NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 141

  1. Home
  2. Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ
  3. Chương 141
Prev
Next

Nghiêm Khác định nói gì đó, nhưng khi thấy nét mặt Yến Tu, cuối cùng nuốt ngược lại lời định nói, bắt đầu gọi điện.
Yến Linh ngồi bên cạnh hoảng chết được, trông anh họ cô nàng có khác gì chuẩn bị giết người diệt khẩu không? Rốt cuộc là định làm gì chứ?
Cô nàng xịch ra xa, đang lén lấy điện thoại thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Yến Tu vang lên bên tai: “Đừng làm chuyện thừa thãi.”
Yến Linh cứng đờ người, đầu ngón tay mới rút điện thoại ra lại đẩy vào.
Trên đường tới nhà họ Tề, Yến Linh cứ thấy bất an mãi. Nếu hôm nay cô nàng có thể bình yên về nhà thì cũng không thoát được cảnh bị bố mình đánh chết.
Trong lúc cô nàng đang cầu Trời khấn Phật mong ai đó hãy tới làm Yến Tu tỉnh táo lại đi thì có người ngăn xe họ lại.
Xe dừng, Yến Linh bất lực gục đầu vào cửa kính ô tô. Nếu người này đến chậm năm phút thôi thì xe đã lái vào nhà cũ nhà họ Tề rồi.
Yến Bách Văn trầm mặt bước về phía chiếc xe thương mại. Ông mở cửa, không mấy ngạc nhiên khi thấy cậu con trai vốn đang nằm viện của mình ở đây.
Hai bố con bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng Yến Bách Văn nghiến răng hỏi: “Con định đến nhà họ Tề làm gì?”
“Không làm gì, chỉ muốn đến thăm mẹ ruột của bạn gái con thôi.” Yến Tu bình tĩnh đáp.
“Yến Tu, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng. Cho dù con nghĩ nhà họ Tề đã làm gì thì cũng chẳng có chứng cứ, không thể ra tay được. Bố không mong sẽ có ngày mình phải tới ngục giam để gặp con.”
Yến Tu bật cười, nhìn người đứng ngoài xe: “Nếu bố có thể nhốt con cả đời thì cứ việc.”
Yến Bách Văn cố kiềm nén cơn giận. Trước giờ con trai ông luôn rất hiểu chuyện, chưa từng gây phiền phức, thế nhưng ông không ngờ ngày anh gây chuyện thì sẽ khiến ông tức gần chết đến vậy.
Ông hít sâu vài hơi rồi nói: “Con cho bố một chút thời gian, bố nhất định sẽ tìm được cô bé cho con.”
Yến Tu bước xuống xe, đứng trước mặt Yến Bách Văn: “Được, trước mười giờ tối nay, nếu bố vẫn chưa tìm được thì để con tự tìm.”
“Mười giờ?” Yến Bách Văn nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì trước đó, con về nhà đi đã.”
Yến Tu chấp nhận đi về, thế nhưng lại bảo Nghiêm Khác ở lại. Yến Bách Văn thấy thế cũng chẳng nói gì.
Tuy nhiên, dù nhà họ Yến đã dùng hết nhân lực và mạng lưới tình báo của mình thì cũng chỉ điều tra được Liễu Mộc Mộc đã từng tới nhà cũ nhà họ Tề vào hai ngày trước, sau đó cô rời đi ngay. Kể từ đó thì cô như biến mất khỏi thế giới, ngoài ra còn có bà cô của nhà họ Tề là Tề Bất Ngôn cũng biến mất giống cô.
Nhà họ Yến có nhờ vả vài người gieo quẻ nhưng trình độ không bằng Tôn Bất Tuyệt. Thế nên Yến Bách Văn chỉ có thể sàng lọc khu vực theo thông tin phương hướng do Yến Tu cung cấp, tuy vậy vẫn chẳng tìm được người.
Hơn tám giờ trời mới chập tối hẳn. Đêm hè ít gió, không khí vẫn oi bức khó chịu.
Trong sân, Yến Tu cầm ống nước tưới hoa theo lời bà Yến.
Thời gian chậm trôi. Khi kim giờ lề mề đi từ số chín đến số mười, tiếng động cơ ô tô bỗng vang lên. Cổng chính mở ra, Yến Bách Văn dẫn Nghiêm Khác đi vào.
Yến Tu xoay người nhìn về phía hai người họ, không cần hỏi cũng tự biết kết quả. Tề Bất Ngôn sao có thể để bọn họ tìm ra vị trí dễ dàng như vậy chứ.
Khi đối mặt với con trai, Yến Bách Văn hơi do dự. Bây giờ có thể xác định Liễu Mộc Mộc bị Tề Bất Ngôn bắt đi thật rồi, thế nhưng bà ta cẩn thận hơn ông nghĩ. Khoảng thời gian trước, đúng là bà ta đang ở nhà cũ nhà họ Tề. Thế nhưng hai người trước bỗng biến mất chẳng thấy đâu, ngay cả người nhà họ Tề cũng chẳng tìm thấy bà ta.
Yến Tu nhét ống nước trên tay vào tay Yến Bách Văn: “Còn một nửa số hoa chưa tưới xong, bố tưới tiếp đi.”
Yến Bách Văn cầm ống nước, thở dài hỏi: “Yến Tu, con có biết hậu quả của việc mình sắp làm không?”
Yến Tu không quay đầu: “Bố yên tâm, đây là chuyện riêng của con, không liên quan tới cả gia tộc.”
Tâm trạng Yến Bách Văn rất phức tạp. Từ trước tới nay, con trai ông luôn lạnh lùng, lý trí, thế nhưng có nằm mơ ông cũng không ngờ sẽ có lúc anh vứt bỏ lý trí vì một cô gái.
“Con có thể không làm không?”
Yến Tu dừng chân, lát sau mới lên tiếng: “Bố, chúng ta đã bàn xong rồi. Con đã chờ tới tận bây giờ, tiếp theo là thời gian con dành cho em ấy.”
Dù ngăn cản thế nào cũng không thuyết phục được anh, cuối cùng Yến Bách Văn xua tay: “Đi đi, nhớ cẩn thận.”
Ông không cản nữa, chiếc xe chở Yến Tu thuận lợi rời đi.
Đương nhiên Nghiêm Khác sẽ đi cùng Yến Tu. Tối đó, mọi hành động của Yến Tu đã không còn dính dáng tới người nhà họ Yến.
“Sắp xếp người ở chợ đen xong chưa?” Sau khi lên xe, Yến Tu hỏi.
“Đã sắp xếp xong rồi, gồm bốn đội, đang chờ người đến lấy máu âm.”
“Ừ. Những người còn lại chờ ở gần nhà họ Tề.”
“Vâng.”
Nếu đường chở máu âm là đường đúng thì đương nhiên anh chẳng cần theo dõi nhà họ Tề. Thế nhưng nếu con đường này chỉ là tuyến đường giả do Tề Bất Ngôn vẽ nên thì vẫn phải cần Trác Gia Duyệt.
Đối phó với kẻ lõi đời, không thể chỉ có một kế hoạch.
Mười một giờ đêm, thành phố náo nhiệt dần lắng lại. Đường đi rộng lớn, thỉnh thoảng mới có xe đi ngang.
Chuông điện thoại vang lên, Nghiêm Khác trượt nút nghe. Tiếng nói chuyện từ đầu dây bên kia truyền đến: “Cậu Yến, có hai nhóm người đến lấy máu âm. Chúng tôi đã bám theo, một nhóm đến phía Đông thành phố, còn một nhóm đến phía Bắc thành phố.”
Nghiêm Khác cúp máy, quay đầu nhìn Yến Tu, chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh.
Yến Tu vẫn im lặng. Trước khi thực hiện trận pháp hoán đổi linh hồn cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Tề Bất Ngôn sẽ không mạo hiểm để bị lộ nơi hoán đổi linh hồn, và hiển nhiên cũng sẽ không cách quá xa Liễu Mộc Mộc.
Nếu đích đến của người lấy máu âm không phải hướng Tây Nam thì không cần bám theo nữa. Cho dù đích đến cuối cùng của họ là nơi nào thì phương hướng hiện tại đã cho biết tuyến đường hiện tại dùng để che mắt anh, mà Yến Tu lại không có nhiều thời gian để lãng phí đến vậy.
“Đến nhà họ Tề.”
Chiếc xe nấp vào một góc khuất, mấy chiếc xe xung quanh cũng ẩn nấp tương tự.
Nghiêm Khác đang định mở cửa xe thì bị Yến Tu cản lại: “Ở trong xe.”
Anh ấy thoáng do dự, cuối cùng hạ tay xuống, nói với Yến Tu đang bước xuống xe: “Ngài hãy cẩn thận.”
Yến Tu bước về phía cổng chính nhà cũ nhà họ Tề. Trên cổng có gắn camera, lúc đi ngang anh còn ngẩng đầu liếc sang.
Nhưng ngay giây sau, màn hình giám sát lập tức bị nhiễu xám.
Luồng năng lượng lạnh lẽo hung hãn tỏa ra quanh người Yến Tu. Giữa không khí oi bức bỗng lạnh lẽo đến lạ, mấy bụi cỏ cạnh chân anh héo rũ úa tàn.
Mấy ký hiệu dùng để phòng ngự được khắc trên cửa sắt nhà cũ nhà họ Tề lóe lên vài cái, sau đó tối sầm xuống.
Bảo vệ của nhà cũ chỉ kịp gọi điện nhắc nhở Tề Minh Chiêu một câu, sau đó lân lượt mất đi ý thức trong luồng sát khí nồng đậm.
Trác Gia Duyệt vốn có thói quen ngủ sớm bị một năng lượng mạnh mẽ đánh thức. Bà ta còn chưa tỉnh hẳn thì đã thấy gương mặt hốt hoảng của chồng mình.
“Sao vậy?” Bà ta ngờ vực hỏi.
“Có chuyện rồi.”
Ngay giây sau, Trác Gia Duyệt cũng thấy có gì đó rất lạ.
Trong phòng ngủ có bật điều hòa nhiệt độ ấm áp vừa vặn, thế nhưng bà ta lại lạnh đến mức tay nổi da gà.
Mọi âm thanh xung quanh bỗng dưng im bặt, chỉ còn tiếng bước chân ai đó là rõ ràng. Tiếng bước chân lên lầu, đi về phía phòng bà ta, sau đó đứng bên ngoài cửa phòng ngủ.
Kế tiếp là tiếng gõ cửa khiến hai vợ chồng cùng rùng mình.
Người gõ cửa rất không kiên nhẫn, mới gõ được ba tiếng là đã đá văng cửa phòng. Tiếng rầm vang dội vang lên trong phòng, thế nhưng không hề kinh động đến bất kỳ ai.
Dáng người cao lớn của chàng trai khuất trong góc tối hành lang, hai người trong phòng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ có một người đang đứng đó.
“Ai đấy? Muốn gì?” Tề Minh Chiêu cố giữ giọng mình không run rẩy. Một người có thể dễ dàng xông vào nhà cũ nhà họ Tề cũng có thể dễ dàng lấy mạng lão.
Trong khi lão còn đang cố gắng nhớ xem là ai muốn hại mình thì Yến Tu đã cất bước đi vào phòng, sau đó bật đèn phòng ngủ lên.
“Yến Tu!” Khoảnh khắc nhìn thấy Yến Tu, Tề Minh Chiêu như muốn nhảy dựng lên.
Nhưng Yến Tu không hề nhìn lão mà lại nhìn về phía Trác Gia Duyệt đang co rúm người: “Xin phép làm phiền, tôi muốn tìm bà Tề để lấy vài thứ.”
“Yến Tu, cậu dám xông vào nhà họ Tề của tôi, tôi…”
Yến Tu liếc mắt nhìn Tề Minh Chiêu, ngay lập tức cổ lão như bị siết chặt dẫu lão còn chưa nói hết câu. Lão hoàn toàn bị khống chế, gương mặt và cái cổ đỏ bừng, tựa như con kiến lúc nào cũng có thể bị giết chết.
“Dừng, dừng lại.” Mắt thấy chẳng thể trông đợi gì ở chồng, Trác Gia Duyệt phải cố nén sợ hãi, lên tiếng: “Cậu muốn lấy gì?”
“Máu của bà.”
“Tôi… Tôi đồng ý, nhưng cậu phải thả chồng tôi ra đã.” Bờ môi Trác Gia Duyệt run rẩy. Khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Tề Minh Chiêu, bà ta không thể từ chối được, chỉ biết phải cố gắng bảo vệ tính mạng của cả hai người.
Yến Tu xoay người rời đi, bà ta cắn răng đi theo.
Hai người một trước một sau bước ra sân nhà trống trải. Trác Gia Duyệt mặc váy ngủ màu trắng, đầu tóc rối bù, sợ hãi đến nổi bờ môi trắng bệch, thế nhưng Yến Tu lại chẳng thương hại chút nào.
“Ra tay đi.”
Trác Gia Duyệt giơ tay, ngón tay Yến Tu xẹt ngang cổ tay bà ta, sau đó vẽ một tấm bùa lên cánh tay bằng màu bà ta.
Bà ta không cảm thấy miệng vết thương đau nhức, thế nhưng lại thấy máu trong người bị hao mòn nhanh chóng, cả người lạnh lẽo.
Trác Gia Duyệt thấy không ổn, trong lòng bắt đầu hối hận, nhưng lại không dám thu tay về.
Cuối cùng, bà ta chỉ biết dời đi sự chú ý của mình bằng cách hỏi chàng trai lạnh lùng trước mặt: “Cậu cần máu của tôi để làm gì?”
“Tìm người.”
Lòng Trác Gia Duyệt lạnh lẽo. Mặc dù bà ta không phải huyền sư, nhưng đã cưới Tề Minh Chiêu nhiều năm như vậy, sao có thể không biết phương pháp dùng máu tìm người này là để tìm ai.
Ninh Ninh của bà ta vẫn còn đang ở nhà, vậy thì chỉ có thể là tìm Liễu Mộc Mộc thôi!
Hai ngày trước, bà ta đứng từ xa nhìn thấy một dược sĩ của nhà họ Tề đưa Liễu Mộc Mộc về. Vì vậy bà ta mới đi hỏi Tề Minh Chiêu, nhưng lại bị lão bảo không được xen vào chuyện của người khác.
Nếu Yến Tu dùng máu bà ta tìm thấy Liễu Mộc Mộc, phá hỏng kế hoạch của nhà họ Tề thì tình cảnh của bà ta và con trai sẽ còn thảm hơn bây giờ.
Nghĩ vậy, Trác Gia Duyệt định rút tay lại.
Thế nhưng Yến Tu lại giữ cổ tay bà ta không cho rút về: “Mong bà Tề hãy phối hợp, nếu máu bà không đủ thì chỉ có thể bù lại bằng máu của con trai bà thôi.”
Cuối cùng Trác Gia Duyệt không biết máu của mình có đủ không, bởi vì mới rút máu được một nửa thì bà ta đã ngất đi rồi.
Nhìn vết máu trên mu bàn tay, Yến Tu bước qua Trác Gia Duyệt đang nằm trên mặt đất, rời khỏi nhà cũ nhà họ Tề.
Nghiêm Khác tưởng như mình đã chờ đợi cả một thế kỷ, cuối cùng cũng có thể thở phào: “Cậu Yến?”
Yến Tu hơi gật đầu, nói với tài xế: “Xuống dưới.”
Tài xế không dám chậm trễ, lập tức xuống xe luôn. Yến Tu ngồi vào ghế lái.
Anh đặt tay lên tay lái, khởi động xe.
Dưới ánh sáng mờ mịt, Nghiêm Khác nhìn thấy ký hiệu bằng máu trên mu bàn tay Yến Tu đang không ngừng điều chỉnh phương hướng theo hướng xe chạy.
Sau khi chiếc xe này lái đi, những chiếc xe khác cũng bám theo, chỉ để lại nhà cũ nhà họ Tề yên tĩnh như không người sống.
Hai mười phút sau, người trong nhà cũ nhà họ Tề lũ lượt chạy ra. Có tiếng kêu chói tai vang lên, xen lẫn đó là tiếng gào thét của Tề Minh Chiêu.
Trác Gia Duyệt được phát hiện trong sân, đã hôn mê vì mất máu quá nhiều, tuy nhiên vẫn còn thở.
Tề Minh Chiêu lập tức gọi điện cho trụ sở chính của phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt, yêu cầu họ phải cho người tới ngay, sau đó gọi xe cứu thương.
Lão mặc đồ ngủ đứng trong sân, tức giận đến sầm mặt chửi mắng những người đi ngang để xả hết cơn giận trong người, thế nhưng lại chẳng làm được gì có ích.
Tối hôm đó, cuối cùng mặt mũi của nhà họ Tề cũng mất sạch.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 141"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com