Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 142
Nơi Tề Bất Ngôn đang trốn đúng là cách nhà cũ nhà họ Tề khá gần, thậm chí còn chưa tới nửa tiếng đi xe.
Đó là một khu dân cư cũ, đáng lẽ bình thường thì Tề Bất Ngôn sẽ chẳng thể đến đây, thế nhưng bây giờ bà ta lại đang ở đây.
Ban ngày người đến người đi ở chung cư cũ rất đông đúc, thế nhưng tới tối thì lại yên tĩnh như không ai sống.
Đứng từ xa nhìn lại sẽ thấy chung cư rất bình thường, nhưng vừa bước chân vào thì trước mắt sẽ xuất hiện một tầng sương mù. Càng đi vào sâu sương mù càng dày, khiến người ta tưởng như lọt vào mê cung, hoàn toàn mất đi khả năng định hướng.
Yến Tu dẫn người vào trong, cảnh giác quan sát xung quanh. Lớp sương mù dày đặc như muốn chặn đứng hết mọi giác quan của con người. Trong hoàn cảnh này, nếu có người trốn trong góc thì cũng rất khó để phát hiện.
Tuy không thể kiểm tra được, thế nhưng từ khi bước vào, cơ thể họ lập tức căng cứng, đây là phản ứng bản năng khi gặp nguy hiểm của họ.
Yến Tu liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là mười một giờ ba mươi chín, thế nhưng không biết kim đồng hồ đã dừng lại từ khi nào.
Ký hiệu bằng máu trên tay anh vẫn chỉ về chỗ sâu nhất khu chung cư.
Bên trong chung cư ẩn mình dưới lớp sương mù, trên lầu là rất nhiều ngọn nến đang cháy leo lắt nhưng chẳng thể xuyên qua bức màn dày đặc ấy.
Liễu Mộc Mộc nằm nghiêng người trên mặt đất. Cô bị trúng thuốc nên cả người mất đi sức lực, chỉ còn ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Dưới người cô là một trận pháp khổng lồ phức tạp đã vẽ xong. Mùi cây cỏ hòa cùng mùi máu tươi ngọt tanh. Ở trung tâm trận pháp là quyển sách da người, ý thức của nó đã bị tiêu diệt hoàn toàn nên giờ quyển sách chỉ là vật chết.
Có lẽ chính nó cũng không ngờ âm mưu mấy trăm năm của mình cứ vậy hóa thành chiến lược của kẻ khác, đã vậy nó chỉ sắm vai một hòn đá kê chân.
Trước trận pháp là bàn thờ, Tề Bất Ngôn kéo lê bước chân chậm chạp bày trí đồ trên bàn. Thân thể bà ta yếu đi rất nhanh, mấy ngày nay, dù là đi lại thôi cũng phải tốn rất nhiều sức. Nhưng bà ta không quan tâm, bởi cơn đau ấy chỉ là tạm thời, và sẽ nhanh thôi, bà ta sẽ thoát khỏi thân xác này.
Trên bàn thờ có một cái lư hương, trong đó cắm một nén hương gần cháy hết.
Bên cạnh bàn thờ là vài thứ chưa dùng đến, gồm có tám viên đá trấn mệnh bốn trắng bốn đen và hai miếng ngọc bội lớn khắc hình người, bên trên có treo tấm bảng gỗ khắc ngày tháng năm sinh của Liễu Mộc Mộc và Tề Bất Ngôn.
Liễu Mộc Mộc nghiêng mặt, hơi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hai tấm bảng gỗ. Mặc dù kiến thức về trận pháp của cô chẳng đến đâu, nhưng cũng biết trận pháp cần dùng tới đá trấn mệnh và ngày tháng năm sinh của hai người thì khả năng cao là để tráo đổi mấy thứ như số mệnh.
“Bà định đổi số mệnh với tôi à?” Giọng cô hơi khàn, nhưng vẫn đủ để Tề Bất Ngôn nghe thấy.
Tề Bất Ngôn thoáng ngạc nhiên xoay người nhìn cô, ánh nến hắt lên bên má phải bỗng trở nên khá dữ tợn: “Tính ra cháu cũng không thiếu hiểu biết cho lắm, vẫn nhận ra thứ này được.”
Đôi môi tái nhợt vì lâu chưa được ăn uống của cô khẽ run, thật ra cô mong mình không nhận ra hơn.
Câu vừa rồi như gợi lên dục vọng của Tề Bất Ngôn, bà ta nói với cô: “Nếu bà chiếm được cơ thể cháu thì đương nhiên phải hưởng thụ một số mệnh thật đẹp mới được. Trên đời này, chỉ có số mệnh của bà mới xứng với bà nhất.”
“Số mệnh của bà tốt lắm à?” Lúc nói chuyện, gò má Liễu Mộc Mộc cọ vào sàn nhà nên hơi rát.
Nghe cô nhắc tới số mệnh của mình, Tề Bất Ngôn không khỏi kiêu ngạo: “Không lâu sau khi bà sinh ra, người lớn trong nhà đã mời một thầy bói cao tay đến xem số mệnh cho bà, nhận được tám chữ: Gặp nạn hóa phúc, gặp dữ hóa lành.”
Trong các loại số mệnh, số mệnh vừa có phú quý, vinh hoa và may mắn chính là số mệnh tốt nhất, và đó cũng chính là số mệnh của bà.
Lúc đó giới huyền học chưa ổn định, vẫn còn ngấm ngầm hỗn loạn. Thế nhưng vận may vẫn luôn mỉm cười với bà ta cũng như gia tộc bà ta, khiến cho bọn họ được lợi ích rất lớn.
Thế nhưng ngay sau đó không biết bà ta đã nghĩ tới điều gì mà đáy mắt lóe lên tia hung ác, bàn tay mân mê vết sẹo trên mặt: “Đương nhiên cũng có người từng bày ra nhiều âm mưu liên tiếp để lấy mạng bà, tuy nhiên đều thất bại.”
Tuy cuối cùng bà ta đã mất đi chồng và nửa khuôn mặt của mình, thế nhưng bà ta vẫn còn sống, và tương lai sẽ còn sống lâu hơn nữa, mãi đến khi người thắng cuối cùng chính là bà ta!
Ánh mắt Liễu Mộc Mộc không giấu được sự ngạc nhiên. Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình không thể sử dụng năng lực sứ giả của thần trước mặt Tề Bất Ngôn, đó là vì số mệnh của bà ta có thể ngăn cản mọi xui rủi.
Nếu số mệnh Tề Bất Ngôn thật sự tốt đến vậy thì tỉ lệ cô sống sót qua hôm nay trở nên vô cùng nhỏ bé.
Mấy ngày nay, thật ra Liễu Mộc Mộc đã chuẩn bị tâm lý rồi, thế nhưng đến bây giờ lại thấy hơi hoảng hốt.
Chỉ cần là người thì sẽ sợ chết. Cho dù đó có là cô, một người đã ngộ ra góc tối của thế giới tràn ngập máu tanh ngay từ khi còn nhỏ.
Cô biết lợi dụng năng lực của mình để né tránh nguy hiểm, thậm chí vận rủi do số mệnh cô mang tới cũng hóa thành vũ khí của cô. Nhưng duy chỉ việc phải làm sao trong lúc rơi vào đường cùng thì ông nội lại chưa từng dạy cô.
Nén hương cắm trong lư hương nhập nhòe chập chờn như có thể cháy rụi bất cứ lúc nào.
Tề Bất Ngôn lấy một con dao nhỏ ra, bước về phía Liễu Mộc Mộc.
Bà ta cắt mười đầu ngón tay của Liễu Mộc Mộc, sau đó ngồi xếp bằng trước trận pháp, đối diện với quyển sách da người. Bà ta tự cắt mười đầu ngón tay của mình giống Liễu Mộc Mộc rồi đè mười ngón tay xuống mặt đất.
Cuối cùng nén hương cũng cháy hết, mây đen bỗng giăng kín bầu trời, đâu đó còn có tiếng sấm chớp vang lên, từng cơn gió thổi mạnh khiến một nửa ngọn nến trên mái nhà tắt ngúm, ánh sáng đã mờ nay còn mờ hơn.
Đồng thời, trận pháp bên dưới hai người cũng khởi động.
Xung quanh bỗng trở nên yên ắng cứ như bước vào một không gian khác nơi chỉ có mình hai người.
Vết thương trên đầu ngón tay trở nên tê dại. Liễu Mộc Mộc có thể nghe thấy tiếng màu của mình nhỏ giọt trên mặt đất rất rõ ràng.
Trận pháp như có sức hút kỳ lạ, hấp thụ máu trong người cô.
Máu rơi vào trận pháp ngưng tụ thành một đường máu, nó tự động di chuyển về phía quyển sách da người cứ như có ý thức riêng.
Mà Tề Bất Ngôn ngồi phía bên kia chẳng khác gì cô mấy. Miệng bà ta mấp máy như đang niệm chú gì đó, nhưng Liễu Mộc Mộc không nghe thấy.
Quyển sách da người hấp thụ máu của hai người, cũng chẳng biết số máu đó để làm gì.
Liễu Mộc Mộc không thể dời mắt khỏi quyển sách da người. Đầu cô choáng váng, cảm giác như có thứ gì đó đóng đinh mình lại ép cô phải nhìn về phía quyển sách kia. Hoặc cũng có thể là do cô chưa hề động đậy.
Ý thức của cô bắt đầu rơi vào vòng khống chế, ký ức nhập nhòe hiện lên trong đầu.
Từng cảnh tượng như cuốn phim chạy mãi, có lúc là cô khi còn sống cùng ông nội, ông đang gọi cô về nhà ăn cơm; khi lại là lần cô ăn vụng kem của ông mù họ Lưu, về tới nhà đau bụng tới chảy nước mắt, hai lão già cũng vì cô mà suýt nữa đánh nhau; có khi lại là hình ảnh ông nội gọt táo cho cô trước lúc chết, và cả ngày mà ông mù họ Lưu qua đời, Yến Tu đã đứng trước mặt che dù cho cô…
Đây là ký ức của cô. Quyển sách da người đang đọc trộm ký ức của cô ư?
Liễu Mộc Mộc mở to mắt, trong không gian tăm tối, đôi mắt cô hiện lên hoa văn màu vàng kim.
Cùng lúc đó, cánh cửa bị khóa nơi mái nhà bị đá văng, sát khí lạnh lẽo hòa cùng mùi màu nồng nặc tràn lên.
Tề Bất Ngôn hiện đang suy yếu vì mất máu quay đầu lại. Có ai đó đang đi về phía bà ta, để lại loạt dấu chân đậm màu trên mặt đất.
Đó là màu máu, là máu của Tề Vị Danh vốn đang canh trước cửa.
Mặc dù Tề Bất Ngôn đã bày trí rất nhiều thứ vô dụng trong đêm nay, nhưng bà ta vẫn không ngờ được sẽ có người tìm thấy mình thật.
Lúc chạm phải ánh mắt vô cảm của Yến Tu, Tề Bất Ngôn cảm thấy lòng mình rét lạnh. Ngay giây sau, sát khí nồng nặc ùa về phía bà ta, nhưng đều bị cản lại bên ngoài trận pháp.
Thấy thế, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đắc ý: “Cậu tới chậm rồi, một khi trận pháp đã bắt đầu thì không ai có thể cản được.”
Đoạn thần chú đầu tiên đã niệm xong, trận pháp mở ra không thể đóng lại. Rốt cuộc thì bà ta cũng thành công.
Yến Tu không quan tâm bà ta, tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Liễu Mộc Mộc.
Cô gái nhỏ của anh nằm co người trên mặt đất, lồng ngực phấp phồng chứng tỏ vẫn còn thở, thế nhưng hình như cô không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Sau khi xác nhận tình trạng hiện giờ của cô xong, Yến Tu mới nhìn sang chỗ khác.
Đương nhiên anh sẽ không tin lời Tề Bất Ngôn nói. Trên đời này không có trận pháp nào không đóng lại được, chỉ có người không đủ năng lực.
Yến Tu nâng tay lên, tập trung một lượng sát khí lớn tạo thành một khối khí màu đen đặc bao quanh người anh.
Trong lúc anh ngưng tụ sát khí, thiết bị kiểm trắc ở trụ sở chính phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt lập tức lập lòe ánh đèn đỏ cảnh báo có một luồng năng lượng đặc biệt tụ lại đủ để ảnh hưởng cả một thành phố.
Người chịu trách nhiệm trông coi trụ sở chính đêm nay là một phó cục trưởng tên Chu Khuê, một người vốn có thành kiến với nhà họ Yến. Nghe thấy tiếng còi cảnh báo, ông ta bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt cực kỳ tệ.
Vừa rồi, Tề Minh Chiêu đã báo án nói Yến Tu tự tiện xông vào nhà họ Tề, thậm chí còn làm vợ lão bị thương. Vì vậy hiển nhiên tiếng còi cảnh báo vừa rồi cũng có liên quan tới Yến Tu của nhà họ Yến.
Ông ta đã trình lên trên ý kiến quản chế một nhân vật nguy hiểm như Yến Tu từ lâu rồi, thế nhưng lần nào cũng bị số phiếu phản đối áp đảo chỉ vì danh vọng của nhà họ Yến quá cao. Bây giờ thấy chưa? Có chuyện rồi đó.
Chu Khuê rời khỏi tòa văn phòng, nói với các nhân viên điều tra đã chuẩn bị đẩy đủ vũ khí hạng năng đứng bên ngoài: “Mang vũ khí và thiết bị kiểm trắc theo. Nếu tìm thấy Yến Tu thì khống chế cậu ta trước, nếu cậu ta phản kháng thì không cần nương tay.”
“Vâng.”
Nhưng khi phó cục trưởng Chu dẫn người định lên xe rời đi thì có một chiếc xe lái từ bên ngoài vào, chặn đứng đường đi của họ.
Chu Khuê giương mắt nhìn chiếc xe đó. Cửa xe mở ra, hội trưởng Hiệp hội Gieo quẻ Tôn Bất Tuyệt cùng với mấy người gieo quẻ quen mặt bước xuống.
“Hội trưởng Tôn, có chuyện gì không?” Vẻ khó chịu trên mặt Chu Khuê tan đi bớt, giọng điệu thoáng chút do dự.
Tuy mấy người gieo quẻ này sống ở thủ đô đã lâu, nhưng mỗi lần muốn gặp đều phải bỏ ra một số tiền lớn. Sao tự dưng hôm nay lại ra ngoài cùng lúc vậy? Chẳng lẽ là vì Yến Tu.
Nhà họ Yến được Hiệp hội Gieo quẻ nể mặt đến vậy ư?
Tôn Bất Tuyệt bật cười ha hả, nói: “Mục đích của bọn tôi giống phó cục trường Chu. Nếu không phiền thì mong phó cục trưởng Chu dẫn đường giúp.”
“Chuyện này…” Chu Khuê hơi chần chừ.
“Phó cục trưởng Chu cứ yên tâm, chỉ là bọn tôi bói được vài thứ nên muốn đi xem thôi, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ việc quan trọng của mọi người. Không biết phó cục trưởng Chu có tiện không?”
“Tiện chứ, đương nhiên là tiện.” Chu Khuê lập tức đồng ý. Con người mà, luôn cúi đầu trước hiện thực. Ông ta cũng đâu thể từ chối được? Nếu vậy là bất kính với người già rồi còn.
Mắt người thường không thể nhìn thấy sát khí. Thế nhưng trong mắt huyền sư, xung quanh Yến Tu đã ngưng tụ một khối khí khổng lồ màu đen hung hãn như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Ngón trỏ tay phải Yến Tu vẽ một đường lên lòng bàn tay trái, giọt máu lập tức lăn dài rơi xuống mặt đất. Sau khi mắt đất hấp thụ máu của anh, sát khí lập tức cuồn cuộn, cứ tách ra rồi tụ lại tạo thành hình một con rắn chui vào trận pháp hoán đổi linh hồn.
Con rắn được tạo nên bởi sát khí cứ như một chiến binh không biết mỏi mệt, điên cuồng công kích trận pháp.
Nếu bị đánh tan thì lại tập trung càng nhiều sát khí hơn rồi xông đến.
Tề Bất Ngôn không dám chậm trễ thêm. Tuy quyển sách da người viết trận pháp hoàn đổi linh hồn không thể bị phá vỡ, thế nhưng đó là do trước đây chưa từng có ai phá vỡ được, chứ không có nghĩa là không ai phá được.
Bà ta không nhìn Yến Tu nữa, tiếp tục niệm chú. Tà cụ nhận được mệnh lệnh tăng tốc độ hấp thụ máu, đồng thời ảnh hưởng lên Liễu Mộc Mộc cũng mạnh mẽ hơn.
Mãi đến khi Liễu Mộc Mộc chẳng thể suy nghĩ được nữa, cô chỉ có thể ôm đầu nghe Tề Bất Ngôn niệm từng câu chú vô nghĩa.
Cuối cùng sau khi niệm xong câu chú, Tề Bất Ngôn cảm giác cả người nhẹ nhõm. Trong sách viết đây là cảm giác xuất hiện khi linh hồn bắt đầu thoát ly khỏi thân xác. Nhưng bà ta chưa kịp vui mừng thì mấy trang sách da người đang hấp thụ máu của Liễu Mộc Mộc bỗng dưng rách tươm.
Tựa như có một con dao vô hình xuất hiện cắt nát trang giấy ấy.
Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Tề Bất Ngôn chẳng kịp phản ứng gì nhiều. Bà ta chỉ thấy quanh người Liễu Mộc Mộc hiện lên một tấm bùa màu vàng kim khổng lồ bảo vệ cho cô.
Tiếp đó sát khí mạnh mẽ xông vào, phá nát trận pháp hoán đổi linh hồn.
Xong rồi!
Khi Tề Bất Ngôn bị sát khí tập kích phun ra một ngụm máu, trong đầu chỉ còn lại hai chữ này.
Liễu Mộc Mộc không nhìn thấy hình lá bùa bảo vệ mình, nhưng có thể cảm giác được mọi thứ đang trở lại bình thường.
Cô rơi vào tuyệt vọng chẳng thốt nên lời, giờ lại quay lại trần gian.
Thậm chí cơ thể cũng có sức lực trở lại. Cô nhìn vũng máu rỉ ra từ tay mình trên mặt đất, chậm chạp ngồi dậy, quay đầu lại thì thấy Yến Tu.
Lúc bị bắt cô không khóc. Khi trận pháp hoán đổi linh hồn mở ra, dù mất đi hy vọng nhưng cô cũng không khóc. Thế nhưng khi nhìn thấy Yến Tu, mọi sợ hãi bỗng hóa thành nước mắt lăn dài trên má.
Yến Tu bước nhanh về phía Liễu Mộc Mộc. Anh quỳ một chân xuống đất, cô gái nhỏ lập tức nhào tới ôm cổ anh.
“Sao anh lại đến đây?” Liễu Mộc Mộc vùi đầu vào ngực anh, vừa khóc thút thít vừa nói, giọng nói nhão nhoét đầy tủi thân.
Yến Tu vỗ về tấm lưng bé nhỏ của cô, an ủi: “Tôi đây, đừng sợ.”
Một lúc lâu sau, Liễu Mộc Mộc mới chịu nín. Cô hơi ngẩng đầu, mắt và chóp mũi đỏ ửng lên vì khóc, nơi lông mi còn vương giọt nước mắt.
Yến Tu giơ tay lau nước mắt trên mặt cô. Liễu Mộc Mộc chợt nhớ tới gì đó, cô vội né đi, bàn tay vốn đang siết chặt quần áo anh cũng chậm chạp thả lỏng.
“Em…” Liễu Mộc Mộc cụp mắt, né tránh ánh mắt của anh, “Chúng ta…”
Cô cứ ấp a ấp úng mãi. Lúc ở bệnh viện, đối mặt với Yến Tu hôn mê bất tỉnh, cô có thể nói lời chia ly rất thuận miệng, thế nhưng giờ phút này lại chẳng thốt nên lời.
Không muốn nói, mà lại không thể không nói.
Đầu ngón tay Yến Tu cọ nhẹ vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng: “Em muốn nói gì?”
Liễu Mộc Mộc lấy hết dũng khí định nói thẳng mọi chuyện, thế nhưng vừa giương mắt nhìn lên thì đụng phải hai tròng mắt đen láy lạnh lẽo của anh.
Hình như anh biết cô đang định nói gì. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Liễu Mộc Mộc chột dạ, quên luôn cả lời định nói.
Lát sau, Yến Tu thở dài: “Bỏ đi.”
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô, nụ hôn mạnh mẽ nóng bỏng như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Liễu Mộc Mộc không hít thở được, bàn tay siết chặt sau lưng Yến Tu làm dây cả màu ra đó.
Đến khi Yến Tu buông cô ra, Liễu Mộc Mộc mới có thể há to miệng hít vào từng luồng không khí mát mẻ. Trong lòng chỉ còn cơn giận vì suýt nữa ngạt thở chết, cô trợn tròn đôi mắt hạnh như muốn khè lửa.
Yến Ty vươn đầu lưỡi ra liếm môi dưới của cô, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, không hề hối lỗi chút nào.
Giây sau, Liễu Mộc Mộc cảm thấy sau gáy đau nhức, lập tức ngất đi.
Yến Tu thả Liễu Mộc Mộc ra, sau đó xoay người.
Thấy Yến Tu bỗng dưng nhìn mình, Tề Bất Ngôn hoảng sợ, đôi con ngươi rụt lại: “Cậu định làm gì?”
Nghe bà ta hỏi vậy, Yến Tu vẫn cứ bình thản: “Yên tâm, giết người là phạm pháp, tôi sẽ không giết ngài đâu.”
Anh bước tới trung tâm trận pháp. Trận pháp này đã bị phá, trang sách da người cũng hỏng nặng, chỉ còn nửa số trang sách không bị gì. Anh cầm quyển sách da người lên, không hề kinh ngạc khi phát hiện ý thức của nó đã bị tiêu diệt.
“Ngài đã đọc quyển sách này chưa?” Bỗng nhiên anh hỏi.
Tề Bất Ngôn không biết anh định làm gì, mắt mở to đầy cảnh giác, miệng thì trả lời: “Đương nhiên là rồi.”
“Tôi cũng đọc rồi.” Yến Tu mỉm cười.
Một bên mắt không bị mù của Tề Bất Ngôn trợn to.
Yến Tu đi ngang qua bà ta, bước về phía chiếc bàn bày đá trấn mệnh và ngọc bối vẫn còn nguyên vẹn. Anh cầm tấm bảng gỗ lên, khá hài lòng, “Chuẩn bị rất đầy đủ.”
“Cậu không được làm vậy!!” Tề Bất Ngôn gào lên như muốn rách cả họng. Bà ta muốn giãy dụa, thế nhưng thứ bà ta phải đối mặt bây giờ không phải một Liễu Mộc Mộc bị trúng thuốc, mà là Yến Tu có sát khí trong người, năng lực sâu không lường được.
Thậm chí anh còn chẳng cần ra tay, chỉ cần chút sát khí cũng có thể khiến bà ta đứng im không nhúc nhích rồi.
Yến Tu chậm rãi chỉnh lại đá trấn mệnh, sau đó đặt ngọc bối khắc hình đại diện cho hai người hai bên viên đá, đối diện với Tề Bất Ngôn và Liễu Mộc Mộc.
Tề Bất Ngôn bị sát khí kéo lê tới vị trí của Liễu Mộc Mộc, còn Liễu Mộc Mộc thì được Yến Tu ôm về chỗ bà ta vừa ngồi.
Tên là hoán đổi số mệnh, nhưng thật ra phải là cướp đoạt số mệnh thì đúng hơn. Và hiển nhiên, mọi sự cắn trả và hậu quả khi thực hiện đều do người bị cướp đoạt số mệnh gánh chịu.
Người nghiên cứu ra loại trận pháp này là một thiên tài, nhưng là một thiên tài độc ác.
Yến Tu lạnh lùng nhìn Tề Bất Ngôn đang kêu gào khóc lóc, vẫn giữ nét mặt bình thản.
“Cậu, cậu không thể làm vậy. Vậy là phạm pháp! Phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt sẽ không tha cho cậu!” Hai từ “phạm pháp” được thốt lên từ miệng Tề Bất Ngôn bỗng trở nên mỉa mai đến lạ lùng.
“Đương nhiên là tôi có thể.” Yến Tu nói: “Nếu không vì bà thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không dùng trận pháp này lên người em ấy. Thật ra cũng phải cảm ơn sự hy sinh của bà.”
Anh chưa bao giờ phân vân chuyện gì có liên quan tới Liễu Mộc Mộc.
Ngay khoảnh khắc đồng ý hẹn hò với cô, anh đã quyết định xong rồi, và cũng không định đổi ý.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tề Bất Ngôn cứ chọc vào anh. Yến Tu không phải kẻ nhân từ, anh có thể không chủ động hại người, nhưng sẽ không nương tay với bất kỳ ai đụng tới người và lợi ích của mình.