Chú đừng qua đây! - Chương 300
nhưng thật may em đã không chọn nhầm người giống bà ấy. Chỉ là sao tên khốn đó lại không nói gì mà đi như vậy chứ.
Lãnh Di Mạt cắn chặt môi cũng phải làm rơi mấy giọt nước mắt, cô vừa cố lau đi vừa mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, dịu dàng nói.
– Cảm ơn anh, anh hai.
Sợ cô lại ưu buồn nên Ngôn Dực còn cố tình trêu.
– Đúng là bất công thật đấy, anh đã đợi được nghe tên ngạo mạn đó gọi anh một tiếng anh vợ mà, sao lại trốn đi rồi chứ. Vừa nghĩ tới đã thấy sảng khoái tinh thần rồi.
…..
Hội nghị các tổ chức thực ra chỉ là cái vỏ bọc hoàng nhoáng để một đám kềnh kềnh chờ cơ hội xâu xé những miếng mồi tàn dư. Từ các tổ chức lớn nhỏ đều đã tập hợp đông đủ, đương nhiên là không thể thiếu hai con kềnh kềnh chúa là Lương Bằng và Hoắc Lôi rồi. Và hai tên đó cũng là người đứng ra chủ trì cuộc hội nghị hôm nay.
Thời gian đã sắp bắt đầu rồi, người đứng đầu các tổ chức đều đã có mặt hết, chỉ có ghế của Xích Bang còn trống, bọn họ lại bắt đầu bàn tán và chế nhạo vì đều cho rằng sẽ không có ai ngồi được vào đó nữa.
– Tôi thấy hay là chúng ta không cần đợi nữa, dù gì thì tất cả chúng ta đều biết Tả lão đại đã qua đời rồi, nhị gia của Xích Bang thì đang hôn mê chưa tỉnh, Xích Bang còn có ai có thể đứng ra gánh vác trọng trách nữa sao.
Trên bàn lớn giữa hội trường gồm năm vị trí xếp vòng tròn, người vừa mới nói chính là thủ lĩnh của Diêm Bang, Lương Bằng. Đương nhiên ai cũng biết ông ta đang phụ họa cho thủ lĩnh của Phượng Bang, Hoắc Lôi rồi. Một điều làm ai cũng phải chú ý đó là vị trí đã có sự thay đổi không nhỏ. Phượng Bang lại có thể ngang nhiên mà đảo ngược thứ tự chỗ ngồi với Xích Bang, Hoắc Lôi có vẻ như đã tự phong cho mình làm thủ lĩnh của hắc đạo rồi.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Vị trí thứ hai vẫn là của Hồng Bang và người đứng đầu là Ngôn Dực, ba vị trí còn lại trong đó có một ghế trống của Xích Bang và hai ghế kia một là Lương Bằng, thủ lĩnh Diêm Bang và một nữa chính là Bạch Hổ Bang do Từ thiếu chủ vừa trở thành lão đại.
Sau khi nghe Lương Bằng ba hoa mấy câu, rất nhiều kẻ cũng lập tức phụ họa theo.
– Ai bảo ghế của Xích Bang sẽ không có người ngồi?
Nhưng đúng vào lúc này thì một giọng nói từ ngoài cửa lớn truyền đến đã cắt ngang tất cả. Cả phòng hội nghị đều ngước mắt lại nhìn.
Đó là người của Xích Bang, mà người dẫn đầu lại là một tiểu nha đầu.
Hộ tống Lãnh Di Mạt là Hầu Tử và hai thuộc hạ khác. Sự xuất hiện của Lãnh Di Mạt đã thực sự khiến cho cả hội trường dậy sóng.
– Lãnh tiểu thư sao lại đến đây? Không phải cô định sẽ đại diện Xích Bang tham dự hội nghị này chứ?
Đây không phải lần đầu tiên Lãnh Di Mạt đứng trước những ánh mắt này, nhưng lại là lần đầu tiên cô phải trực tiếp đối đầu với bọn chúng mà sẽ không có Tả Bân đứng phía sau. Vì sức khỏe còn khá yếu nên cô mới chậm trễ một chút, trước những câu chất vấn kia, cô càng tỏ ra quyết liệt mà tuyên bố.
– Sao nào, Hoắc lão đại, chẳng lẽ lại không được sao?
Lương Bằng nghe cô đáp trả lời của Hoắc Lôi thì lại ngay lập tức phản bác lại ngay, còn dùng một thái độ khinh miệt nữa. Xem ra ngày tàn của Xích Bang đã đến gần rồi, hôm nay còn để cho một tiểu nha đầu vắt khăn không khô đứng ra nữa.
– Dựa vào cô sao? Lãnh tiểu thư, chưa nói đến cô chưa được xếp vào hàng sát thủ, chỉ luận thân thế của cô thồi thì cô có tư cách gì để tham gia chứ.
Lãnh Di Mạt bây giờ giống như một con mồi đứng trước một bầy thú dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bọn họ nhai đến một miếng xương cũng không còn, nhưng càng như vậy thì cô càng không cho phép bản thân mình yếu đuối, bởi vì cô còn rất nhiều thứ để bảo vệ.
– Tư cách sao? Dựa vào việc tôi đang mang trong mình huyết mạch của Tả lão đại, như vậy đã đủ chưa?
Quả nhiên là Lãnh Di Mạt vừa thông báo mình mang thai thì rất nhiểu kẻ đã đứng ngồi không yên, đương nhiên phải tìm cách phá hoại trước rồi.
– Lãnh tiểu thư, cô nói cô đang mang thai. Nhưng có gì chứng minh được đứa bé mà cô đang mang là con của Tả lão đại không?
Lời này của Lương Bằng đã không còn là một câu hỏi nữa mà rõ ràng là một cách để xúc phạm Lãnh Di Mạt. Ông ta vừa mới dứt câu thì Ngôn Dực ngồi trên bàn và Hầu Tử cũng thể hiện rõ thái độ tức giận, đang định đáp lại ông ta thì một người khác đã cướp lời trước.
– Lương lão đại lại tò mò chuyện của vợ chồng từ khi nào vậy?
Chẳng ai có thể ngờ được người ra mặt nói giúp cho Lãnh Di Mạt lại là lão đại của Bạch Hổ Bang, Từ Khải. Bạch Hổ Bang trước giờ luôn đối đầu với Hồng Bang và hai cái chân kia, vốn dĩ cũng chẳng có gì kỳ lạ nhưng một Từ Khải mới ngồi vào vị trí chưa bao lâu đã dám công khai thách thức với mấy con cáo già kia vì một người phụ nữ chưa từng có qua lại thì đúng là vừa đần độn vừa liều lĩnh đấy.
– Từ lão đại nói vậy chắc là biết rõ hơn cả Lương mỗ đây nhỉ?
Lời nói của Lương Bằng càng về sau càng quá đáng hơn, chính là đang cố tình hạ nhục thanh danh của Lãnh Di Mạt trước đám đông.
Nhưng điều mà Lãnh Di Mạt quan tâm không còn là những lời mà Từ Khải đang nói.
– Nếu các vị nghi ngờ Lãnh tiểu thư thì có thể nhờ y học chứng minh. Sở dĩ tôi tin lời của cô ấy cũng chính là vì tôi từng gặp một tên ngốc dù trên đầu là một họng súng đã lên nòng nhưng vẫn nhận điện thoại của cô gái mà anh ta yêu, nếu như tôi là cô gái đó thì cho dù có kề dao đe dọa tôi thì tôi cũng không phản bội anh ta.
Cả Hầu Tử và Ngôn Dực đều không thể tin được vào mắt mình, nhất thời cũng ngẩn người ra rất lâu khi nhìn Lãnh Di Mạt đứng yên tại chỗ rưng rưng nước mắt.
Lãnh Di Mạt chắc cũng không thể ngờ được là bản thân lại kích động như vậy, bởi vì cô biết người trong câu chuyện của Từ Khải là ai, cho nên khi nghe chính người từng chứng kiến kể lại việc mà Tả Bân đã làm vì cô trước kia, cô lại không cách nào ngăn được mình nhớ hắn.