Chồng Yêu Là Hồ Ly (Full) - Chương 7
Nhảy hố truyện: Chồng yêu là hồ ly (Full)
- Thể loại: Huyền Huyễn
Chương 7: Hoàng tiên Hoàng Hạ Quân
Những người này là ai vậy?
Tôi kinh ngạc không thôi, lẽ nào đây chính là tiên gia à?
Nói tới tiên gia, tôi chỉ mới nhìn thấy dung mạo của Hồ Phượng Thiên. vốn tôi còn tưởng tiên gia đều tu luyện mà thành, vậy thì vẻ ngoài sẽ tương tự như Hồ Phượng Thiên vậy, da trắng xinh đẹp, nhưng nhìn đống tiên gia chen chúc trong phòng, tôi phát hiện ra không phải ai cũng đẹp tựa thiên tiên, ngoài một số ít có khuôn mặt khá đẹp, còn lại thì nhìn cũng gần giống như người bình thường bọn tôi, thậm chí có người còn không bằng người bình thường, trông giống như một con vật biết đứng lên đi lại.
Lúc này tôi có thể nhìn thấy mấy tiên gia kia là vì Hồ Phượng Thiên đang bám trên người mình, Hồ Phượng Thiên đưa tôi đứng dậy, cũng may hôm qua lúc đi ngủ, tôi vẫn mặc quần áo, nếu không bây giờ chắc chỉ ném mặt mũi đi thôi.
“Cảm ơn các vị tiên gia đã tới ủng hộ, hôm nay tôi dẫn đệ mã ra ngoài, muốn chọn tiên gia vào Đường Khẩu của chúng tôi, chứ không phải mèo chó gì cũng có thể tùy tiện vào đây.”
Hồ Phượng Thiên dùng giọng nói của tôi để trò chuyện với các tiên gia, giọng điệu ngạo mạn vô cùng, giống như thể Đường Khẩu của mình cao quý lắm. Chỉ trách bây giờ anh ta đang bám trên người tôi, nếu không tôi thực sự rất muốn nói một câu, đừng ai bước vào Đường Khẩu của chúng tôi hết, để tên Hồ Phượng Thiên này tự chỉ huy một mình đi.
Chúng tôi lập Đường Khẩu, nói trắng ra là đang tuyển các tiên gia biết việc, đồng ý gia nhập vào Đường Khẩu bọn tôi, qua vòng phỏng vấn xét duyệt, đợi chúng tôi đồng ý thì họ sẽ trở thành tiên gia của Đường Khẩu này, tôi phải lập bài cho họ ở Đường Khẩu, cùng với Hồ Phượng Thiên thờ phụng họ, mỗi ngày dâng hương hoa quả, sau này nếu có chỗ cần nhờ thì xin họ ra tay xem giúp.
“Hồ Nhị gia, tôi có thể gia nhập vào Đường Khẩu của hai người không?”
“Chọn tôi đi, tôi đi, tôi có y thuật cao siêu.”
“Tôi, tôi, tôi…”
…
Sau khi Hồ Phượng Thiên nói vậy xong, tiếng la nối liền không dứt, liên tục vang lên xung quanh tôi, dù sao họ cũng nghe nói bản lĩnh của Hồ Phượng Thiên rất lợi hại, theo anh ta không chừng có cơ hội tu thành chính quả.
Hồ Phượng Thiên rất để ý đến Đường Khẩu này, bây giờ nhiều tiên gia muốn gia nhập như vậy, chắc bây giờ anh cũng vui vẻ rồi, tôi nghĩ nhất định anh ta sẽ chọn một đống, bày bài vị khắp tiên đường mới thôi.
Nhưng tôi không ngờ là, trong tiếng la hét đó, ánh mắt Hồ Phượng Thiên quét tới quét lui, những người giơ tay đó lại không được chọn, cuối cùng ánh mắt anh ta rơi vào một người thấp bé, mặc trang phục màu vàng đứng trong góc, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi mới đưa tay chỉ vào cậu ta, anh ta nói: “Cậu, tôi chọn cậu, Hoàng Hạ Quân.”
Đầu óc của tên Hồ Phượng Thiên này bị cháy hỏng rồi à, trong phòng này nhiều tiên gia như vậy, anh không chọn mấy người già có kinh nghiệm, không chọn người khôi ngô tuấn tú, ngàn chọn vạn chọn lại chọn một thằng nhóc tám tuổi.
Dường như đứa bé trai cũng không ngờ Hồ Phượng Thiên lại chọn mình, cậu sững sờ một lúc rồi nhanh chóng chạy tới trước mặt Hồ Phượng Thiên, cười hì hì nói: “Hồ Phượng Thiên, hôm nay anh chọn tôi không được đâu, tôi là Hoàng Hạ Quân, là tiên gia báo tin nổi danh nhất ba tỉnh Bắc Lương, đã nhận việc tiên đường mấy chục nhà rồi, anh chậm rồi.”
Thằng nhóc tên là Hoàng Hạ Quân này rất tinh quái, không thể nói là đẹp nhưng cũng không được tính là dễ nhìn, khiến cho người khác cảm thấy rất có tinh thần, đôi mắt nhỏ liên tục đảo quanh, trông có vẻ hoạt bát và hiếu động.
“Cậu đã nhận nhiều Đường Khẩu như vậy thì hôm nay tôi lập Đường Khẩu cậu đi tới làm gì?
Hồ Phượng Thiên nghe Hoàng Hạ Quân nói không muốn vào Đường Khẩu của mình, anh ta cũng không vội vã mà từ từ mở một bình rượu Hồng Triều, hương rượu tỏa khắp nơi.
“Ở đây cũng không chỉ có mình anh, tôi tới xem náo nhiệt một chút cũng không được nữa à?”
Hoàng Hạ Quân bĩu môi đáp lại, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chai rượu Hồng Triều mà Hồ Phượng Thiên mới mở, tôi còn nhìn thấy cổ họng thằng nhóc nuốt nước bọt hai lần, có lẽ là thèm lắm.
“Cái này là gì thế? Sao lại thơm vậy?”
Hoàng Hạ Quân biết rõ còn hỏi, cậu ta nằm nhoài bên bàn để rượu, hai tay ôm chặt lấy mép bàn, nhìn chai rượu bên trên, con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
“Cái gì à?” Hồ Phượng Thiên cười hừ một tiếng: “Hồng Lương Tế Thủy, cậu có muốn uống thử không?”
Hồng Lương Tế Thủy là cách tiên gia gọi tên rượu, có một vài thứ các tiên gia sẽ có một cách gọi cố định, chẳng hạn như lư hương, con gái sẽ gọi là hoa dung, gà trống là tiểu phượng hoàng.
“Muốn.”Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full
Hoàng Hạ Quân trả lời dứt khoát, đồng thời tay cậu cũng vươn ra nhấc lấy chai rượu lên, nhưng khi cậu ta sắp chạm được đến nó thì Hồ Phượng Thiên lại dùng tay tôi nhấc bình rượu kia lên, sau đó nói với Hoàng Hạ Quân: “Muốn uống Hồng Lương Tế Thủy này cũng được thôi, cậu phải đồng ý gia nhập vào Đường Khẩu của tôi làm việc, chỉ cần cậu đồng ý, mỗi ngày tôi sẽ bảo đệ mã bày rượu và tiểu phượng hoàng cúng cho cậu, cho cậu hoàng điều nữa.”
Hoàng điều ý là hương.
Để dụ dỗ Hoàng Hạ Quân này vào Đường Khẩu mà Hồ Phượng Thiên nói mỗi ngày tôi đều phải dâng hương dâng gà cho thằng nhóc này, đó là gì hả? Anh tưởng mua gà không cần tốn tiền à?
Mặc dù bây giờ tôi không hài lòng lắm nhưng không nói được câu nào, chỉ có thể trông cậy định lực của tên Hoàng Hạ Quân này kiên định một chút, đừng bị Hồ Phượng Thiên thu mua bằng chút ân huệ đó, nhưng mà tôi đâu có ngờ, Hồ Phượng Thiên vưa mới dứt lời, Hoàng Hạ Quân đã không chút cốt khí trả lời anh ta ngay: “Được, cho tôi hớp rượu, anh muốn cái gì cũng được.”
Nói rồi, Hoàng Hạ Quân nhảy lên người tôi, giật lấy chai rượu đang cầm trong tay, đưa lên miệng mình rồi tu ừng ực, chỉ sợ người ta sẽ đoạt mất rượu của cậu ta.
Thấy Hoàng Hạ Quân đồng ý ở lại, Hồ Phượng Thiên mới chọn trong số đống tiên gia kia mấy tiên gia nữ xinh đẹp, bảo họ ở lại. Còn mấy người khác thì giải tán.
Tối hôm trước, Hồ Phượng Thiên còn nói với tôi một Đường Khẩu tốt có mấy trăm tiên gia cũng không lạ, mà giờ anh ta lại chỉ chọn mỗi Hoàng Hạ Quân làm giáo chủ truyền đường, cũng tương đương với bộ trưởng bộ thông tin, sau đó Hoàng Hạ Quân phải để ý truyền đạt các loại tin tức, lúc anh ta không có tay chân thì còn phải đi dò đường, tìm khách hành hương, thám thính các khách bị yêu tà quấn lấy rồi quay về bẩm báo, sau đó dẫn khách nọ tới Đường Khẩu xem bói.
Còn mấy nữ tiên gia mà Hồ Phượng Thiên giữ lại, theo như Hồ Phượng Thiên nói, trong tiên đường cũng cần người giỏi ca múa, để cho các vị tiên gia giải buồn một chút.
Tôi thấy là anh muốn giải rầu mới phải, chỉ một cái Đường Khẩu be tẹo thôi mà anh đã xem mình như ông trời rồi.
Sau khi tất cả tiên gia rời khỏi hết, Hồ Phượng Thiên mới rời khỏi người tôi, cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng không còn nữa, nhưng từ lúc Hồ Phượng Thiên rời khỏi, Hoàng Hạ Quân vẫn còn uống rượu không biết trời biết đất, đứng trước mặt tôi bỗng không nhìn thấy nữa, trước mắt tôi giờ đây chỉ còn không gian trống trải, không nhìn thấy gì cả.
“Tại sao tôi lại không thấy Hoàng Hạ Quân?” Tôi quay lại hỏi Hồ Phượng Thiên một câu.
Anh ta khinh thường hừ tôi rồi đáp: “Bởi vì cô còn chưa mở thất khiếu, thiên nhãn cũng chưa mở, đợi đến khi thất khiếu đả thông, thiên nhãn mở ra thì cô cũng sẽ như tôi vậy, có thể nhìn được hết.”
Giờ nói gì đi nữa thì tôi cũng là đệ mã của Hồ Phượng Thiên, sau này chắc chắn cũng gặp phải các chuyện như linh dị, nếu tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả mà còn phải giúp anh làm việc, nhỡ có thứ gì đó muốn hại tôi, tôi cũng không thể biết được có thứ gì đang nhằm vào mình à.
Thế là tôi bèn hỏi Hồ Phượng Thiên: “Vậy lúc nào anh mới giúp tôi mở thất khiếu với thiên nhãn vậy?”Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho. com | Nhảy*hố truyện full
Hồ Phượng Thiên còn chưa kịp nói chuyện, tôi đã nghe thấy tiếng loảng xoảng của mình rượu trên bàn rơi xuống đất vỡ tan, Hoàng Hạ Quân say khướt xuất hiện trên mặt bàn, một bộ lông da vàng óng tỏa sáng khắp người, cái bụng thì trắng toát phình lên vì uống nhiều, cậu ta đi loạng choạng trên bàn rồi nói với tôi: “Đừng lo, cô là đệ mã của Hồ Phượng Thiên, từ khi Hoàng Hạ Quân tôi bước vào Đường Khẩu này, cô cũng là đệ mã của tôi rồi. Tôi uống rượu của cô thì sẽ làm việc cho cô, mấy ngày trước lúc tôi đi ngang qua nhà một ông lão cạnh bờ sông có thấy nhà ông ta có thứ gì đó quấy phá dữ lắm, đợi tôi đi tìm hiểu đã, tôi gọi họ tới tìm cô xem bói.”
Tôi còn chưa đồng ý kia mà! Hoàng Hạ Quân ợ một cái, nghiêng ngả lao vào góc tường chạy ra ngoài.
Hồ Phượng Thiên cũng không lo lắng Hoàng Hạ Quân đi kiếm chuyện phiền phức gì cho chúng tôi, anh trả lời vấn đề lúc nãy tôi hỏi: “Nếu cô không mở thất khiếu và thiên nhãn thì sau này dù có thứ gì bẩn thỉu đứng bên cạnh cô cũng không biết. Cái nghề này của chúng ta không mở thiên nhãn cũng giống như kẻ mù, chưa đi được ba bước đã chết, nhưng cô muốn tôi mở thiên nhãn cho cô cũng không phải chuyện khó, có điều tôi có một điều kiện, cô phải đồng ý với tôi.”‘
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Chồng yêu là hồ ly full cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com