Chú đừng qua đây! - Chương 299
Có lẽ là vì Hầu Tử đã đi theo Tả Bân rất lâu nên đã có phong thái khá giống với hắn, nếu như chỉ nhìn thoáng qua từ bóng lưng thì đôi khi sẽ bị nhầm lẫn. Vả lại Lãnh Di Mạt còn rất nhớ Tả Bân nữa, cho nên số lần mà cô nhìn Hầu Tử thành Tả Bân cũng chẳng còn ít nữa.
– Phu nhân, hiện giờ cả Đan Thạch và Xích Bang đều đang cần người đứng ra chỉnh đốn lại thứ tự. Còn cả, tang lễ của lão đại nữa…..phu nhân xem thử….
Nghe Hầu Tử nhắc đến tang lễ của Tả Bân, Lãnh Di Mạt lại phản ứng rất quyết liệt. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, bần thần hỏi một câu vô nghĩa.
– Tang lễ? Chú Bân thực sự sẽ không quay về nữa sao?
Nhìn dáng vẻ ưu thương đến nao lòng của cô, Hầu Tử cũng chỉ có thể cúi đầu khuyên lơn.
– Phu nhân, xin hãy nén đau thương. Mong cô có thể nghĩ cho đại cục.
Lãnh Di Mạt cũng không có lựa chọn nào khác. Cô nhìn lại chiếc nhẫn trên tay mình, gật gật đầu, đồng thời cố gắng xốc lại tinh thần để thảo luận vấn đề với Hầu Tử.
– Trước khi tổ chức tang lễ. Tôi muốn lấy lại Hồng Bang.
Tình hình bây giờ có thể nói là còn loạn hơn cả chiến tranh nữa, cả Xích Bang và Đan Thạch đều như rắn mất đầu. Bộ sưu tập mới của Đan Thạch vừa mới ra mắt còn chưa có chỗ đứng vững chắc, người thiết kế Thiên Điểu, Ryan sau khi thoát ra được biệt thự thì cũng bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, người lãnh đạo Đan Thạch, cũng là người thiết kế bộ trang sức Tịnh Đế vừa mới đặt hợp đồng cũng đã không còn nữa. Đại hội đồng cổ đông của Đan Thạch đang cắn xé nhau tranh giành vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, giá cổ phiếu cũng đang giảm với tốc độ chóng mặt.
Xích Bang trong giới hắc đạo còn loạn hơn thế nữa, đối với bọn họ mà nói đây chính là cơ hội rất tốt để tranh nhau làm thủ lĩnh hắc đạo. Tả Bân và Ngôn Tô, hai chúa tể đánh nhau đến cùng mất mạng, những kẻ khác chính là những con kềnh kềnh đang đợi được cắn xé tàn dư của hai tổ chức dẫn đầu hắc đạo bao nhiêu năm nay.
– Phu nhân, ý của cô là, chúng ta sẽ nhập Hồng Bang vào Xích Bang sao?
Lãnh Di Mạt gật đầu khẳng định.
– Hồng Bang vốn dĩ được tách ra từ Xích Bang trước đây. Bây giờ cũng nên trở lại vị trí ban đầu rồi, đó mới là Xích Bang hoàn chỉnh của Tả gia, là nhà của chú Bân. Tôi đương nhiên phải lấy lại những thứ vốn dĩ là chú ấy.
Cho dù Tả Bân không còn nữa, nhưng ít ra cô cũng không thể để Xích Bang cũng mất đi, những gì của hắn, chỉ cần cô còn sống thì sẽ không cho phép bất kỳ ai cướp mất.
– Phu nhân, bây giờ Xích Bang vô chủ, không có lão đại, cũng không có nhị gia. So với Xích Bang vẫn còn người kế nghiệp là Ngôn thiếu chủ thì…..
Nghe Hầu Tử đưa ra lý do quan ngại hiện giờ, Lãnh Di Mạt liền tỏ thái độ cứng rắn nhất.
– Ai bảo Xích Bang vô chủ chứ? Huyết mạch của Tả gia vẫn còn, Xích Bang vẫn sẽ là của Tả gia.
Sao Hầu Tử lại quên được chuyện này chứ, Tả gia không hề tuyệt hậu, Tả Bân vẫn còn người nối dõi. Thế nhưng nếu Lãnh Di Mạt chỉ dựa vào điều này để đấu với mấy lão già kia và cả Hồng Bang thì.
– Phu nhân, chẳng lẽ cô định để tiểu thiếu chủ đấu với Ngôn thiếu chủ sao?
Lãnh Di Mạt còn chưa biết phải trả lời thế nào thì đã có người trả lời thay cô rồi.
– Sao anh lại đi đấu với cháu ngoại của mình được chứ.
Là Ngôn Dực, anh ta đứng bên ngoài đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa Lãnh Di Mạt và Hầu Tử rồi, đợi đến lúc này mới đi vào.
Hầu Tử nhìn thấy anh ta dù vẫn còn tồn tại địch ý nhưng cũng không thể làm gì mạo muội, gật đầu chào một cái. Trong khi Lãnh Di Mạt vẫn còn khá bất ngờ.
– Ngôn Dực, anh nghe hết rồi à?
Ngôn Dực không tỏ vẻ bất mãn gì cả, điều này đúng là rất khó có người như vậy vì dù thế nào anh ta cũng là người sẽ kế nghiệp cả Hồng Bang kia mà, quyền lực của mình đang bị đe dọa thì phải làm gì đó chứ. Thế nhưng anh ta lại cười cười và gật đầu.
– Hồng Bang vốn dĩ là một phần của Xích Bang, nếu nó đã là của Tả gia thì cũng đến lúc trả lại cho chủ nhân thực sự của nó rồi. Anh vốn dĩ chưa từng muốn làm thiếu chủ hay lão đại gì đó cả, như vậy càng tốt, cứ để đứa nhóc xui xẻo kia gánh vác thay anh đi. Hơn nữa, có ai làm cậu mà lại đi giành sản nghiệp thừa kế của cháu ngoại không.
Lãnh Di Mạt lại được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhìn chằm chằm Ngôn Dực như nhìn người ngoài hành tinh vậy.
– Ngôn Dực, anh…..
Ngôn Dực ngồi xuống bên cạnh cô, nở một nụ cười rất thư thái.
– Em nên gọi anh một tiếng anh hai rồi đấy, em gái của anh.
Thấy mình không thích hợp ở đây nên Hầu Tử đã định cúi chào rồi đi ra trước, nhưng lúc cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì Ngôn Dực lại bắt đầu dặn dò.
– Ngày mai sẽ tổ chức hội nghị các tổ chức để chọn lại tổ chức dẫn đầu. Tôi sẽ tuyên bố trả lại Hồng Bang cho Xích Bang. Đến lúc đó nhất định hai con cáo già Lương Bằng và Hoắc Lôi sẽ phản đối bằng mọi cách, Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
Hầu Tử đi rồi, Ngôn Dực lại tiếp tục nói chuyện vừa nãy với Lãnh Di Mạt.
– Em đờ ra thế này là sao đây? Bây giờ chúng ta là người nhà rồi, anh giúp em cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Anh ta làm mọi việc quá bất ngờ nên Lãnh Di Mạt không thể nào phản ứng kịp được. Nhìn anh ta cười rất đắc ý như vậy, còn cô thì cứ ngẩn ra như đứa ngốc vừa gặp cướp lần đầu vậy.
– Ngôn, à không, anh hai, sao tự dưng anh lại…..
Ngôn Dực nhìn dáng vẻ khó hiểu của cô lại tiện tay xoa xoa đầu cô như đang chăm sóc một đứa em gái nhỏ vậy. Anh ta không nhìn thẳng vào mắt cô nữa mà cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hướng về phía vô định.
– Anh đã biết tại sao mẹ lại mất. Bà ấy đã dành cả đời này để yêu một người chỉ dùng bà ấy làm công cụ củng cố quyền lực. Anh không muốn trở thành một kẻ như ông ấy, càng không muốn em giống mẹ,