Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 144
Chờ anh đi rồi, ông ấy mới xoa đầu Liễu Mộc Mộc: “Yên tâm, chuyện đêm nay lỗi do nhà họ Tề, không phải Yến Tu âm mưu từ trước, vì vậy trụ sở chính sẽ điều tra thật kỹ lưỡng.”
Không chỉ vì Yến Tu là người thừa kế của nhà họ Yến, mà còn là vì chuyện này liên lụy tới Liễu Mộc Mộc.
Thế lực trong trụ sở chính rất phức tạp, có kẻ thân thiết với nhà họ Yến, cũng có kẻ muốn kéo nhà họ Yến xuống vũng bùn. Bọn họ có thể đụng tới Yến Tu, nhưng muốn gây ra tổn thất thật sự thì chẳng biết còn phải mất bao lâu. Thế nhưng nếu liên lụy cả một sứ giả của thần, lại thêm Hiệp hội Gieo quẻ liên tục gây áp lực, vậy thì trụ sở chính phải tỏ rõ lập trường sớm.
“Cháu có cần làm gì không?”
“Không cần, cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe với ông trước đã, để bác sĩ khám vết thương trên tay con. Còn chuyện của Yến Tu thì có nhà họ Yến lo liệu rồi.”
Gia tộc lớn tồn tại nhiều năm trong giới huyền học, đương nhiên có thể xử lý chuyện lần này, chỉ là e rằng phải bỏ ra cái giá khá lớn.
Tôn Bất Tuyệt biết nhiều hiểu nhiều, nhờ có ông ấy an ủi một lúc, Liễu Mộc Mộc cũng yên tâm hơn.
Vẫn còn vài nhân viên điều tra ở lại đây thu thập chứng cứ. Lúc Liễu Mộc Mộc, Tôn Bất Tuyệt và mấy người gieo quẻ cùng nhau rời đi, bọn họ không ai cản lại, thậm chí còn lén lút nhìn sang.
Đó là sứ giả của thần hàng thật giá thật còn sống đấy, lại còn trẻ như vậy, ai cũng muốn nhìn nhiều thêm một chút.
Khi trở về nhà họ Tôn, Liễu Mộc Mộc lại nhớ tới một chuyện, hỏi Tôn Bất Tuyệt: “Ông nội Tôn, vậy lệnh bài trưởng mà ông nói là thứ gì vậy? Cháu chưa nghe ông nội nhắc tới bao giờ.”
Tôn Bất Tuyệt thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là cháu chưa nghe rồi, bởi vì đó là ông bịa ra dựa vào lời đồn mà thôi.”
Liễu Mộc Mộc ngẩn người: “Bịa, bịa ra? Vì sao ạ?”
“Nếu không lừa họ thì đêm nay cháu sẽ bị dẫn về lấy khẩu cung. Đến lúc đó bọn họ sẽ biết cháu là sứ giả của thần, không dễ dàng thả cháu ra nữa đâu.”
Giới huyền học vốn là nơi ai mạnh thì có quyền.
Một sứ giả của thần nếu không có thế lực nào chống lưng thì chắc chắn sẽ bị trụ sở chính để mắt tới.
Hiện tại, cô và Hiệp hội Gieo quẻ có quan hệ mật thiết với nhau. Nếu trụ sở chính muốn lôi kéo cô về thì cũng không thân bằng họ được.
Đợi đến khi cô lớn hơn chút nữa, biết quản lý những mối quan hệ xung quanh mình, vậy thì chuyện lôi kéo lại càng khó hơn.
“Nhưng mà cũng không tính là lừa họ.” Tôn Bất Tuyệt thấy Liễu Mộc Mộc giật mình thì mỉm cười, “Tương truyền lệnh bài trưởng là một loại pháp khí mạnh mẽ chuyên bảo vệ người gieo quẻ, sau này lại bị đồn đại thành một loại trận pháp có thể tạo ra lệnh bài gieo quẻ hiện giờ hay dùng. Nhưng những người gieo quẻ cao tay mấy trăm nghìn năm trước đúng là có sử dụng một loại thuốc nhuộm đặc biệt để vẽ trận pháp lên người đời sau của mình để bảo vệ họ. Tiếc là cách làm loại thuốc nhuộm đó đã thất truyền, chỉ là trên người cháu có trận pháp này.”
“Không phải đã thất truyền rồi ạ?”
“Có vài gia tộc sẽ nhận được vài thứ tốt từ những truyền thừa lâu đời, ông nội cháu đương nhiên làm ra được. Ấy? Phải là nhà họ Yến làm ra chứ.” Nói tới đây, Tôn Bất Tuyệt mỉm cười, “Tính ra thì cháu và thằng nhóc nhà họ Yến đúng là có duyên thật.”
“Cháu cũng không biết.” Liễu Mộc Mộc mở to mắt, hóa ra ngoài lệnh bài gieo quẻ thì ông nội còn để lại một lá bùa hộ mệnh cho cô nữa.
“Không có sự chuẩn bị của ông nội cháu, cháu nghĩ mình có thể sống sót được à?” Tôn Bất Tuyệt lắc đầu, “Số mệnh của Tề Bất Ngôn rất tốt, vận may mạnh mẽ đến kỳ lạ. Nếu không có ông nội cháu, sợ là ba mươi năm trước bọn ông đều thua dưới tay nhà họ Tề rồi. Yến Tu có thể làm ra chuyện lớn như vậy, chứng tỏ trận pháp hoán đổi linh hồn của bà ta có thể thành công thật, đúng chứ?”
Liễu Mộc Mộc gật đầu, lúc đó cô cứ tưởng cơ thể mình trở lại bình thường là nhờ Yến Tu phá được trận pháp. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy hình như trang sách da người bị cháy rụi trước rồi trận pháp mới bị phá hỏng.
Nói cách khác, là trận pháp ông nội để lại trên người cô đã ngăn chặn trận pháp hoán đổi linh hồn, làm hỏng cả quyển sách da người, cho nên Yến Tu mới có cơ hội phá hỏng trận pháp.
Liễu Mộc Mộc lẩm bẩm: “Thảo nào khi nhắc tới ông nội cháu, trông Tề Bất Ngôn lại khủng hoảng như vậy.”
Tề Bất Ngôn âm mưu từ khi cô còn chưa sinh ra, tốn mấy chục năm chỉ vì ngày hôm nay. Kết quả cứ vậy dễ dàng thua dưới tay tính toán của ông nội cô.
Cả chuyện hoán đổi số mệnh nữa, nếu lời ông nội Tôn nói khi nãy là thật thì có lẽ ông nội cô đã đoán trước được mọi chuyện xảy ra hôm nay từ ba mươi năm trước rồi.
Ông lão giữ Tề Bất Ngôn lại cũng chỉ để cô được hoán đổi số mệnh thôi.
Liễu Mộc Mộc run rẩy, chợt thấy đồng cảm thay Tề Bất Ngôn.
Cô quyết định sau này lúc đến thăm mộ ông nội sẽ mang thêm một bình rượu cho ông lão, nếu được thì phải dẫn cả Yến Tu đi cùng nữa.
Sáng hôm sau, Liễu Mộc Mộc vừa rời khỏi giường thì hay tin Tề Bất Ngôn gặp tai nạn xe cộ lúc bị áp giải về tối hôm qua. Bà ta bị thương nặng, bây giờ còn đang cứu chữa.
“Tại nạn xe cộ? Đã trễ vậy rồi mà còn có tai nạn xe cộ ạ?” Liễu Mộc Mộc thấy lạ, “Chẳng lẽ là nhà họ Tề muốn thoát tội?”
Tôn Bất Tuyệt nhệch miệng, cảm thấy đúng là một lời khó nói hết: “Không phải. Chiếc xe kia đâm phải một cái cây bên đường. Nhưng lại có một thanh thép ở công trường đang thi công gần đó rơi xuống.”
Do tài xế tránh nhanh nên trong xe không có ai bị thương, tuy nhiên thanh thép lại trùng hợp ghim trúng Tề Bất Ngôn.
Liễu Mộc Mộc lập tức hiểu ý Tôn Bất Tuyệt. Suýt chút nữa thì cô quên mất mình và Tề Bất Ngôn đã đổi số mệnh, vậy có nghĩa là lúc trên xe, Tề Bất Ngôn đã sử dụng năng lực sứ giả của thần ư?
Nghe thảm thật.
Liễu Mộc Mộc biết tin này, sáng đó ăn nhiều hơn một cái bánh.
Buổi sáng, cục trưởng trụ sở chính của phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt tự mình đến nhà họ Tôn, cực kỳ khách sáo hỏi thăm chuyện tối hôm qua. Liễu Mộc Mộc không định giấu giếm, kể rõ những chuyện mình biết. Dù sao thì bọn họ cũng đã lấy được quyển sách da người, kiểu gì cũng điều tra được tác dụng của nó.
Trước khi họ ra về, Liễu Mộc Mộc gọi vị cục trưởng kia lại, dò hỏi: “Xin hỏi khi nào sẽ kết quả vụ án? Trường tôi sắp đi học lại rồi, tôi cũng phải về đi học.”
Mặc dù bạn trai cô còn đang bị nhốt, còn cô vừa mới trải qua một vụ bắt cóc đáng sợ, thế nhưng mấy chuyện này cũng không cản được bước chân đến trường trong mùa khai giảng của cô.
Cục trưởng hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới nhớ ra vị sứ giả của thần trước mặt mình còn đang tuổi ăn tuổi học, thế là giọng điệu vô thức ôn hòa hơn: “Muộn nhất là nửa tháng nữa. Nhưng có lẽ cô Liễu sẽ phải xin nghỉ vài ngày, bởi vì mấy ngày sắp tới còn cần cô phối hợp điều tra và ra mặt trước tòa.”
Cục trưởng cho một câu trả lời có thời gian cụ thể, đồng thời cũng bày tỏ rõ lập trường bên mình.
Bọn họ không bắt cô, đồng nghĩa với việc họ đã coi cô là người bị hại, không truy cứu trách nhiệm của cô trong việc hoán đổi số mệnh nữa. Tuy trước đó ông nội Tôn đã đoán trước được điều này, thế nhưng thái độ của trụ sở chính không khỏi khiến Liễu Mộc Mộc yên tâm hơn hẳn.
“Tôi biết rồi.”
Trụ sở chính làm việc quá qua loa với bên cô cho nên vô thức làm cô cảm thấy vụ án không quá nghiêm trọng. Thế nhưng với người ngoài mà nói thì đây đúng là một vụ án gây chấn động cả giới huyền học.
Vụ án dính dáng tới cả người thừa kế nhà họ Yến và sứ giả của thần nhà họ Tề. Trời còn chưa sáng, hai nhà đã bắt đầu hành động.
Ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra, chủ nhà nhà họ Tề là Tề Minh Chiêu và vợ lão là Trác Gia Duyệt cùng bị đưa đi phối hợp điều tra.
Ngày đó, Tôn Bất Tuyệt và Liễu Mộc Mộc cũng đến trụ sở chính để lấy khẩu cung, nội dung là về những lời Tề Bất Ngôn đã nói trước đó và sự ra đời của cô.
Âm mưu cho sự ra đời của cô không tính là pháp pháp, thế nhưng việc này có thể chứng minh Tề Minh Chiêu có tham gia hỗ trợ. Cũng có nghĩa là lão biết chuyện hoán đổi linh hồn, thậm chí có thể coi là đồng lõa.
Khi bọn họ rời khỏi trụ sở chính tình cờ gặp được bố Yến Tu vừa bước ra khỏi một tòa nhà khác và đang nói chuyện cùng ai đó.
Người nói chuyện với ông nhìn thấy hai người từ xa, thế là khẽ gật đầu với Tôn Bất Tuyệt. Sau đó người đó rời đi, còn Yến Bách Văn thì đi thẳng về phía họ.
Ông mỉm cười với Liễu Mộc Mộc rồi nói với Tôn Bất Tuyệt: “Thầy Tôn, đã lâu không gặp.”
Tôn Bất Tuyệt chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng. Còn Liễu Mộc Mộc lại hỏi: “Chú Yến, Yến Tu sao rồi ạ?”
“Chú vừa qua thăm thằng bé, không sao cả.” Khựng lại một chút, Yến Bách Văn hỏi: “Nghe thằng bé bảo tay cháu bị thương, đã đỡ hơn chưa?”
“Lành rồi ạ.”
“Vậy thì tốt. Cháu không cần lo lắng vì những chuyện Yến Tu đã làm quá đâu, đều là thằng bé tự làm tự chịu thôi.”
Yến Bách Văn chỉ nói vài câu rồi đi ngay. Liễu Mộc Mộc nhìn theo bóng lưng ông, nói với Tôn Bất Tuyệt đứng bên cạnh: “Cháu cứ tưởng chú Yến sẽ giận lắm.”
“Phải là nửa đêm cười thầm đến tỉnh thì có, sao mà tức giận được.”
Nếu Liễu Mộc Mộc và Yến Tu ở bên nhau thật thì người được lợi đương nhiên sẽ là nhà họ Yến. Chắc là Yến Bách Văn có nằm mơ cũng không ngờ được chuyện tốt cỡ này sẽ rơi trúng đầu mình.
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt, nói với ông ấy: “Từ chuyện này rút ra được bài học, có ông nội lợi hại là chuyện quan trọng cỡ nào.”
Tôn Bất Tuyệt bật cười thành tiếng, xoa đầu cô: “Đi, đến tiệm trà uống trà với ông.”
Mùng mười tháng chín, trường học đã khai giảng được mười ngày. Liễu Mộc Mộc vẫn ở lại thủ đô, nhờ Đổng Chính Hào xin nghỉ nửa tháng giúp mình.
Quá trình điều tra vụ án đã kết thúc, bây giờ đã tới giai đoán lên tòa. Bởi vì rất nhiều người đều đang quan tâm kết quả nên tiến độ rất nhanh. Lần đầu Liễu Mộc Mộc ra tòa đã gặp được Tề Bất Ngôn.
Mạng Tề Bất Ngôn đúng là dai, dù bị thép xuyên qua người nhưng vẫn không chết, chỉ hôn mê một thời gian mà thôi. Vừa nhìn thấy cô, bà ta đã bắt đầu nổi điên lên, không ngừng mắng chửi cô và ông nội cô. Tiếc là dù có mắng nhiếc thế nào thì tòa án vẫn phải tiếp tục làm việc.
Lần thứ hai ra tòa, cô gặp vợ chồng Tề Minh Chiêu và Trác Gia Duyệt.
Đồng thời còn may mắn được xem vở kịch vợ chồng “tình nghĩa giao lưu võ thuật” của hai người. Chuyện này nói ra cũng thật thú vị. Trác Gia Duyệt và Tề Minh Chiêu đã yêu nhau từ trước đó rồi, sau này Tề Minh Chiêu biết Tề Bất Ngôn muốn tạo ra một đứa trẻ, mà số mệnh của Trác Gia Duyệt lại thích hợp cho nên chủ động phối hợp vứt bỏ Trác Gia Duyệt theo ý cô út của mình.
Trong khi đó Trác Gia Duyệt lại chẳng biết gì hết.
Có lẽ bà ta cũng không ngờ quá khứ mình coi như vết nhơ khó rửa ấy đều là âm mưu của người bên gối của mình.
Tề Minh Chiêu không hiểu nỗi khổ của bà ta, còn bảo mình đã chủ động ly hôn để cưới bà ta về, coi như đã trả nợ hết rồi. Sau đó lão bị Trác Gia Duyệt cào vào mặt, cảnh tượng hỗn loạn cực kỳ.
Mãi đến cuối cùng, Tề Minh Chiêu luôn miệng bảo Tề Bất Ngôn lừa mình, bản thân lão không hề biết cô là sứ giả của thần, và nếu biết trước thì sẽ không đồng ý hoán đổi linh hồn.
Liễu Mộc Mộc cảm thấy không phải lão chợt tìm thấy lương tâm của mình, mà là lão thấy một đứa con gái kế dễ khống chế hơn cô út của mình. Thế nhưng đáng tiếc, bây giờ đã quá muộn màng.
Hôm nay là ngày có quyết định của tòa án. Liễu Mộc Mộc không cần có mặt, nhưng cô vẫn đến.
Lúc cô đến vừa đúng chín giờ, tòa án đã bắt đầu.
Dưới ánh dương xán lạn, cô bước từng bước lên bậc thang, bước đi chậm rãi tựa như thời gian bỗng dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn về phía tòa án, đôi con ngươi chợt u ám.
Khung cảnh phòng xét xử hiện lên trước mắt, cô thấy thẩm phán đang đọc phán quyết: Bị cáo Yến Tu tự tiện xông vào nhà dân, lạm dụng sát khí hại người, tự ý hoán đổi số mệnh của người khác, phạm vô số tội, nhưng nể tình thái độ nhận tội rất thành khẩn, bị kết án tù một năm sáu tháng, hoãn thi hành hình phạt hai năm, xử phạt 34 triệu nhân dân tệ, xóa bỏ tất cả chức vụ trong trụ sở chính Điều tra Vụ án Đặc biệt và cấm làm việc suốt đời.
Xem tới đây, Liễu Mộc Mộc chớp mắt một cái, mọi âm thanh và hình ảnh đều biến mất.
Cô đứng tại chỗ, hít một hơi thật sau, cuối cùng mỉm cười với bầu trời. Kết thúc rồi.
Trên đường về, Liễu Mộc Mộc nhìn thấy một khu vui chơi, thế là bảo tài xế dừng xe lại bên đường, còn mình thì mua vé vào chơi.
Hôm nay không phải ngày nghỉ lễ nên không nhiều người đến chơi lắm.
Cô còn nhớ lần trước Yến Tu đã dẫn mình đến khu vui chơi, tiếc là mới chơi được mấy trò thì đã vội đi điều tra vụ án rồi.
Lần này cô chơi trò ngựa gỗ xoay tròn. Có lẽ là do ở đây toàn mấy cô cậu bé nên Liễu Mộc Mộc thấy hơi chán.
Tiếp đó là trò vòng đu quay. Cô ngồi trên đó một mình, lướt điện thoại một lúc thì ngủ thiếp đi.
Để tỉnh táo hơn chút, cô đã chọn trò tàu lượn siêu tốc.
Đầu óc thì tỉnh đấy, nhưng giờ chân lại mềm nhũm.
Một mình chơi trong khu vui chơi cho đến tận chiều. Chơi mệt rồi, Liễu Mộc Mộc tìm một túp lều nhỏ rồi ngồi nghỉ bên trong.
Ngồi một lúc lại thấy buồn ngủ, thế là cô nằm ngủ trên bàn gỗ.
Cô ngủ rất sâu, ngủ đến không muốn tỉnh. Thế nhưng xung quanh lại có mùi kem ngọt ngào quyến rũ cô. Đến khi Liễu Mộc Mộc mở mắt ra thì thấy trước mắt mình có một que kem.
Cô giơ tay mân mê bàn tay đang cầm kem, khẽ hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Người trước mặt cô hiển nhiên là Yến Tu.
Sắc trời đã hơi tối, đèn màu quanh khu vui chơi sáng đèn. Anh ngồi đối diện cô, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên tay là cây kem ốc quế, miệng nở nụ cười nhìn cô, chẳng khác gì những lần họ gặp gỡ trước đó.
“Tới đón em về.”
Liễu Mộc Mộc nhào vào ngực anh, phàn nàn: “Anh tới muộn quá.”
“Vậy lần sau sẽ tới sớm hơn chút.” Yến Tu ôm cô ngồi lên đùi mình, sau đó ghé cây kem đến bên miệng cô.
Liễu Mộc Mộc há miệng cắn một miếng kem lớn, quyết định rộng lượng tha thứ cho sự muộn màng của anh, vỗ vai anh nói: “Ừ, lần sau nhớ chú ý đó.”
Ăn xong cây kem, Liễu Mộc Mộc vòng tay qua cổ anh, “Không muốn động đậy.”
Yến Tu cụp mắt: “Muốn bế hay muốn cõng?”
“Muốn cõng.”
Yến Tu thả cô ra, sau đó xoay người. Liễu Mộc Mộc vui vẻ nhào lên lưng anh: “Đi nào, về nhà.”
Lúc về hai người còn đi ngang nhà ma. Liễu Mộc Mộc quay đầu nhìn tấm áp phích đề mấy chữ “Ngục giam kinh hoàng”, chợt thấy hứng thú.
Cô ghé vào tai anh, đề nghị: “Hay bọn mình đi chơi nhà ma lần nữa đi?”
Yến Tu nhớ lại lần đi nhà ma trước đó, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ tình yêu của chúng ta không đấu lại trải nghiệm nhà ma được đâu.”
Liễu Mộc Mộc tức tối cắn vào cổ anh: “Anh hết yêu em rồi!”
Bỏ lại sau lưng tiếng nhạc vui nhộn và ánh đèn neon nhấp nháy trong khu vui chơi, chỉ còn hương kem thoang thoảng còn lưu mãi trong gió không phai nhạt.
[Hoàn chính văn]