Chú đừng qua đây! - Chương 306
– Chú nghe cho rõ đây, chú cứ đuổi thì em càng không đi. Em cứ ở đây đấy, từ ngày mai em sẽ giúp chú tập đi lại. Chú không được nói không đâu đấy. Đừng tưởng em không biết chú đang nghĩ gì, chú sợ mất mặt với em đúng chứ. Không cần lo lắng, cho dù chú có như thế nào đi nữa thì em cũng không cười chú đâu.
Cô nói một tràng dài, nhất quyết không để cơ hội cho Tả Bân chen vào. Vừa nói xong thì cũng đang chuẩn bị nằm xuống giường của mình để nghỉ ngơi. Nhưng lúc này người nào đó trên giường lớn lại gọi cô.
– Mạt Mạt…..
Tưởng hắn lại muốn tranh cãi chuyện cho cô ở lại nên Lãnh Di Mạt đã gạt đi ngay. Thế nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục gọi.
– Mạt Mạt, nếu em đã ở lại thì cũng không nên chia chỗ ra ngủ vậy chứ.
Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt mới quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ý bảo cô lên giường ngủ rất rõ ràng. Chẳng biết hắn có dở trò gì nữa không, nhưng cô vẫn cứ bị dao động, đã lâu lắm rồi cô không còn được ngủ bên cạnh hắn nữa, có những lúc mơ màng mà cô cứ tưởng hắn vẫn luôn nằm bên cạnh, nhưng khi vươn tay muốn chạm tới thì chỉ là chiếc gối lạnh lẽo……
– Đừng có dở trò gì với em.
Nói đại một câu thôi nhưng cô vẫn leo lên giường, ngay vị trí còn trống bên cạnh Tả Bân. Nhanh chóng chui vào trong chăn, nhưng động tác vẫn chậm hơn nhiều so với trước kia.
Tả Bân vẫn còn giữ nguyên một tư thế ngồi, nhìn cô với ánh mắt đầy sủng nịch, trên môi còn treo một nụ cười đầy trìu mến.
– Em sắp sinh con của anh rồi còn ngại gì vậy? Em định không cho anh gặp con hay sao mà lại nằm xa như vậy?
Mặc dù hai chân còn bất tiện nhưng hắn vẫn dễ dàng nhướn người sang bên cạnh, vừa vặn áp mặt vào cái bụng đang nhô cao của Lãnh Di Mạt, hai tay nhẹ nhàng cảm nhận nhịp tim của đứa bé.
– Xin chào Đường Đường, là ba ba đây. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Xin lỗi con vì bây giờ ba ba mới đến gặp con.
Nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của hắn khi chạm vào bụng mình và nói chuyện với Đường Đường, Lãnh Di Mạt lại không kìm được nước mắt. Cô cũng nhìn hắn không nỡ dời.
– Mạt Mạt, em nói anh có thể đứng lên kịp trước khi Đường Đường đến thế giới của chúng ta không?
Bàn tay của Tả Bân nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhô cao của Lãnh Di Mạt, động tác chậm dần, còn đặt lên đó một nụ hôn nữa. Nhưng giọng của hắn lại chất chứa biết bao nhiêu là tự trách.
– Có phải anh rất vô dụng không? Đã cố gắng tập đi rất nhiều lần rồi nhưng vẫn chưa được gì cả. Chỉ còn một tháng nữa là Đường Đường chào đời rồi…..
Nghe hắn giãi bày nỗi lo lắng trong lòng, Lãnh Di Mạt lại vừa cố gắng lau nước mắt vừa nói với hắn.
– Không đâu, Đường Đường chắc chắn sẽ rất tự hào về chú. Chú có thể làm được mà, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhé?
Cô nắm nắm lấy tay hắn, đồng thời giúp hắn nằm vào chỗ, nhìn những vết thương trên người hắn vì cố gắng đứng lên tập đi để lại, trái tim cô cũng đau nhói không ngừng. Cô vừa nuốt nước mắt vừa cố gắng mỉm cười cho hắn động lực.
– Lão già, chúng ta sẽ làm được thôi.
Hắn nhìn ánh mắt rất kiên cường của cô liền gật đầu một cách chắc chắn.
Thời gian cứ yên tĩnh như vậy mà trôi qua, nhưng hai con người nằm bên cạnh nhau lại chưa ai ngủ cả, cứ yên lặng như vậy ở bên cạnh nhau thôi.
Lãnh Di Mạt rúc đầu vào trong vòm ngực săn chắc của Tả Bân, bàn tay mềm mại sờ lên khuôn mặt đã in sâu trong tim, ngón tay vẽ theo từng đường nét trên gương mặt hắn, từ vầng trán xuống đến cằm, hình như cô đã buồn ngủ rồi nhưng vẫn cố thức vì muốn nhìn hắn lâu hơn một chút.
– Mạt Mạt, mau ngủ đi, em mệt rồi.
Lãnh Di Mạt lại lắc đầu trước lời yêu cầu của người đàn ông, dịu giọng nói với hắn.
– Em không muốn ngủ. Em sợ khi em ngủ rồi, tỉnh lại sẽ không còn nhìn thấy chú bên cạnh nữa. Em sợ tất cả những thứ đang diễn ra chỉ là một giấc mộng sẽ tan biến mất.
Sở dĩ Tả Bân cũng hiểu được tâm trạng này của cô, hắn nắm chặt tay cô đưa lên trước môi rồi hôn thật sâu lên mu bàn tay trắng mịn.
– Đồ ngốc, em định thức cả đêm để nhìn anh như vậy sao? Những gì em đang nhìn thấy, đang trải qua đều là thật cả, anh vẫn sẽ luôn ở đây, ở ngay bên cạnh em, chỉ cần em mở mắt ra thì sẽ lại nhìn thấy anh thôi.
Mặc dù hắn đã nói như vậy nhưng Lãnh Di Mạt vẫn lắc đầu và không chịu ngủ, cho nên hắn chỉ có thể đổi một cách khác.
– Nếu em vẫn không thể tin đây là thật thì anh còn một cách này có thể giúp em xác nhận xem có phải mơ hay không. Em có muốn thử không?
Hai mắt Lãnh Di Mạt ánh lên một vẻ tò mò lẫn mong chờ. Nhưng lời tiếp theo mà Tả Bân nói ra đã lập tức dọa cho cô sợ một phen, mặt còn đỏ đến tận mang tai.
– Chúng ta vận động một chút cho có cảm giác chân thật đi.
Cô vừa thẹn vừa giận, nhìn vẻ mặt lưu manh kia, không thèm nhân nhượng mà đấm mạnh vào ngực của hắn.
– Chân của chú còn khó di chuyển nữa mà vẫn muốn dở trò lưu manh à?
Tả Bân bật cười một cách đắc ý vô cùng, vẫn cố tình trêu cô. Ngoài khả năng tưởng tượng của Lãnh Di Mạt mà hắn đã đặt cô nằm xuống, đồng thời lật người nằm trên cô.
– Đúng là chân của anh không tiện nhưng đâu có nghĩa là hông cũng không thể động được. Phu nhân, em yên tâm, sẽ không làm em thất vọng đâu.
Nhìn ánh mắt đỏ ngầu đang dấy lên ham muốn chiếm hữu của hắn, Lãnh Di Mạt gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Cô biết hắn không chỉ đang trêu cô, cho nên mới nhanh chóng che chăn lên, gục đầu sang một bên.
– Lưu manh, chú mau tránh ra đi. Em đang mang thai đấy.
– Vẫn có tư thế khác phù hợp với em mà.
– Chú mau biến cho em. Em buồn ngủ rồi.
Mấy ngày ở cùng Tả Bân, mỗi ngày Lãnh Di Mạt đều giúp hắn tập đứng lên và đi lại.
Sau hai tuần thì hắn đã có thể bước ra khỏi xe lăn và bám vào những vật xung quanh để bước đi, cho nên đã chuyển từ ngồi xe lăn sang dùng khung tập đi.
– Mạt Mạt, sao không ở nhà tập được rồi, đi ra đây em sẽ mệt hơn đấy.
Hôm nay Lãnh Di Mạt bắt đầu cho hắn tự mình tập đi mà không cần đến vật bám nữa. Nhưng cô lại đỡ hắn ra khu vườn phía sau, nơi này vừa thoáng mát vừa rộng rãi, rất thích hợp để Tả Bân tập đi, nhưng phải đi một đoạn đường dài từ trong nhà ra đây, cô còn phải đỡ hắn nữa, cho nên Tả Bân mới không đành lòng.
– Việc của chú là hôm nay phải tập đi mà không cần dựa vào khung tập. Nào, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu.
Lãnh Di Mạt bước ra xa một khoảng vừa phải, có thể đủ cho Tả Bân bước được ba bước đầu tiên. Cô giang hai tay hai bên, ra hiệu cho người đàn ông bỏ khung tập đi sang một bên.
– Anh đi từng bước một thôi. Nào, em sẽ đếm và anh cứ bước theo nhịp đếm của em.
Ba bước đi đầu tiên của Tả Bân thực sự là không hề dễ dàng, hắn vừa đi được hai bước đã ngã xuống đất. Lãnh Di Mạt lo lắng muốn chạy đến đỡ hắn lên nhưng lại bị hắn ngăn lại.
– Anh không sao, để anh tự đứng lên.
Cắn chặt răng chịu đựng cơn đau như đang xé nát thân thể, mồ hôi li ti bắt đầu rịn ra đầy trên trán của hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng đứng lên được và tiếp tục hoàn thành ba bước đi đầu tiên.
– Mạt Mạt, anh làm được rồi.
Lãnh Di Mạt xúc động đến bật khóc, vừa mỉm cười vừa gật đầu.
– Chú giỏi lắm. Lão già, em biết là chú sẽ làm được mà.
Sau khi hắn đi được ba bước đầu tiên, Lãnh Di Mạt lại kéo dài khoảng cách hơn, lần này tăng lên năm bước, và cô cũng đứng đó đợi hắn.
– Lão già, bây giờ chú bước đến bên em đi. Nào, mau đến chỗ em.
Cô đứng yên một chỗ nhìn hắn cẩn thận cất từng bước đi đến chỗ mình, hắn chỉ còn thiếu hai bước nữa mà hình như đã quá mệt rồi nên hơi loạng choạng, nhưng sau đó đã cố gắng khắc phục để đi tiếp.
– Lão già, chú làm tốt lắm.
Cứ mỗi lần hắn đi được đến đích thì Lãnh Di Mạt lại vươn tay ra để hắn nắm lấy.
Cô từ từ tăng độ dài đường đi của hắn lên, sau mấy lần thấy hắn đi vững hơn thì độ dài đã tăng lên hai mươi bước.
– Lão già, mau qua đây với em đi.