượng Thiên, sắp tới cửa phòng tắm thì Hồ Phượng Thiên lại kéo tôi lại từ phía sau, đè bờ vai tôi ép lên trên cửa, sau đó thì nhào tới.
Nói về Hồ Phượng Thiên, chắc tổ tiên nhà tôi không tích được chút âm đức nào, nếu không sao tôi có thể gặp được một tên súc sinh vừa vô liêm sỉ vừa hèn hạ giống như anh ta được.
Sau khi xong việc, Hồ Phượng Thiên mới hài lòng, thoải mái dựa trên cửa, nhìn tôi rồi nói: “Đây là bồi thường cho cô những năm qua khổ sở nhiều năm như thế, thế nào? Cảm giác có được không?”
Mấy câu nói thấp kém này phất ra từ miệng Hồ Phượng Thiên giữa ban ngày ban mặt, làm tôi nghe thấy cũng phải thẹn thùng ảo não, muốn mắng lại không mắng được, chỉ có thể nuốt giận vào lòng.
“Hừ, cô còn tức hả.” Hồ Phượng Thiên chê cười tôi: “Cô cũng chẳng tốt lành gì, được lợi còn không biết điều. Được rồi, không làm khó cô nữa, hai ngày này tôi sẽ không động vào cô, cô không cần vội nhé.”
Dẹp đi, tôi đã nhịn hai mươi mốt năm rồi, sao phải gấp mấy ngày đó làm gì, mà cho dù có gấp thì sao, tùy tiện tìm một người đàn ông bên ngoài là được, ít nhất cũng tốt hơn động vật Hồ Phượng Thiên này.
Sau khi Hồ Phượng Thiên nói xong, anh ta nói với tôi chuyện làm giấy chứng nhận nếu muốn mở cửa hàng, đồng thời bảo tôi chuẩn bị mấy đồ mà anh cần, đợi đến khi làm xong thì chúng tôi sẽ khai trương hoạt động.
Mặc dù bình thường Hồ Phượng Thiên không hề có chút thể diện nào, nhưng lúc nói đến Đường Khẩu, anh ta vẫn rất nghiêm túc, đương nhiên tôi cũng không phải vì bị từ chối mà đối nghịch với anh ta, dù sao cũng là tiền của tôi mà.N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com| Nhảy*hố truyện full
Hồ Phượng Thiên đi rồi, tôi tìm được một cửa hàng vàng tư nhân, đưa sợi dây chuyền và ổ khóa trường mệnh của Hồ Phượng Thiên cho họ, bán sạch, cứ tưởng sợi dây chuyền của Hồ Phượng Thiên là loại thô, ổ khóa lại nặng, mấy nhà giàu mới nổi rất thích mang những thứ này, vậy thì tôi có thể bán được khoảng hai trăm triệu, nhưng không ngờ ông chủ nói nhiều nhất là chín mươi triệu, không hơn được nữa.
Mặc dù không cam lòng chỉ bán được nhiêu đó, nhưng chín mươi thì chín mươi, dù sao cũng không phải đồ của mình, muốn chà đạp cũng không thấy tiếc, tôi cầm số tiền đó đi thuê phòng trong thành phố, còn lại ba mươi triệu để trang trải cuộc sống, mua cái này cái kia.
Lúc Hồ Phượng Thiên quay lại tìm tôi đã là xế chiều ngày hôm sau, tôi xách một cái đầu heo và đầu dê về nhà, anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Lần này về, áo quần trên người anh ta đã đổi khác, trông có vẻ đường hoàng, tóc cũng được sửa lại, khuôn mặt vốn không quá lớn cứ như bị anh ta giả trang, càng thêm tuấn tú động lòng người, nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của anh ta, trông y hệt như kiểu vẻ ngoài là đóa hoa mà bên trong thì đần độn.
Giống như bộ đồ anh đang khoác trên người, Hồ Phượng Thiên lướt qua lướt lại mấy bước trước mặt tôi, thấy một mình tôi mang theo nhiều đồ như vậy, mệt muốn chết, mà anh ta không hề có ý định giúp tôi, đã thế còn hỏi lại: “Tôi giao việc cho cô đã làm xong hết chưa?”
“Xong rồi.” Tôi tức giận trả lời Hồ Phượng Thiên.
“Nhà đâu?”
“Thuê.”
Tôi dẫn Hồ Phượng Thiên tới căn phòng thuê, ba phòng ngủ một phòng khách, kích thước khá lớn, vị trí cũng rất tốt.
Sau khi Hồ Phượng Thiên thấy nhà thì cũng khá thỏa mãn, anh ta hỏi tôi: “Thuê bao lâu?”
“Một năm.”
Đây là thành phố nhỏ, giá phòng cho thuê cũng không mắc như ở thành phố lớn, nhưng với một người đang đi học như tôi, lại ở ké nhà họ hàng thì chỉ trong một ngày, tôi có thể kiếm được số tiền lớn như vậy để thuê phòng khiến cho Hồ Phượng Thiên hơi kinh ngạc: “Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Trộm.”
Tôi nói xong, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hồ Phượng Thiên nhìn tôi chằm chằm, tôi lo anh ta sẽ nghi ngờ tôi nên lòng giật thót, thế là tôi bèn giải thích: “Nhiều năm qua tôi bớt ăn bớt mặt tích lũy được nhiêu đó, Hồ Nhị gia, anh xem tôi cố gắng hiếu kính anh như vậy, sau này nhờ hồng phúc của anh, chăm sóc tôi nhiều hơn nữa nhé.”
Mặc dù sự nghi ngờ trong mắt Hồ Phượng Thiên không hề giảm đi khi nhìn tôi, nhưng nghe tôi nói vậy, anh ta cũng đồng ý: “Cô đã nghe lời như thế thì hôm nay tôi không truy cứu nữa, mai các lộ tiên gia phả đến rồi, tôi sẽ báo cho cô các việc mình phải làm, còn phải chú ý công việc, nếu ngày mai mà có sai sót gì thì cô không sống nổi đâu.”N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com| Nhảy*hố truyện full
Thấy Hồ Phượng Thiên chuyển đề tài, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chăm chú nghe Hồ Phượng Thiên giao việc.
Đường Khẩu này giống như Hồ Phượng Thiên nói vậy, y hệt việc khai trương một công ty, chỉ là nhận làm việc quỷ thần, nói trâu bò hơn một chút là hàng yêu trừ ma, giao thiệp với quỷ quái, tạo phúc cho dân, một Đường Khẩu có thể khai trương doanh nghiệp giống như là công ty, cần phải có người trong ngành hỗ trợ.
Tiên gia chủ yếu là Ngũ giáo và tạp tiên, Ngũ giáo chính là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi, ngũ giáo rất phổ biến, còn tạp tiên là những tiên gia ngoài Ngũ giáo ra, cũng giống như Trư tiên mà chúng tôi gặp ở nhà bà Hồ vậy, gồm Vương bát tiên, Lộ tiên, vân vân đều được chia vào tạp tiên.
Chúng tôi mở Đường Khẩu phải có đủ Ngũ giáo tiên gia, đồng thời một Đường Khẩu còn cần một Đại giáo chủ Chưởng đường, cũng là người quản lý toàn bộ tiên gia Đường Khẩu, các tiên gia khắp trăm dặm đều phải nghe lời anh, tiên gia ngồi ở vị trí này là người có đạo hạnh cao nhất, ngoài Đại giáo chủ Chưởng đường ra, còn cần mười vị Giáo chủ phân đường, cũng giống như quản lý các bộ ngành, công việc ở mỗi phòng ban đều không giống nhau, có xem bệnh, xem phong thủy, ngoài ra còn có thỉnh vòng tiền tài, chính là con đường phát tài của đệ mã, cần cả ban hậu cần, các đại sứ Chưởng kỳ, vân vân và mây mây.
Một Đường Khẩu mạnh có thể có đến mấy trăm tiên gia, Đường Khẩu càng lớn thì bản lĩnh của các tiên gia càng mạnh, khả năng xem chuyện cũng giỏi hơn, mà đệ mã chúng tôi chỉ phụ trách là người kết nối giữa tiên gia với người, là một người môi giới, mượn sức mạnh của tiên gia để giúp người trừ tà ma.
Những thứ khác thì Hồ Phượng Thiên không nhiều lời với tôi, có lẽ là sợ nói nhiều tôi cũng không nhớ hết, nhưng có một điều anh ta nói rất rõ ràng, đó chính là chức vụ Đại giáo chủ Chưởng đường chắc chắn là phải do anh ngồi.
Mặc dù tôi không muốn nhưn có thể làm sao? Tôi không đánh lại Hồ Phượng Thiên thì chỉ có thể nghe theo lời anh nói, sau khi anh quay lại, hôm sau chúng tôi sẽ mở tiệm, những thứ vừa mua được đó, một là để tế trời, hai là để tế tiên gia ngụ ở bốn phương, mời những tiên gia tới, nếu như họ đồng ý ở lại thì sẽ do Hồ Phượng Thiên tuyển người, sau đó thì sắp xếp những tiên gia muốn ở lại đảm nhiệm các chức vụ trong Đường Khẩu.
Tối hôm đó, tôi và Hồ Phượng Thiên chuẩn bị mọi việc xong hết thảy, bố trí giáo đường xong, anh ta lấy một tời giấy đỏ, viết tên của Chưởng đường giáo chủ là mình, sau đó dán lên chỗ cao nhất ở tiên đường.
Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi lên giường ngủ, Hồ Phượng Thiên quan hệ với tôi xong thì ngủ chung một giường.
Mặc dù tôi không thích nhưng biết làm sao được, buổi tối lúc Hồ Phượng Thiên nằm bên cạnh, hơi thở dễ ngửi lan tỏa khắp chăn, hơn nữa anh ta lại mặc ít đồ, lộ ra cơ thể săn chắc bóng loáng, có lẽ là để tôi nhìn nhìn mỗi tối rồi thay lòng đổi dạ.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, tôi cứ có cảm giác trong nhà có rất nhiều người tới, cảm giác này vô cùng áp bức, khiến tôi ngủ không thoải mái.
Hồ Phượng Thiên thì tỉnh sớm hơn tôi, anh ta nói với tôi những tiên gia kia tới rồi, còn tới không ít người nên nhanh dậy.
Có thể xem là có không ít tiên gia tới, bởi vì tôi chẳng thấy một ai, nhưng có thể cảm giác được áp lực quanh mình toàn là người.
Hồ Phượng Thiên thấy tôi còn chưa phản ứng kịp thì nghiêng người của tôi một cái, nhất thời mắt tôi như có thứ gì đó đánh bóng, trong họng như bị nghẹn một thứ giống trân châu, nhả không ra nuốt không trôi, vô cùng khó chịu.
“Giờ tôi đang ở trên người cô, trong họng cô là luyện đan của tôi, cô không thoải mái cũng là bình thường.”
Vừa nói, Hồ Phượng Thiên khống chế đôi mắt của tôi mở ra, trời ạ, trong nhà tôi đang chằng chịt không ít nam nữ già trẻ lớn bé đủ cả, trong đủ thứ trang phục đứng chen chúc tại đây.’
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Chồng yêu là hồ ly full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com