Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 143
Trận pháp hoán đổi số mệnh dừng lại, miếng ngọc bối khắc hình tượng trưng cho Tề Bất Ngôn và tấm bảng gỗ khắc ngày tháng năm sinh của Liễu Mộc Mộc vỡ tan. Có một miếng vỡ văng vào lưng Tề Bất Ngôn, lực văng quá lớn khiến bà ta loạng choạng đập đầu xuống đất rồi ngất xỉu.
Mức độ xui xẻo y hệt vận rủi đã đeo bám Liễu Mộc Mộc nhiều năm.
Thế nhưng nay lại đổi người.
Lúc Liễu Mộc Mộc tỉnh lại, cảm thấy sau gáy hơi nhức. Cô ngồi dậy, giơ tay xoa gáy, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Hình như khi nãy cô đâu có ngồi đây đâu, sao giờ lại đổi chỗ rồi?
“Tìm gì vậy?” Giọng nói quen thuộc cất lên từ sau lưng. Liễu Mộc Mộc giật mình quay lại, khi nhìn thấy chàng trai đứng sau mình thì ký ức trước khi ngất đi ùa về, là Yến Tu đánh ngất cô!
“Sao anh lại đánh ngất em?”
Yến Tu không đáp. Anh bước tới ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhõm xoa bóp phần gáy: “Còn đau không?”
“Đau chết luôn ấy chứ!” Cô tức giận nhìn chằm chằm anh.
“Biết đau là tốt, vậy thì lần sau sẽ không dám nói lung tung nữa.” Giọng anh lạnh lẽo.
Liễu Mộc Mộc bỗng cảm thấy cơn đau sau gáy vốn đã dịu đi nay lại trở lại. Cô chu môi: “Mẹ anh tới tìm em bảo là anh hôn mê bất tỉnh, em sợ anh sẽ bị em khắc chết thật.”
“Ừ, có lý lắm. Cho nên em tự quyết định chia tay, rồi khi tôi tìm đến thì em định thông báo cho tôi?”
“Thì em đã đồng ý với bố mẹ anh rồi mà.” Liễu Mộc Mộc lẩm bẩm, còn cảm thấy bản thân nói rất có lý.
Yến Tu véo cái miệng nhỏ chu lên của cô, vừa bực mà vừa mắc cười: “Tôi từng kể em là cơ thể tôi có chút vấn đề phải không?”
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt rồi gật đầu.
Trong cơ thể Yến Tu có sát khí, người thường nếu tiếp xúc lâu dài thì sẽ bị ảnh hưởng. Cũng vì vậy nên mặc dù quan hệ giữa anh và đồng nghiệp luôn rất tốt, thế nhưng vẫn sẽ tự biết duy trì khoảng cách dù đó có là Phương Xuyên.
Nhưng với Liễu Mộc Mộc thì chẳng mấy ảnh hưởng, có lẽ là vì số mệnh cô vốn quá hung, tương đương với độ nguy hiểm của sát khí cho nên chẳng cần lo lắng.
“Tôi cũng từng nói, bởi vì số mệnh của em cũng quá xấu cho nên chúng ta mới có thể bên nhau.”
“Ồ, vậy á?”
“Ừ. Cho nên ngày gặp bố mẹ tôi, đáng lẽ em nên tỉnh táo chút, vậy thì sẽ không bị họ dắt mũi. Còn bố tôi sẽ phải tự hỏi làm cách nào để giữ em lại.”
Lúc đó anh chỉ rơi vào hôn mê chứ chưa có chết, chính bố mẹ anh cũng biết rõ mọi chuyện không quá nghiêm trọng. Nếu số mệnh của Liễu Mộc Mộc thật sự có ảnh hưởng lớn tới anh thì anh đã gặp chuyện từ lâu rồi.
Thế nhưng dù Yến Bách Văn biết rõ điều này thì cách nhanh nhất vẫn là tìm Liễu Mộc Mộc để cô tự giải quyết. Đồng thời nếu hai người chia xa thì cũng có thể tránh khỏi rất nhiều rắc rối, vì vậy ông mới không chút do dự như vậy.
Được Yến Tu thông não, Liễu Mộc Mộc chợt thấy sợ hãi.
Khi đó cô không kịp nghĩ quá nhiều, bố mẹ Yến Tu nói chuyện với cô rất lịch sự, không tỏ ra lạnh lùng, chỉ nói mong cô hãy rời xa con trai mình, vậy làm sao cô có thể từ chối được.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ nói: “Bố mẹ anh chỉ lo lắng cho anh thôi mà.”
Ít nhất thì họ cũng không tổn thương cô. Lập trường hai bên khác biệt, bởi vậy Liễu Mộc Mộc chẳng thể trách gì được.
“Tôi biết.” Yến Tu cúi đầu thở dài, “Nhưng ít nhất em cũng phải nói rõ cho họ biết rằng em quan trọng cỡ nào với tôi.”
“Quan trọng cỡ nào cơ?” Liễu Mộc Mộc dựa sát vào anh, đôi mắt sáng long lanh.
Yến Tu cọ vào chóp mũi cô, hơi thở cả hai lập tức giao thoa. Anh cất giọng khàn khàn: “Quan trọng đến mức nếu mất đi em thì tôi chỉ có thể sống cô độc đến hết quãng đời còn lại thôi.”
“Nghe tội quá ha.”
“Ừ.” Yến Tu hừ nhẹ, ngậm lấy mờ môi cô, vẫn nói chuyện dẫu tiếng thở dốc mập mờ đang vang, “Không được nói lời chia tay nữa.”
Khi Chu Khuê dẫn một nhóm nhân viên điều tra tiến vào thì chỉ thấy cảnh tượng Liễu Mộc Mộc cố gắng bảo vệ chút mặt mũi của mình bằng cách đẩy người trước mặt ra.
Bọn họ còn chưa chú ý tới hai người đang làm gì thì giọng Chu Khuê đã oang oang: “Yến Tu, cậu thân là cố vấn của trụ sở nhưng lại phạm pháp…”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Tôn Bất Tuyệt đẩy sang một bên. Ông ấy vội vàng bước nhanh về phía Liễu Mộc Mộc đang đứng trong trận pháp: “Mộc Mộc, cháu sao rồi?”
“Ông nội Tôn, sao ông lại đến đây?” Liễu Mộc Mộc ngạc nhiên.
Tôn Bất Tuyệt không trả lời ngay, ông ấy quan sát cô một vòng, thấy ngoài vết máu trên tay thì cô không bị thương gì hết thì mới giãn đầu lông mày nhíu chặt ra.
Ông ấy chưa cất lời thì Tề Bất Ngôn vừa được nhân viên điều tra đánh thức đã hét lên ai oán: “Là Yến Tu, cậu ta sử dùng trận pháp hoán đổi số mệnh để cướp đoạt số mệnh của tôi!”
Bà ta vừa hét vừa hung hổ quơ tay về phía Liễu Mộc Mộc. Mấy nhân viên điều tra phải xúm lại giữ chặt bà ta lại mới khống chế được.
“Số mệnh của tôi, trả số mệnh của tôi lại đây! Trả lại đây!”
Liễu Mộc Mộc quay ngoắt sang nhìn Yến Tu, chỉ thấy anh nở nụ cười nhẹ.
Cô nghe thấy người dẫn đầu nhóm người xông vào lên tiếng hỏi: “Yến Tu, lời Tề Bất Ngôn nói có phải là thật không?”
Yến Tu đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Liễu Mộc Mộc. Ánh mắt ấy dịu dàng như thể muốn trấn an cô, còn miệng thì thốt ra một đáp án Liễu Mộc Mộc chẳng ngờ tới: “Là thật.”
Liễu Mộc Mộc ngẩn ra. Cô cứ tưởng Yến Tu sẽ không thừa nhận, bởi chính cô cũng hiểu rõ hậu quả của chuyện này sẽ nghiêm trọng thế nào, và hiển nhiên là Yến Tu còn rõ hơn. Thậm chí vụ án này cũng có anh góp phần điều tra, vậy mà giờ đây anh lại thay đổi số mệnh của Tề Bất Ngôn vì cô?
Chu Khuê lạnh mặt, ra lệnh cho cấp dưới: “Áp giải đi.”
“Ông nội Tôn.” Liễu Mộc Mộc cầu cứu Tôn Bất Tuyệt.
Tôn Bất Tuyệt hơi ngạc nhiên nhìn Yến Tu, sau đó lên tiếng: “Chờ đã, tôi muốn hỏi cậu ấy vài chuyện.”
Chu Khuê nhíu mày, nhưng vẫn nể mặt Tôn Bất Tuyệt. Ông ta xua tay để cấp dưới dừng tay.
Tôn Bất Tuyệt đi tới trước mặt Yến Tu, hỏi anh: “Vì sao Tề Bất Ngôn lại bắt cóc Liễu Mộc Mộc?”
Yến Tu hơi nhíu mày: “Bà ta có được một quyển sách da người, muốn thông qua nó hoán đổi linh hồn với Mộc Mộc.”
Tôn Bất Tuyệt hiểu ngay: “Ra là vậy. Quả nhiên quyển sách đó vẫn chưa bị hủy diệt, cuối cùng lại quay về tay bà ta.”
Hiển nhiên là ông ấy có biết đến quyển sách da người, thậm chí còn biết rõ hơn bọn họ.
Ông ấy không hỏi thêm chuyện này mà hỏi chuyện khác: “Vậy còn chuyện hoán đổi số mệnh là sao?”
Yến Tu mỉm cười: “Là do Tề Bất Ngôn chuẩn bị, có lẽ bà ta muốn hoán đổi số mệnh trước khi hoán đổi linh hồn, thế nên cháu chỉ thuận tay giúp đỡ thôi.”
Tôn Bất Tuyệt cũng bật cười, thậm chí còn khen ngợi: “Được lắm.”
Liễu Mộc Mộc kéo tay áo Tôn Bất Tuyệt, ý muốn bảo ông ấy đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, xem đôi mắt người dẫn đầu nhóm người xông vào kia sắp tóe lửa đến nơi rồi kìa.
Nhưng Tôn Bất Tuyệt chẳng hề để ý, ông ấy nghiêng đầu nhìn Tề Bất Ngôn chật vật đến thảm thương, chỉ cười lạnh: “Nhà họ Tề năm đó có được tà cụ, bí mật làm thí nghiệm với người sống, mãi đến khi cả nhà họ Từ chết hết thì mới bị lộ tẩy. Đã ba mươi năm trôi qua, thế nhưng vẫn y như cũ.”
Lời ông ấy kích thích Tề Bất Ngôn, làm bà ta nhảy dựng lên, trừng mắt gầm gù với ông ấy: “Tôi vẫn còn nhớ ông, là cái đám người gieo quẻ suốt ngày xen vào chuyện của người khác. Các ông muốn tôi chết, thế nhưng lần nào cũng thất bại.”
Tôn Bất Tuyệt thản nhiên nói: “Mấy chục năm qua tôi cứ luôn thắc mắc, rõ ràng Lâm Tiên vốn muốn lấy mạng của bà, vậy sao lần nào cũng tha cho bà? Tôi hỏi ông ấy, ông ấy chỉ đáp mình có duyên với bà.”
Nghe thấy cái tên Lâm Tiên, ngay cả Yến Tu cũng ngẩn ra.
Ba mươi năm trước, người gieo quẻ giỏi nhất khi ấy tên là Lâm Tiên. Người này đã từng xem số mệnh cho Yến Tu, cũng chính là người đã bảo anh đến Khánh Thành.
“Ha ha ha, có duyên với tôi? Chẳng qua chỉ là cái cớ cho sự kém cỏi của ông ta mà thôi. Chỉ có mấy người các ông mới tin lời nhảm nhí ấy!”
Tôn Bất Tuyệt không nói chuyện với Tề Bất Ngôn nữa, mà quay đầu hỏi Liễu Mộc Mộc: “Mộc Mộc, không biết vì sao mình họ Liễu không?”
“Dạ?” Liễu Mộc Mộc ngơ ngác, “Bởi vì… Ông nội họ Liễu ạ.”
Tôn Bất Tuyệt mỉm cười: “Khi ông nội cháu nhặt được cháu có nói mệnh cháu thiếu Mộc, nhưng họ Lâm thì rõ ràng quá, không uyển chuyển bằng họ Liễu*. Vậy nên ông ấy đổi sang họ Liễu, cháu cũng mang họ Liễu luôn.”
*Chữ “lâm” (林) được ghép bởi hai chữ “mộc” (木), còn chữ “liễu” được ghép bởi một chữ “mộc” và chữ “mão” (卯). Nhưng nếu để Lâm Mộc Mộc thì cả tên có bốn chữ “mộc” qua loa, lộ rõ chữ “mộc” quá, nên mới đổi sang họ Liễu.
Liễu Mộc Mộc mấp máy môi, ý là sao?
Có nghĩa là cái tên Lâm Tiên mà ông nội Tôn vừa nhắc tới là tên trước của ông nội cô ư?
Lúc này, Tôn Bất Tuyệt mới nhìn sang Tề Bất Ngôn còn đang ngẩn người: “Tới hôm nay khi thấy dáng vẻ này của bà, tôi mới hiểu câu có duyên đó là có duyên chỗ nào.”
“Hoang đường! Ông ta không thể biết trước được!” Tề Bất Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã vô thức phản bác. Ba mươi năm trước, lúc đó bà ta còn chưa có kế hoạch hoàn chỉnh, Liễu Mộc Mộc cũng chưa sinh ra, sao Lâm Tiên có thể bói trước chuyện ba mươi năm sau chứ!
Bà ta là sứ giả của thần, còn Lâm Tiên chỉ là người gieo quẻ thôi, sao có thể cao tay hơn bà ta được.
“Chắc chắn là do các ông phát hiện kế hoạch của tôi nên mới liên minh đặt bẫy đúng không?” Bà ta trợn trừng mắt với Liễu Mộc Mộc, “Có phải Lâm Tiên đã nói mày biết cách đối phó tao, có phải không?”
Liễu Mộc Mộc nhìn Tề Bất Ngôn điên cuồng gào thét, lên tiếng: “Ông nội tôi chưa từng nhắc tới bà.”
Khựng lại một chút, cô lại bổ sung: “Có lẽ với ông nội, bà chẳng phải người quan trọng gì.”
Mấy lời này đúng là sự chế giễu lớn nhất đời Tề Bất Ngôn. Thậm chí Tôn Bất Tuyệt còn không nhịn được bật cười thành tiếng, mấy người gieo quẻ đứng gần đó cũng khẽ mỉm cười. Tuy bọn họ không quen Liễu Mộc Mộc, thế nhưng đều biết Lâm Tiên, cho nên vô thức có hảo cảm với cô cháu gái này của Lâm Tiên.
Liễu Mộc Mộc không định kích thích Tề Bất Ngôn, cô chỉ nói sự thật.
Ngày ông nội qua đời, ông ấy chỉ lo lắng sẽ không ai gọt táo cho cô.
“Không thể nào, không thể nào! Mày gạt tao! Lâm Tiên, ông sẽ chết sớm, không ai thừa kế, chết không tử tế! Chết không tử tế!” Tề Bất Ngôn điên cuồng mắng nhiếc. Bà ta không tin lời Liễu Mộc Mộc, một chữ cũng không tin.
Đứng nghe cả buổi, Chu Khuê cảm thấy vụ án tối nay rất phức tạp. Vón cứ nghĩ Tề Bất Ngôn là người bị hại, thế nhưng bây giờ xem ra bà ta không hề vô tội.
Vừa hoán đổi linh hồn vừa hoán đổi số mệnh, vậy thì không phải chỉ nói mấy câu là khép lại vụ án được nữa. Thế nhưng bà ta chưa thực hiện thành công, Yến Tu cũng thừa nhận mình đã hoán đổi số mệnh của bà ta, vậy nên phải bắt hết về để tiếp tục điều tra.
Ông ta phất tay với cấp dưới, ý bảo bọn họ mau áp giải Tề Bất Ngôn đi.
Tề Bất Ngôn bị người ta lôi đi, nhưng đầu vẫn nhìn về phía Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc không phụ sự mong chờ của bà ta. Thế nhưng hiển nhiên lời cô nói chẳng phải lời Tề Bất Ngôn muốn nghe, “Ông nội tôi sống thọ tám mươi bốn tuổi và chết tại nhà, người giàu nhất Khánh Thành đã giúp ông nội chôn cất. Tôi là cháu gái ông nội, chắc chắn sẽ sống thật tốt, sau này sẽ tiếp tục kế thừa dòng họ của ông. Kết cục chết sớm, không ai thừa kế, chết không tử tế mà bà nói đành phải để lại cho bà thôi.”
Tề Bất Ngôn bị đưa đi, Chu Khuê đưa mắt nhìn sang Liễu Mộc Mộc.
Yến Tu vì cô gái này mà có thể hoán đổi số mệnh sứ giả của thần nhà họ Tề, hiển nhiên quan hệ hai bên không đơn giản. Liễu Mộc Mộc lại được lợi từ chuyện hoán đổi số mệnh này, đương nhiên sẽ không được xét vào diện vô tội.
Thế nhưng hình như thân phận của cô rất phức tạp. Chu Khuê thật sự không muốn dính dáng tới mấy người thuộc Hiệp hội Gieo quẻ, nhưng hết cách nên đành phải lại nói chuyện.
Chu Khuê bước tới, nói với Tôn Bất Tuyệt: “Hội trưởng Tôn, vụ án tối nay có phần hơi phức tạp, chúng tôi phải dẫn cô gái này về điều tra.”
“Sợ là không được.” Tôn Bất Tuyệt từ chối ngay lập tức.
Sắc mặt Chu Khuê tối đi: “Ý ngài là ngài không muốn phối hợp điều tra với chúng tôi?”
“Đương nhiên không phải.” Tôn Bất Tuyệt mỉm cười, “Có thể dẫn Liễu Mộc Mộc đi, thế nhưng phải có lệnh điều tra từ cục trưởng của trụ sở chính.”
“Lệnh điều tra?” Chu Khuê tức đến bật cười, “Không biết cô Liễu đây có thân phận đặc biệt gì mà ngay cả phó cục trưởng như tôi cũng không có quyền bắt người?”
“Cũng không hẳn là đặc biệt, chỉ là con bé có lệnh bài trưởng của Hiệp hội Gieo quẻ chúng tôi, dính dáng tới bí mật của cả Hiệp hội, người khác không thể tùy tiện bắt đi, cũng không thể để người khác tùy tiện điều tra.”
Chu Khuê ngạc nhiên, đương nhiên ông ta có biết thứ gọi là lệnh bài trưởng. Nghe nói lệnh bài gieo quẻ của Hiệp hội Gieo quẻ là do lệnh bài trưởng sinh ra, hơn nữa chỉ có người gieo quẻ giỏi nhất mới sở hữu được nó. Thế nhưng tới nay chưa có ai nhìn thấy lệnh bài trưởng, vì vậy ông ta cứ nghĩ thứ đó chỉ là lời truyền miệng của người đời mà thôi.
“Ngài đang nói đùa với tôi đấy à?”
“Đương nhiên là không.” Tôn Bất Tuyệt nghiêm túc giải thích: “Ông nội Mộc Mộc tên là Lâm Tiên, đã từng là người gieo quẻ giỏi nhất thời ấy. Lệnh bài trưởng thuộc quyền sở hữu của ông ấy, sau này ông ấy chết thì được đưa lại cho Liễu Mộc Mộc.”
Chu Khuê lập tức phát hiện chỗ mâu thuẫn: “Nếu vậy thì lệnh bài trưởng đâu thuộc quyền sở hữu của Liễu Mộc Mộc? Vậy thì ngài có thể lấy nó đi, để chúng tôi áp giải cô Liễu về.”
Tôn Bất Tuyệt lắc đầu: “Lệnh bài trưởng có linh tính riêng. Một khi đã chọn trúng ai, trừ phi bị người đó bỏ rơi, nếu không nó sẽ không đổi chủ.”
“Thế nhưng tôi nghe nói lệnh bài trưởng chỉ chọn người gieo quẻ giỏi nhất thôi mà.”
“Đúng vậy.” Tôn Bất Tuyệt bình tĩnh nói ra một tin tức khiến người người hoảng hốt: “Tuy trình độ xem bói của Mộc Mộc chỉ là tay mơ, thế nhưng con bé là sứ giả của thần.”
Chu Khuê: “…”
Ông ta biết ngay mấy lão già này toàn lũ thành tinh cả rồi mà. Ngay cái lúc thấy mấy lão già đã nửa đêm còn đến, ông ta đã biết họ chẳng có mục đích tốt.
Một sứ giả của thần.
Đã vậy sứ giả của thần trẻ tuổi này còn có chỗ dựa là Hiệp hội Gieo quẻ! Bọn họ cứ ra vẻ im im nãy giờ, đến bây giờ mới để lộ tin tức.
Ông ta lập tức im miệng, làm gì có ai muốn đắc tội sứ giả của thần, ông ta cũng vậy. Mặc dù Liễu Mộc Mộc là người được lợi, nhưng cũng là người bị hại. Ông ta cảm thấy vẫn nên phân tích lại vụ án này.
So sánh được hại một lúc, cuối cùng Chu Khuê nói: “Nếu vậy thì không làm phiền nữa, tôi sẽ báo cáo tình hình lại cho cục trưởng.”
Ông ta quay đầu nhìn Yến Tu, may mà Yến Tu rất phối hợp.
“Yến Tu.” Thấy anh rời đi cùng mấy người kia, Liễu Mộc Mộc lo lắng gọi tên anh.
“Đừng lo, không sao cả.” Nói rồi anh khẽ gật đầu với Tôn Bất Tuyệt, “Làm phiền ông chăm sóc Mộc Mộc giúp cháu.”
Tôn Bất Tuyệt gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi.